1003



Rất nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, gặp gỡ rồi chia ly, lụi tàn rồi tái sinh, vận mệnh không phải khi nào cũng tuân theo một lộ trình thẳng tắp, nhưng nếu nhất định phải so sánh, vận mệnh giống như một nồi nước sôi, con người chìm nổi trong đó mà chẳng hay, cho đến khi thời điểm tới, liền hóa thành bọt nước vỡ tan tành.

Lúc này, Lưu Tranh đang chuẩn bị nộp đơn từ chức, bước chân gã nhẹ nhàng, trước mắt đã hiện lên cảnh tượng về một cuộc sống mới.

Ngay lúc gã vừa định nộp đơn, Lý Tiểu Vũ vội vã chạy tới kéo gã lại.

"Lương Thế Bách chết rồi!" Cậu thở hồng hộc, nói với Lưu Tranh.
Người phụ nữ ngồi đối diện cảnh sát, thuật lại những gì cô vừa chứng kiến.

Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng biểu tình vẫn còn bình tĩnh, cô nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, qua một lúc mới mở miệng.

"Trước khi nhảy xuống, anh ấy vừa cầu hôn tôi, tôi đồng ý rồi."
Cô vuốt ve nhẫn trên ngón tay, ánh mắt hoảng hốt, nước mắt chậm rãi chảy xuống, có người đưa khăn giấy qua, cô nhẹ giọng nói cảm ơn.

"Thời gian chúng tôi quen nhau không dài, tôi không nghĩ anh ấy sẽ cầu hôn.

Nói thật, tôi chưa bao giờ cảm nhận được ý định cầu hôn của anh ấy, chắc mọi người không tin nhưng khi một người đàn ông muốn cầu hôn mình, chắc chắn sẽ cảm giác được.

Tình cảm tôi dành cho anh ấy cũng chưa tới mức kết hôn, nhưng anh ấy là một người tốt, trước kia thế nào tôi không biết, nhưng bây giờ anh ấy đã thay đổi, sau khi bên nhau, anh ấy ngày càng tốt hơn, tôi hiểu anh ấy, anh ấy đã thay đổi, nhưng không ngờ..."
Cô đột nhiên nhớ tới thời điểm Lương Thế Bách đeo nhẫn lên tay mình, nhìn anh có vẻ vô cùng vui sướng, cô cho rằng anh sẽ ôm cô, nhưng anh đã không.

Anh chỉ nhìn cô, như quên mất cô là ai, như thể cô có đồng ý không với anh cũng không quan trọng.

Rõ ràng một giây trước, anh còn cực kỳ thành khẩn hi vọng cô đồng ý, anh sẽ săn sóc nửa đời sau của cô, nhưng sau khi cô thật sự nói ra, anh liền ngớ người vô vị, trong mắt ánh ra tia thất vọng, ngay cả ôm cô anh cũng chẳng muốn nữa.

"Sau đó chúng tôi trò chuyện một lát, anh ấy nói, anh ấy vẫn chưa tốt lên, rồi còn nói, biển nối liền biển.

Anh ấy chỉ nói hai câu như vậy, tôi cũng không rõ nữa."
Người phụ nữ lẩm bẩm lắc đầu.

"Lúc đó trên biển còn có thuyền khác, có người cũng thấy được chuyện này.

Bọn họ nhìn thấy Lương Thế Bách tự nhảy xuống biển, mà thật ra camera giám sát trên thuyền cũng ghi lại được.

Lương Thế Bách đi đến đuôi thuyền, anh ta đứng khoảng hai phút, sau đó thì nhảy xuống, đầu đập vào động cơ, da đầu bị xé toạc, xương cốt cũng vỡ nát, lúc được vớt lên, não anh ta đã trôi dạt trên biển được một lúc rồi." Lý Tiểu Vũ nói với Lưu Tranh.

"Vì sao anh ta lại nhảy xuống?" Cậu hỏi.

Lưu Tranh lắc đầu, gã cũng không biết.

"Chẳng lẽ chết vì tình?"
Lưu Tranh bật cười, Lý Tiểu Vũ còn không tin nổi lời mình nói: "Quên đi, em thấy anh ta vốn không yêu vợ.

Bây giờ còn lên thuyền cầu hôn người khác, người phụ nữ kia là bạn gái cũ của anh ta." Cậu hơi ngừng lại, nhíu mày: "Cầu hôn xong liền nhảy xuống biển."
Lưu Tranh nghĩ đến lời Lương Thế Bách nói trong lần gặp mặt cuối cùng.

"Dù thế nào, tôi chúc anh được như ước nguyện."
Gã lại lấy mảnh giấy kia ra, bỗng nhiên gã tha thiết được nghe thấy giọng của Triệu Thanh.

Gã mở điện thoại, bấm dãy số trên mảnh giấy.

Đưa điện thoại lên bên tai, đầu kia yên lặng một lát rồi mới vang lên tiếng chuông chờ, lần đầu gã cảm thấy âm thanh này êm tai đến thế.

Gã cầm điện thoại đứng dậy, định đi ra ngoài nghe, vừa ngẩng đầu, gã nhìn thấy một người.

Nguyễn Bình vừa lúc bước vào, bà cũng thấy gã, bà lạnh nhạt nhìn một cái rồi xoay người tiến vào văn phòng lãnh đạo.

Lưu Tranh không đuổi theo, gã tiếp tục bước ra ngoài.

Đầu kia rốt cuộc truyền đến tiếng người.

"Hello?"
Lưu Tranh đã ra tới cửa, ánh mặt trời chỉ cách gã một bước chân, gã bước tới phía trước, bọn họ sẽ gặp lại nhau bên dưới vầng dương.

Cũng như Lương Thế Bách tin rằng bọn họ sẽ gặp lại nhau trong biển cả, anh hòa mình cùng bầy cá, tránh những rặng đá ngầm nguy hiểm, ở bên trong vỏ ngọc đóng kín, anh tìm thấy cô.

Trước khi ý thức hoàn toàn lịm tắt, anh thấy cô mỉm cười với mình giữa làn nước, anh lại nhớ về đêm cuối cùng của cả hai.

Đó là một đêm không khác gì những đêm trước, cho tới khi đêm gần qua, bọn họ cũng không biết đây là đêm cuối cùng.

Về sau, anh cũng không rõ đêm nay có ý nghĩa thế nào với anh.

Sau khi tham dự hôn lễ Triệu Thanh, bọn họ không vội vã trở về mà tới đất nước quanh năm đều là mùa hè Đường Nghi Nhu yêu thích.

Bọn họ bước lên thuyền, định sẽ sống ở đó một thời gian.

"Hôn lễ Triệu Thanh thật đẹp, hơn chúng ta nhiều." Đường Nghi Nhu cảm thán.

Lương Thế Bách nói phải, anh lấy rượu ra từ tủ lạnh, rót hai ly.

Anh xoay đầu nhìn thoáng cô, Đường Nghi Nhu đưa lưng về phía anh, ngắm mặt biển.

Anh nhẹ nhàng quơ ly rượu, gọi cô đến.

"Chúng ta có thể tổ chức hôn lễ lại lần nữa." Đường Nghi Nhu quay lại nhìn anh, nhận ly rượu, uống một hớp rồi nói: "Lúc ấy vội vàng quá, chúng ta mới quen nhau bốn tháng liền kết hôn!" Cô không thể tin được mà nhìn anh, giống như chuyện đó xảy ra trên một người khác.

"Em hối hận sao?" Lương Thế Bách ngồi xuống bên cạnh cô, nửa đùa nửa thật mà hỏi.

Cô cố ý nói: "Hơi hơi."
Lương Thế Bách nhìn cô, cười nói: "Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng vô dụng."
Đường Nghi Nhu nhịn cười: "Ai nói vô dụng."
Lương Thế Bách không đáp, anh hôn lên miệng cô, môi anh nóng hổi, Đường Nghi Nhu nghiêng đầu, đưa tay sờ trán anh, lo lắng hỏi: "Anh sốt à?"
Lương Thế Bách kéo tay cô xuống, không trả lời, anh tiếp tục hôn cô, cho tới khi Đường Nghi Nhu bắt đầu run rẩy, anh mới dừng lại.

Bọn họ nằm trên sofa, miệng lưỡi Đường Nghi Nhu khô khốc, cô bưng ly rượu lên uống mấy hớp nữa, lúc này mới cảm thấy tốt hơn.

Cô dựa vào lồng ngực anh: "Anh còn nhớ thời điểm chúng ta kết hôn không?" Cô không nhịn được cười: "Em không nhớ rõ nữa, có phải mẹ em đã khóc không, lúc đó em không cho bà mời họ hàng tới, bà ấy giận lắm."
Lương Thế Bách nói: "Anh chỉ nhớ rõ hôm đó em không vui."
Đường Nghi Nhu ngẩng đầu nhìn anh, cô mỉm cười: "Em làm sao mà vui nổi, lúc đó em sợ chết, chỉ muốn đổi ý bỏ chạy."
Lương Thế Bách cười nhạt, anh biết cô sợ điều gì.

"Đừng nói chuyện này nữa, anh cảm thấy chúng ta có thể làm lại một hôn lễ chăng, giống như Triệu Thanh vậy.

Cho anh cơ hội, hỏi xem em có đồng ý hay không." Đường Nghi Nhu bỡn cợt.

Lương Thế Bách lắc đầu: "Không được, nếu em từ chối thì phải làm sao bây giờ."
Cô bật cười không ngớt, vừa cười vừa nói anh nhát gan: "Anh cưới vợ nhẹ nhàng hơn người khác nhiều."
Lương Thế Bách chỉ cười không đáp, anh lại đưa rượu cho cô.

Đường Nghi Nhu uống cạn ly, uống xong, cô mê mang nhìn anh chằm chằm: "Hình như em hơi say."
"Say thì ngủ một lát." Lương Thế Bách ôm lấy cô.

Đường Nghi Nhu thở dài, nhúc nhích trong lòng anh, Lương Thế Bách buông tay, cúi đầu nhìn cô.

Cô lại thở dài, hỏi: "Anh vui không?"
"Vui."
Đường Nghi Nhu nắm tay anh: "Em mong anh hạnh phúc."
"Anh biết." Lương Thế Bách nói.

"Anh sẽ ngày càng tốt hơn, có người nói buông bỏ hận thù mới tiến lên được, nhưng câu này không áp dụng được với người như chúng ta.

Chúng ta phải hận, không hận liền mất đi sinh lực, không hận liền không thể sống được tới ngày hôm nay, hơn nữa, chỉ khi hận, anh mới biết yêu là gì."
Lương Thế Bách mỉm cười nhìn cô như mọi khi, cô biết anh không rõ lời cô nói, cô sẽ giúp anh hiểu được.

Đường Nghi Nhu vươn tay, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh, cô chậm rãi nhắm mắt lại: "Em thật sự say rồi, em muốn ngủ một chút, ngày mai chúng ta cùng ngắm bình minh đi."
Lương Thế Bách nắm lấy bàn tay dần rũ xuống của cô, áp tay cô lên mặt, anh không nhịn được mà nói: "Đừng ngủ."
Anh khẽ lay người cô, Đường Nghi Nhu hừ một tiếng, vẻ mặt thả lỏng, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Lương Thế Bách yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, nghe thấy tiếng hít thở của cô nhịp nhàng, anh rốt cuộc mới nói: "Anh xin lỗi, anh không thể làm được những chuyện như em nói, anh không phải là em."
Anh khổ sở, ngữ khí mang theo một chút oán trách: "Anh lừa em, anh nói anh làm được, sao em có thể tin là thật?"
Nó khiến anh không biết phải làm thế nào, anh ngày càng bất an, sẽ có ngày anh không che giấu nổi nữa, sớm hay muộn, sẽ có ngày cô thất vọng về anh, rồi bỏ đi, tựa như mẹ anh.

Anh không thể để loại chuyện này xảy ra lần nữa.

Anh biết mình do dự đã lâu, còn chần chừ thêm nữa, anh sẽ phải đón nhận kết quả tồi tệ nhất.

Lương Thế Bách nhìn Đường Nghi Nhu, anh bước ra khỏi khoang thuyền, đi tới mạn thuyền, ánh trăng chiếu xuống mặt biển như dát một lớp tuyết.

Anh cúi đầu nhìn Đường Nghi Nhu, cô bắt đầu run rẩy, giấc ngủ an lành đã hỏng mất, anh không muốn nhìn thấy bộ dạng này, anh muốn đưa cô đi yên bình.

Anh ôm cô đến lan can, cẩn thận nhìn cô ngủ say dưới ánh trăng, cuối cùng anh buông tay.

Cô rơi xuống biển, vẫn chưa dứt khỏi giấc ngủ, cơ thể dần chìm xuống dưới, như lớp tuyết dát trên mặt biển.

Anh nhìn theo, nước biển đen ngòm dần bao vây lấy cô, tràn qua khuôn mặt cô, cô chậm rãi chìm xuống, như bông tuyết hòa tan vào nước.

Khoảnh khắc hình bóng của cô hoàn toàn biến mất, anh ngẩng đầu nhìn trăng, chợt cảm thấy ánh trăng ấm áp sáng ngời lạ thường.

Tiếng gió, tiếng sóng, hương nước biển và cả hơi thở còn sót lại của cô, tất cả xông vào đầu anh, anh hít một hơi sâu, các giác quan nhạy cảm hơn bao giờ hết, từng lỗ chân lông nở ra, anh cảm thấy thật lạnh, nhưng anh không nhịn được cười, anh đã lẩn tránh được vận rủi.

Hốc mắt nóng lên, anh đưa tay lên quẹt, nếm thử chất lỏng trong suốt, là vị mặn anh đã từng nếm trong quá khứ.

Anh đột nhiên nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, anh biết vì sao mình khóc, đám mây che trước mắt đã tan biến, anh ngồi gục xuống đất, run bần bật, rồi lại mừng rỡ như điên.

Lương Thế Bách chợt hiểu rõ, anh và Đường Nghi Nhu giống như hai đứa trẻ trong một cái cây, chỉ một đứa có thể sống, cô đã hút hết dưỡng chất của anh.

Bây giờ cô biến mất, anh liền sống lại, cô nói anh không hoàn chỉnh, bây giờ anh đã hoàn chỉnh.

Bây giờ anh đã nhìn được, nghe được, cảm nhận được, tất thảy đều nhờ Đường Nghi Nhu.

Anh sẽ kế thừa nhiều hơn nữa, dũng khí của cô, thù hận của cô, cả sinh lực của cô.

Anh sẽ như cô hi vọng, ngày càng tốt hơn.

Hoàn toàn văn..


Nhấn để mở bình luận

1003