Đại lão chỉ muốn nhàn nhã



Hàn Chi cũng giải quyết xong đám tang thi rồi đúng về kế bên Lăng Sâm. Hắn ôm cô thật chặt vào lòng. Cảnh tượng lúc nãy hắn còn sợ hãi vô cùng.

"Không sao mà, em làm sao có chuyện được chứ."

"Anh đã rất sợ, em không sao thì may quá, em có mệnh hệ gì, anh biết sống sao đây."

"Không sao mà."

Hai người ôm nhau một lúc để Lăng Sâm bình ổn lại cảm xúc rồi mới buông ra. Hai nhóc con thấy mẹ mình không sao lại vui vẻ đi giết tang thi tiếp. Đúng là con nít vô tư mà.

Không lâu sau đó, cuộc chiến này cũng đi đến hồi kết. Đám người của căn cứ thành phố A dọn dẹp chiến trường. Lăng Sâm tỏ vẻ mình không cần thêm tinh thạch nhưng hắn muốn một thùng hàng dầu nhập khẩu, với hai chiếc tuyền lớn và năm chiếc thuyền loại trung.

Người chỉ huy lần này của căn cứ thành phố A rất sẵn lòng đáp ứng yêu cầu này. Ngoài mặt ông ta cười tươi rói, nhưng trong bụng nghĩ thầm: "Mấy người phải mang đi được thì mới tính."

Chưa đợi ông ta đắc ý được bao lâu, thì ông ta thấy Lăng Sâm dắt tay vợ mình đi lại chọn thuyền. Chiếc nào hắn ưng ý thì chỉ chỉ cho vợ mình thấy. Sau đó, cô vợ nhỏ của Lăng Sâm đưa tay về phía chiếc thuyền, nó liền biến mất.

Người chỉ huy trợn tròn mắt, dị năng giả không gian lại có không gian lớn như vậy, người phụ nữ này rốt cuộc là dị năng cao bao nhiêu?

Nhìn thấy được cảnh đó không chỉ riêng ông ta. Lăng Sâm và Hàn Chi làm mà không che giấu bất cứ ai cả, nên càng làm cho những người khác càng kiên kị hai vợ chồng này hơn.

Những người đại diện cho các căn cứ khác thầm nhủ trong lòng, chuyến này về, họ phải nhắc nhở căn cứ của mình không nên gây chuyện với căn cứ thành phố M.

Đến đây, Lăng Sâm xem như có thể kết thúc công việc ở thành phố A này. Tuy ở đây có họ hàng của Lâm gia nhưng việc gì Hàn Chi phải đi tìm họ chứ, cô mới không có rảnh như vậy.

Theo như trí nhớ của Hàn Chi thì Lâm Uyển trước kia có kể về đám người họ hàng này, nhưng không phải chuyện gì tốt đẹp cả. Nếu lúc trước, bọn họ đối xử tốt với Lâm gia thì có thể Hàn Chi sẽ còn giúp đỡ đôi chút, nhưng quan hệ đã không tốt đẹp gì thì Hàn Chi cũng không muốn ôm vào mình để thêm phiền.

Đến trưa, mọi chuyện đều đã hoàn thành. Tất cả bắt đầu tụ tập lại ăn uống. Đây là thời gian mà đoàn đội của Lăng Sâm gây thù nhiều nhất. Món nào của Hàn Chi mang ra không gian đều thơm nứt mũi, chưa kể đến toàn bộ đều là thịt, cá, còn có cả rau, quả.

Nhóm người đi theo Lăng Sâm cố gắng lờ đi những ánh mắt sói xung quanh, lao đầu vào ăn mỹ thực. Hừ, mấy người này nhìn nhiều nữa bọn họ cũng không chết được, trời đất bao la, ăn ngon là trên hết.

Lăng Sâm thì chẳng quan tâm ai cả, thỏa thích ăn. Ăn uống như thế này so với ở nhà đã là khiêm tốn rồi.

Hàn Chi ngồi kế bên lấy ra hai bình sữa cho tụi nhóc, để chúng trong lòng rồi há miệng ăn đồ ăn Lăng Sâm đút.

Bên Lăng Sâm thì ai cũng một mặt hạnh phúc, chỉ khổ cho những người khác thôi.

Bọn họ gặm bánh mì khô, người thì ăn mì gói, lâu lâu lại hít sâu một hơi, cố đem hương thịt hít được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Bọn họ thật rất muốn khóc, đã mùi thức ăn làm thèm muốn chết, còn bị Lăng Sâm khoe tình cảm cay hết cả mắt, chua hết cả lòng.

Đã là tận thế mà đám người này còn phát thức ăn cho chó nữa, làm ơn thương sót mấy con chó độc thân này đi!

Một tiếng sau, cuối cùng mọi người cũng ăn uống xong, ai cũng lên xe của mình bắt đầu đi trở về.

Những người ở căn cứ thành phố A, đã chất hàng hết lên xe tải để chở về căn cứ. Đám người của căn cứ khác đương nhiên cũng được chia phần nhưng họ không có dị năng giả không gian lợi hại như Lăng Sâm và Hàn Chi nên thống nhất để người vận chuyển về căn cứ thành phố A rồi phát sau.

Lăng Sâm cảm thấy họ không cần phải trở về căn cứ thành phố A làm gì cả. Đồ dùng của tất cả đều ở trong không gian, căn cứ bên đó đã không còn gì, hiệp nghị đang nằm trong không gian của Lăng Sâm.

Thấy thế, Lăng Sâm đi lại nói chuyện với người chỉ huy.

"Chuyện đã xong, chúng tôi xin phép trở về luôn, bên căn cứ cũng không còn chuyện gì nữa. Vậy chúng ta chia tay tại đây, chào anh, mọi người đi thuận lợi."

Lăng Sâm nói không phải để hỏi ý mà là để thông báo, nên hắn chưa đợi bên kia trả lời đã xoay người leo lên xe, phất tay qua cửa sổ để xe của đội viên chạy theo, rồi nhấn ga chạy mất.

Người chỉ huy nhìn theo, cười khổ một tiếng rồi rất nhanh điều chỉnh lại, phân phó mọi người tiếp tục hành trình.

Mất hơn nửa tháng, nhóm người Lăng Sâm mới trở về thành phố M. Trên đường đi, Lăng Sâm giúp cho hai nhóc con và cả đám thủ hạ nâng cao khả năng chiến đấu, rèn luyện bản thân.

Về Lăng gia một chuyến, ở lại hơn hai tháng, cả nhà Lăng Sâm lại trở về biệt thự của Hàn Chi.

Cuộc sống yên bình lại bắt đầu tiếp tục. Lăng Sâm lâu lâu vẫn bị Lăng Vỹ nhờ đi làm chút chuyện nhưng không đi lâu như đợt đi thành phố A.

Bây giờ, Lăng Sâm đã là dị năng cấp mười hai. Hai nhóc con thì đã được sáu tuổi, bắt đầu vào lớp một. Hàn Chi thành lập một lớp tiểu học nhỏ cho lũ trẻ.

Những năm này, Kỷ Phong và Lưu Ly kết hôn, cũng sinh được một nhóc con bụ bẫm, tên là Kỷ Thành. Trương Phi và Trịnh Ngọc Hân có hai đứa, một trai một gái, Trương Hạo và Trương Dị Hỷ.

Lâm Tuấn thì thành đôi với Hứa Liễu, khiến cho Lâm gia vui mừng vô cùng. Bọn học cứ sợ không ai chịu ưng Lâm Tuấn.

Bùi Tuyết nay đã don đến khu biệt thự, cô kết hôn với Hứa Minh Tuyên, em của Hứa Liễu, thành họ hàng của Lâm gia.

Những người khác cũng kiếm được bạn đời của mình nhờ một chuyến giao lưu đến trong quân khu của thành phố M.

Khu biệt thự dần dần đông đúc hơn, tiếng trẻ con nô đùa ngày càng nhiều.

Hàn Chi đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân. Cô ngồi tựa vào lòng Lăng Sâm, hạnh phúc hình khung cảnh xung quanh.

Đời này, cô đã tìm thấy được lẽ sống của bản thân, trãi nghiệm được hạnh phúc mà kiếp trước cô mong mỏi. Hàn Chi cảm thấy thật mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Cô quay sang ôm chặt lấy Lăng Sâm, cười tươi, nói.

"Sâm, em thấy rất vui vẻ, rất rất vui vẻ. Cảm ơn anh đến với cuộc đời em. Em yêu anh lắm, chồng ơi!"

Lăng Sâm cưng chiều, hôn lên tóc Hàn Chi thủ thỉ nói với cô.

"Anh cũng yêu em, mèo con."






Nhấn để mở bình luận

Đại lão chỉ muốn nhàn nhã