Đan Phi Bất Đan Phi




Chương 13: Sắp ra mắt
Edit: Du
Beta: Khả Tịch Nguyệt
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Thành phố Đàn Giang (*) cách tỉnh thành cũng ko tính là xa, muốn đến đó chỉ cần 4 giờ đi ô tô.

Vì Lưu Trấn Đông tự lái xe tới, nên khi rời khỏi cổng Tập đoàn Định Tây, hắn liền trực tiếp lái xe tới quân khu ở phía Nam thành phố.

(*) Thành phố Đàn Giang là tên thành phố mà tác giả chế.

Vệ binh ở cổng hiển nhiên biết Lưu Trấn Đông, nên sau khi xác nhận liền chào theo lễ nghi rồi cho qua cổng.

Sau khi lái xe đến một cái sân rộng, Lưu Trấn Đông ngẩn người một lúc rồi mới mở cửa xe.

Lần cuối cùng hắn trở lại đây là chín tháng trước, vốn cho rằng trong năm nay sẽ không đến đây, nhưng người tính không bằng trời tính, hắn vẫn phải quay về.

Người ra mở cửa là một phụ nữ khoảng 60 tuổi, thấy người đến là Lưu Trấn Đông thì rất ngạc nhiên, sau đó liền kéo người vào trong, miệng thì không ngừng gọi lớn: "Phu nhân, ngài mau nhìn xem ai trở lại!"
"Ai?" Một âm thanh trong trẻo từ trên lầu truyền xuống, ngay sau đó liền có một người phụ nữ xinh đẹp trạc 50 với khí chất tao nhã xuất hiện ở cửa.

"Bác gái, sức khỏe của bác như thế nào?" Lưu Trấn Đông cười, ôm nhẹ người phụ nữ, rồi cùng bà bước vào trong.

"Tên nhóc này, ngày kia, Hoàng Tham mưu trưởng có nói với bác cháu sẽ trở về, không ngờ cháu thật sự trở lại.

Đã ăn cơm chưa? Bác bảo Hứa quản gia nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn."
"Không vội đâu bác, cháu vừa mới ăn.

Lần này đến, chủ yếu là cháu có chuyện muốn nói với mọi người." Lưu Trấn Đông cân nhắc một hồi, vẫn cảm thấy nên đi thẳng vào vấn đề, dù sao cuối cùng cũng phải đối mặt với vấn đề này.

Loại chuyện này cũng như lần đầu tiên xuất tinh khi yêu trong đêm tân hôn đầu tiên, dù cho có thực hiện bao nhiêu màn dạo đầu đi nữa, thì vẫn sẽ vô cùng đau.

Khụ, so sánh như này có chút không tương tự, nhưng sự thật là như thế.

"Chẳng lẽ là cháu có đối tượng rồi sao?" Lưu phu nhân mắt sáng lên, "Nếu đúng là như thế, thì đây quả là chuyện rất trọng đại."
"Đúng vậy, cháu đã có người mình thích."
"Thật sự đúng là vậy? Bác liền gọi cho bác trai! Ông ấy nhất định rất vui."
Lưu Trấn Đông vội đứng dậy, kéo lại bà, "Bác gái, bác đừng vội, cháu còn chưa nói xong.

Người cháu thích...!Cậu ta là nam."
"..." Lưu phu nhân giật mình, ra vẻ trẻ con ngoáy lỗ tai, "Trấn Đông này, cháu mới vừa nói gì, bác không nghe rõ."
Lưu phu nhân sinh ra trong một gia đình quyền quý, lại còn là cô con gái duy nhất ở trong nhà, do đó nếu nói bà được nâng niu như viên ngọc quý ở trong tay cũng không quá phô trương.

Bởi có bối cảnh gia đình như vậy, nên từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ phải chịu khổ, cũng chẳng biết căng thẳng là như thế nào.

Và ngay cả sau khi kết hôn với bác của Lưu Trấn Đông, thì bà lại càng được ông yêu thương hơn.

Vậy nên, dù bà đã chừng năm mươi tuổi, nhưng tính tình thì vẫn hệt như một đứa trẻ, có đôi lúc con cháu còn phải nhận thua bởi cái tính trẻ con của bà...!
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Đối với một người bác như vậy, Lưu Trấn Đông thật sự cảm thấy bất lực, nhưng vẫn nghiêm túc khẳng định: "Bác gái, cháu nói người cháu thích là nam."
Lưu phu nhân tỏ ra khó tin và trầm mặc một hồi, "Cháu...!Cháu sẽ không phải là vì quanh năm đều tiếp xúc với một đám đàn ông và chưa từng gặp qua các cô gái nên mới..." Nói xong, bà dừng một chút, rồi ngay lập tức lớn tiếng, "Không được! Bác phải nói với bác trai của cháu, ông ấy sẽ tìm cho cháu một nữ quân nhân!"
"Bác gái, cháu nghiêm túc đấy.

Bác xem bác giới thiệu cho cháu nhiều đối tượng như vậy, mà cháu có khi nào quan tâm tới họ đâu?"
"..." Lưu phu nhân không nói nên lời, nhưng khi nhìn vẻ mặt không chút đùa giỡn của Lưu Trấn Đông, bà cảm thấy hắn quả thật đang rất khó chịu.

Lưu Trấn Đông hiểu rằng người nhà sẽ khó mà lập tức chấp nhận hắn là người đồng tính, cho nên hắn cũng không trông mong gì cả, trong lúc này bản thân nên lùi một bước mới thực sự cần thiết.

Lưu phu nhân lặng im ngồi trên ghế sa lông với vô số suy nghĩ trong đầu.

Khi Lưu Trấn Đông chuẩn bị đồ đạc xong và gọi bà lên lầu cùng, bà cũng không có phản ứng gì.

Bước vào căn phòng trên lầu hai, Lưu Trấn Đông theo thói quen liền cầm lấy bức ảnh trên tủ đầu giường nhìn.

Bức ảnh đã rất cũ và được để trong một khung ảnh đơn giản được chạm khắc từ gỗ thông.

Bề mặt của khung ảnh được đánh bóng vô cùng tỉ mỉ, vậy nên không khó để biết rằng nó cực kì được chủ nhân nâng niu.

Ở trong ảnh là một người đàn ông trung niên mặc quân phục với một khuôn mặt cương nghị và khí chất độc đoán.

Do đó, chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy rằng ông ấy rất giống với Lưu Trấn Đông.

Người đàn ông này chính là cha của Lưu Trấn Đông, một trinh sát xuất sắc đã làm rạng danh toàn bộ quân khu S hơn 20 năm trước —— Lưu Hạ Giang.

Nhưng đáng tiếc là ông đã đột ngột qua đời khi mới ngoài 30 tuổi.

Nghiêm túc mà nói thì hai anh em nhà họ Lưu xuất thân từ nông dân, nhưng nhờ có tư chất rất cao, nên sau khi được tuyển vào doanh trại, thì bọn họ trở thành hai trong số các đội trưởng trong quân đội mặc dù không được ai chống lưng cả.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Sự việc bắt đầu chuyển biến khi bác của Lưu Trấn Đông —— Lưu Hạ Đàn, đến bệnh viện chăm sóc cho ông nội thì gặp Trầm Dao —— Lưu phu nhân sau này.

Lúc ấy, Lưu Hạ Đàn còn không biết Trầm Dao là ai, ông chỉ vô tình gặp được khi bà bị một đứa trẻ nghịch ngợm ném đá làm bị thương mắt cá chân, nên liền bế bà đi khám gấp mà thôi.

Mọi người đều nói Lưu Hạ Đàn này thật có duyên, hái được một đóa thiên sơn tuyết liên, đây đúng là chuyện tốt đem lại phú quý cả đời.

Lại nói, tuy đóa tuyết liên này được vô số người có tiền có thế theo đuổi, nhưng lại cố tình nhìn trúng tên nhóc nghèo Lưu Hạ Đàn.

Điều này phải nói đến những ngày ở trong bệnh viện, đóa hoa này thường hay bám theo tên nhóc kia, khiến hắn ngày ngày đều đỏ mặt.

Ban đầu, nhà họ Thẩm vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng do Trầm Dao mỗi ngày đều sống chết đòi cưới suốt 3 năm.

Nên cuối cùng, Thẩm Quân Trường thấy cũng chẳng ra thể thống gì nữa, liền nhanh chóng đem bà gả đi!
Vì vậy, Lưu Hạ Đàn đã kết hôn với Trầm Dao.

Dường như tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Hạ Đàn, từ nay về sau, sẽ thăng tiến cực kì thuận lợi.

Nhưng kì quái thay, nhà họ Thẩm giống như là cắt đứt quan hệ, không quan tâm đến hai người họ.

Lúc đó, trong tổ trinh sát 541, không ai không biết đội trưởng Lưu rất vất vả, nghèo đến nỗi không có gì để ăn, dường như hơn phân nửa bọn họ đều cho rằng Lưu phu nhân sẽ bỏ ông.

Có lẽ, trong khoảng thời gian ấy, chỉ có Lưu Hạ Đàn và Trầm Dao mới cảm thấy họ có bao nhiêu hạnh phúc...!Và cũng chỉ có họ mới biết họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn để được ở bên nhau như lúc này, cho nên có gian khổ cách mấy, bọn họ cũng sẽ cùng nhau vượt qua, mãi mãi không chia xa.

Sau một năm rưỡi, người con thứ hai của nhà họ Lưu cũng kết hôn, hơn nữa, không quá một tháng liền truyền ra tin vui.

[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Trầm Dao không thể nào không hâm mộ, bởi vì sau khi kết hôn được một năm rưỡi, bà vẫn chưa có tin vui.

Với lại, sống trong thời điểm mà không khí rất trong lành, mát mẻ như vậy, thì chuyện không mang thai là vô cùng kì lạ.

Chuyện này khiến Trầm Dao lo lắng đến mức muốn đi bệnh viện khám, nhưng Lưu Hạ Đàn thì luôn khẳng định là vợ mình không có chuyện gì hết và thường xuyên an ủi bà.

Ông biết cơ thể vợ mình yếu ớt, nên đã từng hỏi qua quân y, thì biết thân thể của Trầm Dao khá lạnh gây khó thụ thai.

Hơn nữa, bà cũng rất gầy, nên việc khó có thai là bình thường.

Vì thế, tuy ông cũng gấp, nhưng sẽ không tạo nhiều áp lực lên bà.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, hẳn đến gần một năm sau, Lưu Trấn Đông, con của cậu hai nhà họ Lưu, ra đời.

Ngay từ khi mới chào đời, cậu nhóc này đã nặng 4.92 kg, rồi đến khi đầy tháng, cậu còn phát triển mạnh hơn nữa, khiến cho ai cũng trầm trồ.

Hơn nữa, tên nhóc này khóc rất to, buổi tối khi đang ngủ mà đói bụng, thì lập tức "oa" một tiếng, làm cho hàng xóm xung quanh đều thức giấc.

Điều này khiến Trầm Dao càng thêm hâm mộ, nhưng con của bà vẫn mãi không đến.

Bắt đầu từ lúc kết hôn với Lưu Hạ Đàn, bà đã không thể khiến cuộc sống của ông tốt đẹp hơn, điều này luôn làm bà tự trách.

Hơn nữa, đã được một khoảng thời gian lâu như vậy rồi, bà vẫn không thể sinh cho Lưu Hạ Đàn một đứa con, nên cảm giác áy náy trong lòng bà mỗi ngày một dâng lên, khiến tim bà như bị kim châm, vô cùng đau đớn.

Trong căn phòng phía Đông, mỗi khi nghe thấy tiếng cười đùa của Lưu Trấn Đông ở căn phòng phía Tây, bà lại càng thấy đau hơn.

Lưu Hạ Đàn rõ ràng biết rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nói dối rằng đây là vấn đề của ông, bà không có sao cả.

Đối với người chồng như vậy, Trầm Dao chỉ có thể đối xử thật tốt với ông để bù đắp lại những gì bà không thể làm được.

May mắn thay, ông trời có mắt, khi Lưu Trấn Đông bắt đầu học tiểu học, bà liền mang thai.

Điều này khiến bà cùng Lưu Hạ Đàn vô cùng hạnh phúc, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc thai nhi, sợ đến lúc sinh sẽ xảy ra sai sót không đáng có.

Tuy Lưu Hạ Đàn không thể ở bên bà cả ngày, nhưng đoạn thời gian này khiến Trầm Dao thật sự rất vui vẻ.

Cứ tưởng, niềm hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi, nhưng khi tới tháng thứ 7 của thai kì, thì một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

Mùa hè năm ấy, thời tiết nóng bức, rất nhiều nơi đều đổ mưa to, thiên tai xảy ra liên tiếp.

Lưu Hạ Đàn vừa mới thăng chức lên đại đội trưởng, liền được cấp trên hạ lệnh mạng đội đi chống lũ cứu dân, cho nên trong nhà chỉ còn Trầm Dao cùng Lưu Trấn Đông và mẹ của Lưu Trấn Đông.

Vào những năm 80, ở nông thôn còn chưa có cửa chống trộm, nhà nào có điều kiện thì còn mua được cái ổ khóa, nhưng dùng sức một chút thôi cũng đủ để làm gãy ổ khóa.

Vào lúc ấy, người dân còn lương thiện, chất phác, nên cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì.

Khi ấy, hai người phụ nữ cùng một đứa trẻ cũng đều nghĩ như vậy, nhưng ai mà ngờ được, vào một đêm như bao đêm khác, năm tên trộm đã đột nhập vào nhà bọn họ.

Năm tên trộm này nghe người ta nói nhà này có người con dâu xuất thân giàu có, nên khẳng định sẽ có đồ cưới đáng giá, hơn nữa, lúc này không có đàn ông trong nhà, điều này khiến bọn chúng càng có gan đến trộm.

Vốn là chỉ đến trộm đồ rồi đi, ai ngờ tên cầm đầu lại nổi lên ham muốn, đã có được đồ còn muốn có đàn bà.

Vì thế, hai người phụ nữ này liền liều mạng chống lại, nếu chỉ lấy đồ, thì hai người họ cũng xem như là xui xẻo.

Nhưng ở thời đại này, trinh tiết đối với người phụ nữ rất quan trọng, nếu bị người khác hủy đi, thì bọn họ cũng không cần sống nữa.

Vậy nên, một khi đã bị dồn đến đường cùng như vậy, họ thà liều mạng phản kháng lại để chết một cách trong sạch, còn hơn là được sống trong tủi nhục.

Lúc này, Lưu Hạ Giang đột nhiên nảy ra ý định muốn về nhà đưa cho Lưu Trấn Đông hai khúc gỗ và một cây súng gỗ, nhân tiện kiểm tra xem trong nhà có an toàn không.

Tính tình của con ông rất tốt, chỉ là hơi thiếu kiên nhẫn, nên ông muốn con mình điêu khắc gỗ trong thời gian rảnh để bồi dưỡng tính kiên nhẫn.

Về nhà chỉ với ý nghĩ đơn giản vậy thôi, nhưng ông lại không thể nghĩ tới trong nhà lại xảy chuyện lớn như vậy.

Lúc Lưu Hạ Giang về đến nhà là lúc vợ ông bị một người cầm dao chém chết, hơn nữa, ông còn thấy chị dâu đang gắt gao ôm con ông cũng đang liều mạng chống lại một tên đàn ông khác.

Lưu Hạ Giang vô cùng tức giận, mắt đỏ lên, đá bay tên dâm tặc đang lôi kéo chị dâu ra.

Tuy nhiên, bọn côn đồ thì quá đông, lại còn cầm dao, nên dù chân tay ông có nhanh nhẹn cách mấy, thì cũng khó đánh hạ được bọn chúng.

Sau khi giật được dao và hạ được ba tên côn đồ, bản thân ông cũng bị thương rất nghiêm trọng.

Cũng may, trong lúc đó, một cô hàng xóm nghe thấy tiếng kêu cứu, đã bí mật đi tìm người đến giúp.

Lúc này, trong phòng chỉ còn có Lưu Trấn Đông cùng Trầm Dao đã khóc đến ngất đi.

Mặt khác, hai tên trộm kia đã sớm chạy mất dạng.

Kết quả là vào đêm hôm đó, mẹ của Lưu Trấn Đông tử vong tại chỗ, mà cha của cậu, trên đường đến bệnh viện, cũng không qua khỏi.

Trong một đêm, một đứa trẻ ngoan ngoãn thế này liền mất cả cha lẫn mẹ, thật đúng là đáng hận.

Hơn nữa, nếu không còn bác trai cùng bác gái, thì có lẽ đứa nhỏ này đã thành trẻ mồ côi rồi.

Trông thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ làm nhiều người giận dữ, nhưng người tức giận nhất lại là ông nội và cha của Trầm Dao.

Tuy nhiên, đối với chuyện này, Trầm Dao chỉ cười chế nhạo, không nói một lời nào hết.

Bà không muốn hận họ, nhưng nhìn cháu trai chỉ im lặng ở một góc ôm cây súng gỗ, bà làm sao có thể không hận sự vô tình của gia đình mình? Bà đã từng cầu xin bọn họ giúp chồng và em chồng được điều đến một doanh trại tốt hơn, để cho bà cùng em dâu có thể được sống trong doanh trại cùng chồng cho an toàn, nhưng bọn họ lại không hề quan tâm! Nếu không phải bà cùng em dâu sợ cháu trai đang ngủ thức giấc, nên không dám kêu cứu, thì có lẽ Lưu Trấn Đông cũng không bình an như bây giờ.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Lưu phu nhân lại đỏ lên.

Tuy rằng hai năm đã trôi qua, nhưng sự việc xảy ra trong đêm hôm ấy vẫn luôn rõ ràng trước mắt bà.

Em dâu bảo vệ bà, em chồng cũng bảo vệ bà.

Chỉ có bà cùng đứa con trong bụng còn sống, nhưng Lưu Trấn Đông, khi đó chỉ mới có 6 tuổi, liền mất cả cha lẫn mẹ.

Bây giờ, đứa nhỏ này lại nói mình thích đàn ông.

[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Lưu phu nhân thở dài, hiện giờ bà có chút bối rối.

Nếu Lưu Trấn Đông hạnh phúc, thì bà sẽ ủng hộ, nhưng khi nghĩ đến đường con cháu của chi thứ hai sẽ bị chặt đứt...!Bà lại cảm thấy đau đầu.

Cứ như vậy cho đến giờ cơm chiều, thì tất cả mọi người trong nhà họ Lưu đều trở về nhà.

Năm ấy, Lưu phu nhân sinh đôi, hai đứa trẻ đều là nam.

Vậy nên, người nhà họ Thẩm liền muốn một đứa bé phải mang họ Trầm, nhưng bị Trầm Dao trừng mắt, liền trở về.

Nhà họ Thẩm đâu phải là không có đàn ông, dựa vào cái gì mà đoạt đi con của bà?
Trầm lão gia rất buồn bực, đàn ông thì đúng là có, nhưng lại không sinh được!
Lưu phu nhân hoàn toàn mặc kệ.

Cuối cùng, bà quyết định đặt tên cho con trai lớn là Lưu Trấn Tây, còn đứa con nhỏ là Lưu Trấn Nam.

Ba năm sau, bà lại sinh được một cô con gái, gọi là Lưu Trấn Bắc.

Từ khi còn nhỏ, câu nói mà ba đứa trẻ nghe được nhiều nhất từ miệng cha mẹ là —— Lớn lên, các con nhất định phải kính trọng và đối xử thật tốt với anh trai!
Đúng vậy, không phải là kính trọng cha mẹ, mà là kính trọng anh trai! Do đó, sau khi ba đứa trẻ này lớn lên, Lưu Trấn Đông được đối xử tốt đến mức nào, thì không cần nói cũng biết!
Hiếm khi cả nhà họ Lưu được quây quần bên nhau, nên hiện tại, Lưu tư lệnh thấy vô cùng cảm khái.

Chỉ là, khi ông đang định bày tỏ cảm xúc, thì Lưu phu nhân liền cắn đũa nói, "Hạ Đàn, Trấn Đông nói mình thích đàn ông." Sau đó, bà mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông, làm Lưu tư lệnh suýt chút nữa thì tưởng mình đã quay về thời điểm của mối tình đầu!
Lưu tư lệnh lắc mạnh đầu, mặt đanh lại, rồi lại lắc đầu cười: "Dao Dao, bà cũng thật biết nói đùa."
Lưu Trấn Đông không nghĩ tới bác gái lại thẳng thắn nói ra như vậy, liền tiếp lời: "Bác, bác gái nói..." không sai đâu.

Ba chữ sau còn chưa kịp nói ra, thì chuông điện thoại của hắn đã vang lên.

Lưu Trấn Đông thấy Trương Phong Nguyệt gọi, nên lập tức bắt máy, bởi vì tên nhóc này sẽ không dám gọi cho hắn nếu như không có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa, Đan Phi đang làm việc ở chỗ cậu ta, nên hắn lưu tâm một chút là điều đương nhiên.

"Lưu Trấn Đông, cậu ở đâu? Đan Phi xảy ra chuyện rồi!!!" Cậu ta nói một tràng dài không ngừng nghỉ, dường như là vô cùng khẩn cấp.

Âm thanh gào thét này khiến tất cả mọi người đang ngồi trên bàn đều có thể nghe thấy.

"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Trấn Đông đặt đũa xuống, những người còn lại cũng đặt đũa xuống.

Kế đó, mọi người chỉ thấy Lưu Trấn Đông đứng dậy, nói chuyện với người đối diện: "Bác, cháu có việc gấp phải đi ngay.

Hôm khác, cháu sẽ nói chuyện với bác." Sau đó, hắn liền chào vài người, rồi đi mất.

Hơn nữa, hắn chỉ lấy cái chìa khóa xe, rồi chạy ra ngoài luôn, ngay cả quần áo ở nhà còn chưa thay ra...!
Này là chuyện gấp đến thế nào?!
Lưu tư lệnh nhíu mày nhìn vợ, "Dao Dao, những gì bà vừa nói là sự thật?"
Lưu phu nhân gật đầu.

Lưu tư lệnh lại nhìn về phía ba đứa con.

Lưu Trấn Tây bình tĩnh nói: "Người kia rất xinh đẹp."
Lưu Trấn Nam cắn chiếc đũa: "Nghe nói tính tình cũng rất tốt."
Lưu Trấn Bắc chắp hai tay lại, thành tâm vái lạy: "Tổ tiên uy vũ, ta cuối cùng cũng có một chị dâu là nam rồi.

Ngày mai, ta liền ra đường lớn, hóa tiền vàng cho các ngài! Các ngài ngàn vạn lần cũng không được để họ xa nhau nha!"
Lưu tư lệnh: "..."
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
__hết chương 13__.


Nhấn để mở bình luận

Đan Phi Bất Đan Phi