Lãnh Nguyệt Nhi vô vớ chết đi, lúc mở mắt lại thấy bản thân quay trở về mười năm về trước, cái thuở mà quê hương nàng vẫn chưa bị lũ man di dày xéo. Đeo mang gánh nặng quốc thù từ kiếp trước, Phong quốc thập công chúa quyết tâm viết lại số mệnh bi thương của bản thân và đất nước. Trút bỏ lớp xiêm áo lụa là, gạt phăng những điệu múa lả lướt, thập công chúa khoác lên mình bộ quân trang uy nghiêm, tự nhủ với lòng sẽ trui rèn võ nghệ để mai sau có thể đích thân ra sa trường đánh bại lũ man di.
Mười năm sau, cũng vào cái ngày định mệnh đó, bầu trời Kinh Thương cũng đỏ oạch vì giông bão và sấm chớp rền vang, song thập công chúa đã không còn là người con gái liễu yếu đào tơ của một kiếp thê lương kia nữa.
Trường kiếm vung cao, Phong quốc thập công chúa khiên giáp oai hùng đứng trên tường thành cao ngút hô lớn, sát.
Ánh chớp lóe lên làm nổi bật dáng hình kiêu hùng của trang nữ nhi dám xả thân hộ gia vệ quốc, Ngụy Đế nheo mày mê mẩn nhìn theo, cả đời nguyện khắc ghi hình bóng đó vào lòng.
Vài năm sau, người ta lại thấy Ngụy Đế thẫn thờ trước một cái mộ điêu tàn, bia đá hằn rõ dòng chữ ố hoen vệt máu.
"Tại đây yên nghỉ Lãnh Nguyệt Nhi, Phong quốc thập công chúa, thọ tận trăng tròn, chết vì sét đánh."
Bonus: Thở dài trước sự quan tâm của lão thái giám, Ngụy Đế gạt lệ thở than. "Còn nhớ lúc đó là ải cuối cùng, ba quân tướng sĩ đều đói đến lả người, thế mà trong không gian còn phảng phất mùi thịt nướng, ngẫm lại còn thấy thê lương, thê lương..."
P/S: cứ cho bạn Lãnh này trọng sinh chục bận là tui có chục chương để viết haha :v~
P/S2: tui vẫn cứ không hiều hồi xưa họ cầm kiếm đánh nhau dưới trời mưa sấm sét kiểu nào mà không thành BBQ, ngày nay đi đánh golf còn bị sét đánh bờm đầu kia mà...?
#faithfair
#vanvo55
Nhấn để mở bình luận
Đời Ếu Như Mơ - Sự Đời Ếu Ai Ngờ