Đời Ếu Như Mơ - Sự Đời Ếu Ai Ngờ


II.

Phong Nguyệt có thể nói trong đám là người xuyên đến triều đại này đầu tiên, ngay từ lúc Ngụy Đế lúc bấy giờ là Hoàng thái tử chỉ mới lên năm. Bản thân là một cung nữ đang theo hầu Hoàng hậu, nàng có rất nhiều cơ hội tiếp cận vị ấu chúa mục mi như họa này, trông thấy y phải cô độc lớn lên giữa chốn hoàng cung tình thân bạc bẽo này thì sinh ra thương cảm, đối với y từ từ nảy ra một ý định động trời.

Đã biết cả đời không thể thoát khỏi hoàng cung hay thế giới này, chẳng bằng dùng trí thông minh của mình để tạo ra một tương lai hạnh phúc có một không hai cho bản thân.

Nàng quyết định thi hành kế hoạch dưỡng vị thái tử trắng trẻo hồng hào kia thành thê nô. 

Nghĩ là làm, Phong Nguyện liền tận dụng tất cả cơ hội đến vây lấy thái tử để bồi dưỡng tình cảm, nào lén dẫn ngài đi thả diều, nào trộm thức ăn cho ngài lúc ngài bị phụ hoàng phạt chép sử, nào chải đầu vấn tóc may áo vá khăn, không có chuyện gì là nàng không làm cho thái tử, khiến cho đứa bé năm tuổi luôn thiếu thốn tình thương phụ mẫu này từ từ lệ thuộc vào nàng không sao rời bỏ.

"Đời này ta không thể sống thiếu Nguyệt nhi...!" thái tử đã nói.

"Nguyệt nhi cũng nguyện suốt đời che mưa chắn gió cho người..."

Năm nàng mười chín, thái tử mười lăm, Hoàng hậu đột nhiên bệnh lạ rồi mất, Hoàng đế ra lệnh cung nữ toàn thể tuẫn táng theo hầu. Thái tử được tin như nghe sét đánh giữa trời quang, lập tức chạy đến ôm chầm lấy Phong Nguyệt mà kiên quyết nói, các ngươi ai dám động vào nàng, ta giết!

Viên quan nội thị khó xử nói. "Thái tử, thứ lỗi nô tài không thể tuân theo, lệnh đã ban ra, phàm là cung nữ nhị đẳng trở lên trong cung Khôn Ninh đều không thể thoái thác. Phải biết, được theo hầu hoàng hậu là vinh hiển lớn dường nào, khó có gì sánh được..."

Nghe đến đây, mắt thái tử sáng lên. "Sao lại khó gì sánh được? Chỉ cần nàng trở thành người hoàng tộc, vinh hiển kia ắt hẳn nàng không cần hưởng chứ gì?"

"Tâu vâng."

"Vậy được, ngay bây giờ ta sẽ đi cầu xin phụ hoàng! Ngươi chớ có động đến Nguyệt nhi, nếu không đừng trách!"

Đoạn quay sang Phong Nguyệt thiết tha nói.

"Mẫu hậu đã mất, ta không thể cũng mất đi Nguyệt nhi, nàng nói đi, nàng có nguyện trở thành người hoàng tộc, đời này ở lại cái lồng son này với ta không?"

Phong Nguyệt vuốt tóc mai của y, mắt nhòe lệ vì cảm động, gật đầu.

"Vì thái tử, Nguyệt Nhi chết còn có thể."

Huống hồ chỉ là làm người của chàng, Phong Nguyệt ngậm ngùi nghĩ, dù không thể làm chánh thất, nhưng dạy dỗ hắn bao năm, nàng có lòng tin có thể khiến hắn cả đời không nạp phi, chỉ sủng mình nàng.

Gạt đi lệ trên khóe mắt Phong Nguyệt, thái tử gật đầu đầy quyết tâm. "Nàng đừng lo, ban đầu tuy có chút ủy khuất, nhưng ta có lòng tin một ngày không xa có thể biến nàng thành người phụ nữ quyền lực nhất thiên hạ."

Nói rồi đứng lên oai vệ rời đi tìm Hoàng thượng.

Phong Nguyệt bàng hoàng, một lần nữa vỡ òa ra nước mắt nhìn theo cái bóng thân thương gần khuất dạng.

Hắn lại yêu nàng đến thế...

Ngày hôm sau, một đạo thánh chỉ ban xuống, nhất đẳng thị nữ Phong Nguyệt Khôn Ninh cung vì có công nuôi nấng Đông Cung, chính thức trở thành tam phẩm giai phi Phong Quý tần, đặc cách cho thái tử gọi bằng mẹ.













Nhấn để mở bình luận

Đời Ếu Như Mơ - Sự Đời Ếu Ai Ngờ