Hổ Duyến


Dư quang còn thấy thêm một người đã chạy tới, là Lôi Địch. Giãy dụa rút ra khỏi bàn tay phải của Triệu Lẫm Hoán ôm vào lồng ngực mà đi kéo y bào của Lôi Địch.

"Ngạn Mục! Ngạn Mục!" Lôi Địch muốn xem tình trạng Thiệu Ngạn Mục, nhưng Triệu Lẫm Hoán lại dám ôm Ngạn Mục không cho hắn chạm. Hắn hỏa đã có thể bốc lên, "Chết tiệt, ngươi tránh ra cho ta!"

Khi đó Triệu Lẫm Hoán đương nhiên không chịu buông tha, hắn thật vất vả nghìn dặm chạy tới lại để hắn thấy cảnh Ngạn Nhi thụ thương, hắn cảm giác trái tim cũng muốn ngừng đập! Nhưng Ngạn Nhi còn chủ động đi kéo y phục của Lôi Địch, càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

"Mẹ nó! Ngươi mau tránh ra, ta là đại phu!!" Lôi Địch thật sự nóng nảy, cái tên Triệu Lẫm Hoán này sao không thức thời như thế!?

Đại phu?! Lại nhìn đến người trong lòng bản thân vẻ mặt tái nhợt, Triệu Lẫm Hoán lúc này mới chấn động sững sờ tiếp, hắn đương nhiên rõ ràng thương của Ngạn Nhi lúc này mới là quan trọng nhất, lập tức vội vàng thả ra để Lôi Địch xem chỗ bị thương.

Lôi Địch vừa mới sờ lên thân thể Thiệu Ngạn Mục, đã bị hắn bắt lấy tay trái.

"Lôi... Bụng, bụng... Đau quá..." Thiệu Ngạn Mục miệng thở hổn hển nói, lại lần nữa nắm thật chặt tay trái Lôi Địch, "Cứu, cứu cứu... đứa bé!" Hắn có thể cảm giác được đau đớn bén nhọn bên dưới, nhưng hoàn toàn không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Hai nam nhân bên cạnh lúc này mới chú ý tới vết máu chảy giữa hai chân của Thiệu Ngạn Mục nhìn thấy mà giật mình!!

================================

Quỳ gối bên giường, hai tay nắm chặt tay trái người nọ, Triệu Lẫm Hoán duy trì tư thế đã rất lâu rồi. Hắn sau khi hối hận, tâm hắn đau, chỉ mấy tháng không gặp, người trên giường lại trở nên tiều tụy như thế, thân hình gầy gò, đôi môi không có màu máu, vì nhìn nhanh không thấy được phong thái của hắn rồi. 

Triệu Lẫm Hoán thoáng đứng dậy, cúi người nâng đầu đến trên vai Thiệu Ngạn Mục, hít khí thật sâu ── không sai, là mùi vị Ngạn Nhi! Cuối cùng giống như nhịn không được khẽ liếm lên trên cổ hắn, Ngạn Nhi... Nhanh khỏe lên đi! Ta rất nhớ em!

Ngẩng đầu, trước mắt chính là đôi môi gần trong gang tấc, đưa tay mô phỏng theo đường môi xinh đẹp đó, lại bỗng nhiên nhớ tới hình như bản thân chưa bao giờ từng hôn hắn?!

Miệng vết thương ngực trái một trận kịch liệt co rút lại. Đúng rồi, hắn cho tới bây giờ đều yêu cầu em bịt miệng mà... Xin lỗi, thực sự xin lỗi!

"Uy, ngươi làm cái gì đấy!?"

Triệu Lẫm Hoán vừa định hôn thế ngừng lại, quay đầu vừa nhìn, quả nhiên là cái tên Lôi Địch tới.

"Ngạn Mục hiện tại cũng thành dạng này, ngươi còn muốn làm loại chuyện này sao?!" Lôi Địch tức giận tiến lên kéo ra người ghé vào trên thân Thiệu Ngạn Mục.

Triệu Lẫm Hoán khẽ mở miệng lại vẫn không nói cái gì, hắn cũng không có muốn làm cái gì đối với Ngạn Nhi, chỉ là muốn khẽ hôn em...

(analinh: cho từ em nó cứ sao đó nhỉ = =)

Thấy bộ dạng Triệu Lẫm Hoán hiện tại chán chường, Lôi Địch cũng không nói cái gì nữa, sớm biết như vậy hà tất làm như thế khi trước chứ! "Đi ra ngoài nói đi, để hắn nghỉ ngơi cho tốt!" Lần này kỳ thực nhờ có Triệu Lẫm Hoán đúng lúc dẫn người tới, bằng không thật đúng là không qua được cửa kia. Hắn không nghĩ tới nhị ca lại có thể một điểm tình cảm cũng không lưu, sát thủ ám sát sóng sau xô sóng trước truy đuổi! Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!!

Trong thư phòng không lớn, Lôi Địch ngồi đối mặt cùng Triệu Lẫm Hoán cách một mặt bàn, phía sau từng người còn đứng là Sở Thất cùng Hộ linh. Hai người đều không nói chuyện, lặng yên.

Triệu Lẫm Hoán tâm niệm thương thế Ngạn Nhi, đi trước hỏi: "Hắn... Sao rồi?"

"Không tốt lắm... Ngoại thương không có gì, ngược lại bị nội lực làm bị thương phổi, hơn nữa trên người hắn còn có hồn thích ở đấy hút tinh lực của hắn, đã động thai khí." Ngạn Mục quá thích cậy mạnh rồi, lần này động thai khí thực sự là vạn không nên a!" Đúng rồi, máu Dung Bích Lan lấy được không?"

Triệu Lẫm Hoán thở dài, "Còn chưa... Ta dẫn người vào giết thì người đã đi nhà thì trống..."

"Giết?!" Triệu Lẫm Hoán còn chưa nói hết đã bị Lôi Địch lo lắng mà cắt đứt, "Ta muốn chính là máu sống! Ngươi giết người sẽ không dùng được!!"

Nói xong hai người đều sửng sốt.

Triệu Lẫm Hoán càng dở khóc dở cười, "Như thế thì nói tiếp, vẫn là nhờ động tác của Dung Bích Lan nhanh rồi!" Bằng không, giải dược chẳng phải làm không được?! Nghĩ tới đây, sau lưng toàn bộ một trận lạnh giá, thực sự là vô cùng may mắn!

Hai người lại không nói, bầu không khí lại lần nữa trầm oi hơn.

Đúng vậy, hai người bọn họ "ngươi tính toán ta, ta tính toán ta", kết quả lại bị nữ nhân kia ngồi thu "ngư ông đắc lợi", âm thầm hạ thủ đến mức này! Thật là bi ai của hai quốc gia bọn họ "... Ta muốn biết các ngươi làm An Bình công chúa thực sự ra sao rồi?" Triệu Lẫm Hoán nhớ tới hoàng tỷ của hắn. Bọn họ còn thật có bản lĩnh, một người xa lạ lại có thể giả dạng giống như thế, hắn cùng Tề đệ ngây ngẩn không phát hiện!

"Cái này... Nói thật là, ta không rõ lắm. Sau khi ngươi phong Dung phi, ta liền đem sự vụ Long Á cơ bản giao cho nàng xử lý rồi." Lôi Địch lại cân nhắc, suy đoán nói "Lấy thủ đoạn của Dung Bích Lan xem hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều."

Không sai, liền xem nha đầu bên cạnh Ngạn Nhi, Triệu Lẫm Hoán cũng biết hy vọng không lớn rồi. Thực sự là không có ngờ tới, hoàng tỷ lại có thể đi như thế...

"Ta hỏi, Dung Bích Lan rốt cuộc là ngươi làm ra sao?" Triệu Lẫm Hoán vẫn không cam lòng, bọn họ lại có thể thua bởi trên tay một nữ nhân như thế!


Nhấn để mở bình luận

Hổ Duyến