Hoả linh tập



Ta là Mộc Linh Lăng, tứ tiểu thư Mộc gia, một trong tứ đại thế gia Tiên môn cộng chưởng Khởi Linh Giới.

Tứ, là một con số vô cùng không may mắn, ta lại sinh ra vào đúng ngày cực âm cực hàn…

Ta luôn băn khoăn, chẳng biết có phải vì thế mà cả thân nhân lẫn môn nhân của ta vẫn luôn không hề thân thiện với ta hay không?

Nhưng hôm nay, ta biết rằng mình đã nhầm.

Họ không phải không hề thân thiện với ta mà họ chỉ đơn thuần chính là muốn giết chết ta.

Lí do gì thì ta cũng chẳng rõ nữa.

Gắng gượng đứng giữa đại trận, toàn thân không còn một khối thịt nguyên vẹn, ướt đẫm máu tươi, thần trí cũng hơi mơ hồ, ta chợt nghĩ.

Lão cha của ta thật đúng là nhất thế kiêu hùng a…

Hành động vừa ngoan chuẩn vừa dứt khoát, kiếm đại vận trong hiểm nguy, có mấy ai mà làm được như thế?

Cha con suốt bốn trăm năm, cho dù không thường xuyên gặp mặt nhưng ngạc nhiên là giờ phút này ta lại phá lệ thông suốt, hiểu gần hết kế hoạch của người.

Cha đang muốn ép ta tự bạo đại trận.

Thiên Sát Trận này là thượng cổ sát trận, vững vàng kiên cố, trừ phi tứ đại Tiên môn chịu bỏ ra cái giá lớn tới mức thương căn động cốt, nếu không, người ngoài căn bản là chẳng có cách nào lay chuyển được nó dù chỉ mảy may.

Đó chính là lý do mà ai cũng biết trong trận phong ấn diệt thế tai họa, đánh giết diệt thế tai họa sẽ có cơ may tụ thành Công Đức Chi Lực, nhưng hơn hai trăm năm nay lại chẳng ai thèm ngó ngàng gì tới.

Muốn giết yêu tà, trước phải vượt qua “rào cản” này đã.

Nhưng nếu… Nếu như kẻ từng kết thành mắt trận là ta dùng tự thân cộng hưởng cùng bất khuất ý chí trong trận dẫn động mắt trận tự bạo thì không những “rào cản” Thiên Sát Trận không còn mà yêu tà cũng sẽ thụ tổn thương to lớn.

Tới lúc đó, yêu tà dù chạy cũng sẽ xưa không bằng nay, chúng tiên nhân đều có thể nếm thử thời vận.

Đúng như cha ta đã nói, chờ qua vài năm nó suy yếu đi, bọn họ có thể dễ dàng mang người tới diệt sát…

Một mũi tên trúng hai con chim nha…

Ta trọng thương thoát ra ngoài sẽ dễ dàng bị bọn họ giết chết.

Yêu tà thương tổn căn cơ không cách nào hồi phục lại, sớm muốn cũng bị họ trừ khử…

Công Đức Chi Lực bàng thân, tâm ma lại là thứ gì chứ?

Cha của ta vậy mà thật sự không còn cần ta.

Ta cười khổ một tiếng, không kiềm được phun ra một búng máu.

Mất quá nhiều máu, tầm nhìn của ta cũng đã bắt đầu mơ hồ.

Sát khí hình thành cự ngạc lại lao về phía ta, ta khó khăn xoay mình tránh né.

Ta ở trong trận mới chỉ một khắc nhưng đã chật vật tới nông nỗi này… Quả không hổ là Thượng cổ Thiên Sát Trận.

Cũng không biết cha ta kiếm đâu ra được nguồn tà khí này, thật sự rất khó dây dưa, y hệt như dòi bọ bám riết lấy ta không cách nào tẩy sạch.

Điều tệ nhất mà Nguyệt Lan từng cảnh báo đã xảy ra.

Sát khí truy đuổi ta, động tĩnh quá lớn, yêu tà vừa lấy lại một chút thần thức cũng sớm đã phát hiện ra ta.

Nó đối kháng với đại trận đã quen, lúc này ngửi thấy mùi tu sĩ liền bất chấp tất cả mà điên cuồng tấn công ta.

Nó muốn xé xác ta bổ sung oán khí cho tự thân.

Hợp Thể Kỳ tu sĩ, ít nhất cũng có thể giúp nó phục hồi lại năm phần thương thế trước đây.Quảng Cáo

Ta chết càng thảm nó càng sẽ hồi phục nhiều.

Đây là lí do mà một Hợp Thể sơ kỳ như ta cầm cự tới nửa khắc mà vẫn còn sống - sống không bằng chết.

- A Cửu…

Ta vừa cố tìm cách rũ bỏ tà khí vừa chạy, sống mũi không khỏi hơi chua xót.

- A Cửu nhìn thấy thương thế hiện tại của ta nhất định sẽ rất đau lòng…

Không thể để hắn nhìn thấy.

Dù chết cũng không thể xấu xí như thế này mà chết trước mặt hắn được.

Mặt ta bắt đầu ẩm ướt, phân chẳng rõ là máu hay là thứ gì đó khác.

Sức lực đang cạn kiệt dần, ta biết bản thân hôm nay nhất định phải nằm xuống tại đây.

Không còn bất kì sự lựa chọn nào khác, ta đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ha ha, ta lại suy diễn quá mức… A Cửu đang yên ổn tại Ma Vực, làm sao có thể nhìn thấy ta trong bộ dạng thê thảm thế này?

Cũng tốt… Cũng tốt…

Chỉ là chẳng thể cùng hắn kết thành đạo lữ, thật đúng là tiếc nuối.

Tu sĩ chết đi sẽ không có luân hồi, ta thậm chí còn chẳng thể hẹn kiếp sau sẽ gặp lại hắn…

A Cửu… A Cửu…

Lần đầu tiên ta yêu một người, không biết lựa chọn như thế nào mới là đúng đắn.

Kì thực ta vô cùng vô cùng yêu chàng, vô cùng vô cùng muốn sống sót…

Một trăm năm chúng ta ở bên nhau đó, chính là một trăm năm vui vẻ nhất trong cuộc đời ta.

Ta từng hoài nghi chính mình, làm sao một kẻ luôn bị ruồng bỏ như ta lại có thể hạnh phúc đến vậy, từng hoài nghi rằng, chàng liệu có phải chỉ là huyễn tượng do ta quá cô độc mà tưởng tượng ra hay không…

Chỉ là hơi ấm của chàng, nhịp tim của chàng, tất cả đều quá chân thật.

Ta luyến tiếc chàng, A Cửu…

Không còn sống nữa, điều duy nhất ta luyến tiếc chính là chàng.

Cùng chàng học theo thế nhân bái thiên bái địa…

Cùng chàng trao đổi nguyên huyết, khắc cốt minh tâm, nỗ lực tu luyện…

Cùng chàng lưu lạc thiên nhai từ nơi thành thị phồn hoa tới chốn núi non hoang vắng…

Chờ chúng ta đi mệt rồi liền dựng một động phủ xinh đẹp, ngày ngày ngắm hoàng hôn, lại nắm tay nhau mong chờ bình minh tới…

Nếu có thể, ta còn muốn vì chàng sinh nhi dục nữ…

Sinh ra tiểu Phượng Hoàng giống như chàng a, sẽ cỡ nào đáng yêu đây?

Ta thật muốn sống, thật muốn sống!

Ta thật muốn trở về bên chàng, thật muốn cho chàng căn nhà mà chàng đã từng mơ ước!

Quảng Cáo

Chính là…

Chính là nha… A Cửu, ta còn có cách nào đâu?

Ta chưa bao giờ muốn sống sót như hiện tại, nhưng mà, ta lại còn có cách nào khác đâu!



Aaaa…

- Không xong! Nàng ta muốn hiến tế tự thân! Nàng ta muốn hóa thành bất diệt ý chí!

Bên mép vực, sáu lão giả hoảng hốt lùi lại, giọng nói cũng vì gấp gáp mà trở nên bén nhọn.

Dưới vực sâu truyền tới từng đợt tiếng gào thét, đại trận trấn động ầm ầm cũng ngăn không được chuỗi thanh âm đó.

- Nàng ta điên rồi! Hiến tế là cỡ nào thống khổ! Thần hồn bị giam cầm trong trận chịu mấy trăm năm tra tấn… Còn không bằng trực tiếp để yêu ta cắn nuốt!

Lão gia chủ Mộc gia thở không ra hơi, ánh mắt không tin nổi nhìn xuống đáy vực bao phủ hai màu đen đỏ.

Hiến tế nghe rất vĩ đại nhưng thực chất lại vô cùng tàn khốc.

Nhục thân hiến cho đại trận, thần hồn bị giam giữ, chịu mấy trăm năm tra tấn cho tới khi hoàn toàn tan biến… Không phải vạn bất đắc dĩ, không phải liên quan đến tồn vong của thế giới, kẻ nào dám làm như vậy a!

Đứa con gái này của lão là điên rồi đi!

Rõ ràng lão đã cố ý để lại hy vọng sống sót, chỉ cần nó tự bạo đại trận, chỉ cần nó chấp nhận một lần trọng thương liền có nửa phần cơ may chạy thoát… Nó tại sao… Tại sao lại muốn chọn cách hoàn toàn cắt đứt đường lui của mình như vậy!

Nhân tính chẳng phải chính là tham sống sợ chết sao? Tu sĩ, lại còn là đại năng tu sĩ vốn càng nên tiếc mệnh mới đúng!

Hiến tế tự thân gia cố đại trận, yêu tà không thể nào thoát ra ngoài, bọn họ cũng không cách nào tiến vào trong…

Bọn họ tới đây một phần là giết chết đứa con gái kia, một phần cũng là vì Công Đức Chi Lực a!

Nếu không thể khiến yêu tà thụ trọng thương lại đem nó thả ra ngoài, vậy toàn bộ công sức của bọn họ liền đổ xuống sông xuống biển!

Giờ chỉ có thể…

Ánh mắt lão chợt lóe, hung hăng cắn răng, âm thầm thao túng Đằng Xà buông lỏng gốc Nguyệt Lan ra.

Nguyệt Lan chợt thấy linh khí quay trở lại, phút chốc tràn trề sức sống, vặn bung Đằng Xà quấn trên thân, một tung mình liền nhảy thẳng xuống vực thẳm.

“Linh Lăng! Ngươi không cần hiến tế! Không cần hiến tế!”

Nó run rẩy cánh hoa, hoảng đến lộn xộn truyền đi ý niệm.

“Ta rút về một phần bản thể trợ ngươi thoát khỏi đại trận! Ngươi không cần hiến tế a!”

Nó rơi xuống bên ngoài trận, nhìn thấy bên trong Linh Lăng đã y hệt như một huyết nhân, trong lòng thống khổ khôn tả.

“Linh Lăng đừng chết! Ngươi không thể chết! Ngươi còn có tiểu Phượng Hoàng của ngươi a! Hắn còn chờ ngươi trở về cùng hắn kết thành đạo lữ đâu! Ngươi sao có thể chết! Ta lập tức rút bản thể về! Lập tức…”

“Đừng…”

Huyết nhân cảm ứng được liền quay đầu lại nhìn nó.

Khoảng cách rất xa rất xa nhưng nó lại rõ ràng nhìn thấy…

Nàng đang cười.

“Ngươi rút về một phần linh khí… Mắt trận suy yếu… Yêu tà… ắt phá tan đại trận… thoát khốn mà ra… nhân gian muốn đại loạn…”

Quảng Cáo

“Mặc kệ nó! Mặc kệ nó đi! Linh Lăng!”

Ý niệm của Nguyệt Lan mang theo mấy phần nức nở.

Nó đã cố rút bản thể từ mắt trận lại nhưng nó chỉ là một linh khí, không thể chống lại ý muốn của chủ nhân.

Linh Lăng giữ chặt nó, nó liền không cách nào tự ý thu bản thể trở về.

Nó cảm thấy mình đã sắp điên mất.

“Ngươi trấn giữ bình an cho thế giới này đã mấy trăm năm, đủ rồi! Đủ lắm rồi! Ngươi rốt cuộc là hy sinh vì cái gì! Bọn họ đều ích kỷ như vậy! Đều độc ác như vậy! Ngươi vì bọn họ làm trâu làm ngựa, bọn họ lại chỉ muốn giết chết ngươi! Dừng lại đi Linh Lăng! Ngươi không thể mềm lòng như thế, càng không thể thiện lương như thế! Ai sẽ nhìn? Ai sẽ nghe cơ chứ! Bọn họ chỉ sẽ cười nhạo ngươi ngu ngốc mà thôi!”

Nguyệt Lan run rẩy đưa cành lá ra. Bọn họ tâm linh tương thông, nó rõ ràng cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Linh Lăng đang ngày một yếu đi.

Nhưng nó cũng chỉ có thể đau đớn cầu xin nàng.

“Theo ta trở về, Linh Lăng… Cầu xin ngươi… Ngươi còn có cuộc sống của chính mình… Ngươi còn có A Cửu a… Ngươi ngẫm lại, ngươi không từ mà biệt, đối A Cửu công bằng sao? Ngươi chẳng phải luôn than thở rắng hắn quá dính ngươi sao? Thiếu đi ngươi, hắn biết tiếp tục sống như thế nào!”

Nghe tới đó, Linh Lăng hơi cứng người lại, nàng than nhẹ.

“Phải… Là ta nợ A Cửu… Ta đã hứa với hắn… Nếu sau này ngươi gặp lại hắn… xin ngươi thay ta nói với hắn một lời xin lỗi…”

“Linh Lăng!”

Nàng chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng thanh tỉnh.

“Nguyệt Lan… Có một điều ngươi nói sai rồi… Ta… không hề thiện lương… càng không hề mềm lòng…”

Nàng cười một tiếng, quay người nhìn lại phía sau.

“Ngươi nhìn a, Nguyệt Lan…”

Khổng lồ phía sau là bóng dáng yêu tà bị vô số cụ tượng đỏ chói quấn chặt lấy.

Những cụ thượng kia muôn hình vạn trạng, có nhân loại, có dị nhân, còn có cả yêu thú.

Cụ tượng hóa hình, thân thể chỉ như một làn khói mỏng, nhưng lại qua mấy trăm năm cũng không hề tan biến.

Bất tử bất diệt, thề tiêu diệt yêu tà mới quy về thiên địa.

Họ mới chính là những người mấy trăm năm qua bảo vệ Khởi Linh Giới thoát khỏi diệt thế tai họa.

“Trước khi thần hồn hòa vào đại trận… Họ đã trợ ta một bước tiến lên Hợp Thể Kỳ… chỉ mong ta ngày sau… thay thế họ… tiếp tục bảo hộ Khởi Linh Giới này…”

Nàng dang tay, từ từ đi về phía yêu tà.

Nguyệt Lan ngơ ngác dõi theo.

Trong khoảnh khắc ấy, bóng lưng mảnh mai đơn bạc trước mặt nó đột ngột như hóa thành vạn trượng thái sơn, sừng sững bất biến.

Một đóa Kim Liên theo từng bước nở rộ dưới chân nàng.

Công Đức Chi Lực từ bốn phương tám hướng, mang theo vô tận tín ngưỡng nguyện lực, vô tận tin tưởng cùng chờ mong, bất chợt ào tới.

Nhập vào thân thể nàng, bốc lên một vầng hào quanh thánh khiết.

Nàng ngẩng đầu, sảng khoái cười lớn.

- Đại ân trợ ta ngộ Đạo còn chưa báo đáp, phía sau lại có nhiều như vậy tín niệm, nhiều như vậy hy sinh… Ta, sao dám vì tự thân mà cô phụ phần ân nghĩa này!




Nhấn để mở bình luận

Hoả linh tập