Lãnh Chúa Điên


Lang ODraka không thể nghĩ ra loại hình phạt nào tệ hại hơn nữa dành cho bạn đời của mình.

Thật, cô ả dường như chẳng sợ đòn roi tra tấn, dù bên ngoài ả có thể đã luôn tỏ ra ngược lại.

Vì sao gã biết ư? Dĩ nhiên là vì những con rít thịt trên mặt ả rồi. Gã đã sống đủ lâu để nhận ra chúng là hậu quả của sự bạo hành trường kỳ. Kẻ ra tay đã tính toán rất rõ ràng tốc độ hồi phục của da thịt ả, sau đó cách một khoảng thời gian lại tạo ra những vết sẹo mới trước khi dấu vết cũ kịp phai mờ. Việc này có lẽ đã tiếp diễn được vài năm, nếu không những dấu vết cũ cũng không dày đặc như vậy.

Một kẻ phải gánh chịu ngược đãi trong ngần ấy thời gian, hẳn sẽ không sợ chút đòn roi bèo bọt của gã rồi. Bản thân lqf ba2fng chứng sống sờ sờ, gã nên rõ ràng điều đó nhất mới đúng.

Nhưng thế cũng không đồng nghĩa gã có thể bỏ qua cho sự bất tuân mệnh lệnh của ả sáng nay. Lang thề, bây giờ mỗi lần ngẩng đầu trông thấy phiến đá xanh rờn nằm chỏng trơ trên trần nhà khắc phù điêu sang trọng, gã lại thấy anh ách trong bụng.

Điên hơn nữa, sau khi mặc kệ mệnh lệnh của gã để lập thệ với đá thề, ả còn có gan ngồi xuống bàn bình tĩnh dùng huyễn thuật tu sửa dung nhan. Đẹp đẽ đâu đó rồi mới quay về dáng vẻ thỏ đế ban đầu.

"Em cảm thấy tiếc vô cùng cho những lỗi lầm mình vừa phạm phải. Em tha thiết van cầu sự khoan hồng và tha thứ từ ngài, thưa đức ông."

Thiếu nữ đã dịu ngoan chắp tay lên đùi thỏ thẻ với gã như thế đấy, làm giống như bộ dáng tỉnh ruồi làm đỏm vài giây trước đây không ai trông thấy vậy.

Ngay thời điểm đó, chẳng biết là trúng phải loại ma thuật gì, Lang lại nửa khoái chí nửa sôi gan thầm nghĩ, con ả này cũng điên chẳng kém mình đâu.

Thế là đẻ ra hình phạt này. Đêm đến phải ngủ cùng với gã.

Nhìn cái vẻ dịu ngoan chấp nhận, thậm chí còn có phần vui vẻ ra mặt của cô ả, Lang chỉ khẽ nhếch cười.

Gã đã nghĩ gì lần đầu gặp mặt ấy nhỉ?

À, vô tri là phúc phận.

Ả còn chưa biết, đứa cuối cùng dám ngủ trong phòng này, chắc giờ chỉ còn là cục sỏi trong ruột con rồng điên đất mọi.

Đêm đó, sau khi trở về từ cuộc săn gấu, gã đã về phòng mình và cho đòi bạn đời đến hầu hạ tắm rửa ăn uống. No say đâu đó, gã bắt đầu tuyên bố hình phạt trước mặt nàng. Thiếu nữ chỉ ngẩn ra vài giây, ngay lập tức sung sướng chạy đi thay đầm ngủ.

Xổ bím để mái tóc dài buông xõa gần ngang mông, May NaSayer thẹn thùng bước đến trước mặt gã, giọng mềm mại còn hơn lụa sa tanh mới vừa phơi khô.

"Ông... vẫn còn muốn em chứ?"

Gã lãnh chúa trợn mắt khịt mũi.

"Ta không nghĩ mình còn hứng thú gì, sau khi trông thấy mấy con rít trên mặt ngươi."

Đối phương giương cặp hổ phách long lanh  nhìn gã, chút dày xéo xa xăm vụt ngang đáy mắt.

"Vậy... ông gọi em đến, thật là chỉ để ngủ?"

Không hiểu sao, gã lại thấy khoái chí khi nhận ra cô nàng đang thất vọng. Sự hưng phấn không đơn giản vì đã gây được tổn thương cho nàng, còn có chút hy vọng mơ hồ mờ mịt.

Là cái gì ấy nhỉ?

Chưa đợi gã nghĩ sâu, sinh vật kia đã vòng qua đối diện để bò lên giường. Kéo chăn lên đến cổ, nàng nhích người đến gần cạnh gã, mắt chớp chớp thì thầm hỏi nhỏ.

"Em nghe nói ông rất xấu tính khi ngủ, phải không thưa đức ông?"

Có vẻ như bị thôi miên bởi một loạt hành động quá đỗi tự nhiên của nàng, đức ông nào đó vô thức gật đầu.

"Em còn nghe nói ông mơ thấy ác mộng rồi quẫn quá hóa rồng thịt luôn vài thằng nhóc tập sự của mình."

Lang chớp mắt, kinh dị nhìn thiếu nữ đang gần như nép hẳn vào vai gã, ả thậm chí còn rụt cổ rùng mình một cái như sợ hãi lắm.

"Ngươi ý thức được cái con rồng ăn thịt người trong câu chuyện của ngươi, chính là ta, đúng không?"

"Dĩ nhiên rồi," thiếu nữ tròn mắt nhìn gã thể như gã là người già lẩm cẩm. "Em chẳng vừa chính miệng bảo thế ạ?"

"Thế, cái này," gã vươn tay chỉ vào mình rồi ả, đảo vài vòng bao trọn cảnh tượng chim non nép cánh đang diễn ra trên giường. "Là gì đây? Ngươi không sợ ta ăn ngươi chút nào à?"

"Dạ không ạ. Ông sẽ không ăn thịt em đâu."

Lang cảm thấy mình muốn ngoác cười, và gã đã, còn lộ chút nanh ra.

"Cái gì cho ngươi loại tự tin điên rồ đó?"

"Em nghĩ... là tuổi nhỏ và một chút vô tri ạ."

Gã ngớ người.

"Vô tri là phúc phận đấy, ông không biết sao?"

Sinh vật điên rồ kia tựa cằm lên bắp tay gã và, vì Chúa, nhoẻn cười thật ngọt ngào khi thốt ra những lời này.

"Em không biết ông có ăn thịt em hay không," May nói khẽ, hơi thở phả ra làm tay gã nhồn nhột ngưa ngứa. "Nhưng em thích ông đủ nhiều để phớt lờ khả năng đó. Ông biết đấy, em là một cô gái vô tri và bản năng. Bản năng nói cho em biết ông sẽ không hại em, và sự vô tri lại thầm thì với em rằng, nếu em có thể dũng cảm tiến lên, một ngày nào đó em sẽ trở thành người bạn đời được yêu thương nhất trên đất Ngàn."

Phải mất một lúc lâu để Lãnh chúa Điên tìm lại lưỡi của mình, hay ý thức và mấy thứ đại loại thế.

Dĩ nhiên, điều gã nói tiếp theo, chính là thứ thôi thúc đầu tiên chạy ngang qua đầu lúc bấy giờ.

"Ta thật muốn bẻ cổ ngươi."

Đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, May hốt hoảng rụt tay chộp lấy cổ mình, mặt mày tội nghiệp lắc lắc đầu.

"Đừng nha, thưa đức ông. Sẽ không còn ai trên thế gian này thích ông như em đâu. Ít nhất thì, ừm, không theo cái cách em thích."

"Và cái cách đó là...?" Lang nhíu mày mớm lời, có chút sốt ruột muốn nghe đáp án.

"Cách... một con cái thích một con đực ấy."

Và rồi, cô ả bạn đời đáo để của gã còn có gan đỏ mặt. Vệt hồng tràn lan khắp gương mặt dùng huyễn thuật tạo ra, làm bừng lên đôi mắt vàng long lanh và bờ môi phơn phớt trái anh đào.

"Ta hết muốn giết ngươi rồi," gã đột nhiên phán, cũng không hiểu tại sao mình phải báo cáo cho cô ả trạng thái tâm tình của mình. Có lẽ là vì rối rắm.

Thật, rối quá.

"Ta rối quá," gã thật thà thú nhận, cả người như có kiến bò khắp. "Ta muốn làm gì đó với ngươi, mà không biết muốn làm gì. Hình như là đâm cho một nhát? À không, ta không muốn giết ngươi. Hay là xách tóc lên lấy đà ném xa qua cửa sổ lâu đài? À mà cũng không, ta không muốn ngươi rời khỏi giường này..."

Đột nhiên hít sâu, gã hỏi dồn dập bằng giọng rất ngây thơ.

"Hay là muốn giao cấu nhỉ? À, đúng rồi, ta luôn muốn làm ngươi mà. Làm xong rồi giết. Nghe có vẻ đúng-"

Không để con rồng điên tâm thần bất định càng tiến xa hơn trên đà nghĩ bậy, bạn đời nào đó lập tức lấy lại quyền không chế tình huống. Nàng lật người ngồi lên gã, hai chân doạc ra bên đùi, đôi bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh áp lên làn da rám nắng đang từ từ nổi vảy.

Nàng hôn gã bạn đời của mình. Lần này là hôn thật, không phải cái sượt môi tùy tiện ban sáng.

Lang ODraka đã từng nghĩ, Thượng Đế cho sinh vật cái mồm chỉ dủng để ăn.

Ôi là gã đã lầm, hóa ra trên đời còn có thứ đã chui vào miệng gã rồi mà không thành máu me thịt vụn.

Chính là môi lưỡi của con ả này.

Bằng cách thần bí kỳ diệu nào đó, gã biết, nếu gã nhai nghiền chúng, tương lai sẽ không còn để hưởng thụ lại.

Cho nên, lần đầu tiên trong đời, Lãnh chúa Điên đã vô cùng cẩn thận.

Nụ hôn vừa dứt, gã để mặc cô bé tỳ lên trán mình thở gấp, đôi bàn tay giờ đây mới lấy lại sức lực để giơ lên.

Gã lựng khựng đo ướm một hồi, cuối cùng đặt chúng lên phần thắt lưng của người trên đùi, xoa xoa nhè nhẹ.

"Đây là hôn," thiếu nữ thều thào nói khẽ vào tai gã. "Người ta chỉ hôn người mình thích thôi, thưa đức ông của em. Em nghĩ vừa rồi... đây là điều ông muốn."

"Ta luôn thấy đám chiến binh làm trò này với đàn bà của chúng. Đồ đã vào mồm còn nhả ra, sau đó lại cho vào mồm, tiếp lại nhả ra... Ta đã nghĩ nó thật gớm ghiếc."

Lời này được buông ra với chất giọng khàn khàn trầm đục đặc trưng của đàn ông say tình, dù nội dung thì chẳng lấy gì lãng mạn cho lắm. Nhưng May biết, bạn đời của nàng giác ngộ được như này đã là kỳ tích.

"Vậy... ông còn thấy nó gớm ghiếc không?"

Lang nhíu mày ra chiều suy ngẫm.

"Không rõ. Thử thêm một chút nữa xem."

Thế rồi, thành ra thử luôn nhiều chút, kéo dài đến lúc môi lưỡi cả hai gần như rát đỏ, lãnh chúa đất Ngàn mới buông tha bạn đời của mình.

Dĩ nhiên, trong quá trình hôn hít vô độ, gã điên nào đó đã mấy lần hưng phấn quá muốn đưa dục vọng vào cơ thể bạn đời. Chỉ là gã không chắc ả đàn bà có thể sông sót qua cơn hay không. Dù gì đi nữa, gã vừa nếm trái ngọt từ sinh vật này, trong nhất thời không muốn ả chết.

"Ngươi nghĩ ta làm xong ngươi còn sống không?" gã đàn ông đặt của nả ngay cửa thiên đường, chân thành hổn hền hỏi.

Thiếu nữ cũng hổn hển không kém trả lời.

"Em không biết nữa, hay ông thử xem...?"

Gã bất mãn nhíu mày. "Lỡ chết thì sao?"

"Thì ông được biết kết quả rồi đó..."

"Ngươi có thể nói ra điều gì hữu ích hơn vào thời điểm này không?"

"Vậy... sáng mai ông muốn ăn súp gì? Khoai tây hay bí đỏ?"

"..."

Lang ODraka đã thành thật nghĩ, lần sau sẽ không đem mấy việc mang tính quyết định sống chết đi hỏi con điên chán đời này nữa.

Cho nên, cả đêm đó, Lãnh chúa Điên lại tiếp tục ôm gái nằm chay, cả đêm cũng không dám ngủ vào vì sợ lỡ mơ bậy bạ cắn chết con nhỏ.

Nhưng rồi sự nhân ái hiếm hoi của đức ông xứ này cũng chỉ tồn tại được đến khi ánh ban mai đầu chui qua ô cửa sổ. Lang nghĩ tới nghĩ lui lưỡng lự cả đêm, cuối cùng quyết định thôi thì cứ làm bừa đi, chết bỏ thì thôi, không đâu lo sống lo chết người ta làm gì.

Ấy nhưng, bạn đời của gã đã tỉnh mất rồi.

"Ôi," nàng nhìn gã rồi nhìn xuống thân mình, giọng ngái ngủ mơ màng thỏ thẻ. "Em vẫn còn sống ạ?"

Lang chững lại một lúc, đoạn tiếp tục cởi đồ cô bé, mắt thâm quầng bực bội càu nhàu.

"Cũng không được bao lâu nữa đâu."

Vươn đôi cánh tay mảnh khảnh ra ôm lấy cổ đối phương hôn chụt một cái, thiếu nữ vô tri nhoẻn cười.

"Chờ sau bữa sáng đã nhé, thưa đức ông?"

Thế rồi, nàng chui ra khỏi vòng khống chế của gã trượt xuống giường, bình tĩnh sửa lại các nút dây trên áo rồi chạy đến những rương tráp loay hoay soạn đồ, bỏ mặt vị lãnh chúa đờ người vì vẫn chưa quyết định xong nên phản ứng như nào.

Cuối cùng gã cũng quyết định vờ như vừa rồi là mình rộng lượng chủ động tha cho người ta.

Ít nhất, gã thật sự nghĩ là gã chỉ vờ.

Có một số sự khoan hồng, nếu đã nảy lên, chỉ có thể là vấn đề sâu tận đáy lòng.


Nhấn để mở bình luận

Lãnh Chúa Điên