Như Mài Như Dũa



Trần Trác ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Cậu cảm thấy rất buồn ngủ, căn bản không cách nào tỉnh táo để lý giải về cuộc điện thoại này, cậu biết bên kia là Tống Lãng Huy, giọng nói đó không có khả năng cậu không nhận ra, thế nhưng có phải cậu lại nằm mơ rồi không? Chẳng lẽ cậu lại mơ trờ về thời niên thiếu mười bảy, mười tám tuổi?
Chỉ có năm mười bảy, mười tám tuổi Tống Lãng Huy mới gọi cậu là A Trác, mới có thể giả vờ ngây ngốc ăn vạ cậu.

Đầu dây bên kia lải nhải nói rất lâu, Trần Trác cảm thấy giấc mơ này quá dài, dài đến nỗi khiến cho cơ thể lẫn tinh thần cậu đều mệt mỏi, cho đến khi bên kia rốt cục an tĩnh lại, cậu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm hôm sau, cậu có cuộc hẹn với một nữ biên kịch nổi tiếng gần đây ở công ty.

Mặc dù cậu rất muốn cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, thế nhưng công ty muốn tranh thủ nhân lúc nhiệt độ của giải thưởng còn chưa hạ xuống mà tranh thủ cơ hội.

Trần Trác mặc áo sơ mi trắng quần đen rất bình thường, biên kịch nhìn thấy không khỏi khen ngợi khó ai có thể chỉ mặc một bồ đồ bình thường như vậy lại có thể toát lên khi chất thanh thoát đến nhường này.

Trong bộ phim mới, cậu vào vai một chính trị gia thời Dân Quốc, nhìn bề ngoài là một thư sinh văn nhã, nhưng thực chất lại là tên giết người không chớp mắt.

Công ty quản lý thấy phim này không tồi, tạo hình nhân vật cũng không tệ, tính cách lại phong phú, cộng thêm danh tiếng của biên kịch và Trần Trác gần đây rất nổi, muốn thu hút thêm một lượng fan sẽ không thành vấn đề.

Trần Trác cũng cảm thấy rất thích cốt truyện này.

Biên kịch trò chuyện cùng cậu xong còn có công việc khác, trước khi rời đi còn đặc biệt nói với cậu: "Trần tiên sinh có thể diễn bộ phim của tôi khiến tôi thực sự rất vui vẻ, em họ tôi là fan trung thành của cậu, nếu có cơ hội hy vọng có thể mang nó đến gặp cậu một lần."
Thông thường theo hướng này, tiếp theo chắc chắn sẽ không tránh khỏi sắp xếp cho cậu và cô em họ kia gặp mặt.

Trần Trác nhiều năm qua đều độc thân, paparazi theo dõi săn ảnh cậu hồi lâu, trừ những lúc tụ tập cùng bạn bè ra thì nửa phần ám muội cũng không có.

Trần Trác không biết làm gì khác ngoài khách sáo nói cảm ơn sự ủng hộ của cô, cũng rất vinh dự khi có được kịch bản tốt như vậy.

Sau khi tiễn biên kịch, Trần Trác đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng họp ngẩn người
Mặc dù cậu đã nói với Giả An An thông báo với bên phía công ty về quyết định muốn yêu đương của bản thân, nhưng thực chất cậu đối với tình yêu mới cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một lát sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, sau đó truyền đến âm thanh khóa trái cửa.

Trần Trác xoay người lại, lần này cậu không cần nhìn nhật ký cuộc gọi cũng biết, đêm qua thực sự không phải là mơ.

Tối hôm qua, hay nói chính xác hơn là sáng nay, sau khi cúp điện thoại xong, Tống Lãng Huy vẫn còn có chút thanh tỉnh để liên hệ với tài xế lái xe đến đón, 6 giờ, tài xé đón hắn từ phim trường đến trụ sở chính của Kỳ Nhạc.

Giữa đường hắn tìm một khách sạn để rửa mặt cho tỉnh rượu, cố gắng để khiến bản thân nhìn qua không quá mệt mỏi.

Rất lâu rồi Trần Trác và hắn không có một mình ở chung với nhau, suy nghĩ đầu tiên của cậu là tại sao Tống Lãng Huy là người của công ty đối thủ nhưng lại có thể tiến vào đây? Suy nghĩ tiếp theo là sắc mặt hắn không tốt lăm.

Hắn vẫn luôn luôn không biết tự chăm sóc bản thân mình.

Trần Trác đang nghĩ cách làm sao để chào hỏi trông thật tự nhiên, không ngờ Tống Lãng Huy lại mở lời trước.

Trên đường đến đây, Tống lãng Huy nhiều lần cân nhắc lời khuyên của Phương Dĩ Minh vào đêm hôm qua, hắn quả thật không nên phí thời gian vô ích nữa, cũng không nên tiếp tục hờn dỗi muốn Trần Trác phải xuống nước trước —— tất cả những điều này so với việc được ở bên cạnh Trần Trác một lần nữa một chút cũng không có ý nghĩa gì cả.

Đạo lý kia một năm trước hắn đã hiểu, nhưng kéo dài đến thời điểm hiện tại chính là mất bò mới lo làm chuồng.

Hắn mở miệng, cũng không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề."Trần Trác, nếu như em đang muốn tìm một người, có thể nào một lần nữa cân nhắc đến tôi không"
Trần Trác vô cùng kinh ngạc.

Không phải cậu không nghĩ tới khả năng Tống Lãng Huy muốn tìm cậu để tái hợp —— Trần Trác cũng không biết gọi là tái hợp có đúng không, suy cho cùng, hai người họ không phải là mới chia tay ngày hôm qua hay tháng trước,giữa bọn họ chính là khoảng trống năm năm với quá nhiều người, quá nhiều việc xảy ra, từ lúc vô tình chạm mặt Tống Lãng Huy ở sau hậu trường hôm lễ trao giải, lại vào phòng riêng chúc mừng cậu trong tiệc mừng cùng với cuộc điện thoại mơ hồ không rõ hôm qua, thực sự rất nhiều biểu hiện của Tống Lãng Huy đều chứng minh: Hắn muốn một lần nữa bước vào cuộc sống của cậu.

Trần Trác chỉ là không ngờ tới Tống Lãng Huy lại dùng thái độ hạ thấp mình như vậy.

Tống Lãng Huy chính là tiểu vương tử được người người cung phụng, từ trước đến nay nào có cúi đầu trước ai bao giờ, ngay cả lúc hai người ở bên nhau thì hắn cũng tuyệt đối không nói mấy câu như "Trần Trác, anh thích em, em ở bên anh đi!".

Tống Lãng Huy lúc đó cực kỳ cao ngạo, hắn chỉ cắn môi Trần Trác một cái, nói: "Trần Trác, em thích anh, đúng không."
Lúc đó Trần Trác sẽ gật đầu, thế nhưng bây giờ cậu lại không biết phải phản ứng hắn thế nào mới phải.

Cậu đúng là muốn nói chuyện yêu đương, mặc dù đã hạ quyết tâm nhưng nếu nói đến hành động thì cậu lại cảm thấy ngoài Tống Lãng Huy thì cậu thực sự không tìm được người thích hợp hơn.

Trần Trác không phủ nhận mình còn thích Tống Lãng Huy, nếu không thì cũng sẽ không năm lần bảy lượt nằm mơ thấy hắn, cũng sẽ không cảm thấy trống rỗng khi đứng ở trên sân khấu nhận thưởng,cậu cũng không sợ Tống Lãng Huy biết điều này.

Thế nhưng Trần Trác cũng không cho rằng quay lại là lựa chọn tốt nhất.

Nếu như không phải ở hậu trường lễ trao giải vô tình gặp hắn, có lẽ Trần Trác sẽ đối với đoạn tình cảm này bình thản hơn rất nhiều, nhưng cái gọi là bình thản cũng chỉ là nở một nụ cười xóa tan mọi ân oán mà thôi.

Năm ngoái sau khi bị tai nạn xe, mặc dù bị thương không nặng, nhưng cậu cũng quyết tâm yêu thương mạng sống của mình hơn,nên đóng phim thì đóng phim, nên yêu đương thì yêu đương, không cần cứ phải chấp nhất với một giấc mộng tình yêu không lối thoát.

Năm năm, cậu vẫn nhớ kỹ câu cuối cùng của Tống Lãng Huy nói không cần liên hệ với nhau trước khi cậu rời đi, chỉ là đơn thuần hờn dỗi cũng được, thói quen cũng được, nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua rồi.

Cho đến khi chạm mặt Tống Lãng Huy ở hậu trường buổi lễ trao giải, cậu mới phát hiện mình kì thực chẳng thể tươi cười sau khi gặp mặt.

Nếu như bọn họ lại một lần nữa quay lại, rồi lại một lần kết thúc, có lẽ cậu sẽ chìm đắm trong mộng đến năm mươi tuổi mất.

Tống Lãng Huy không đợi được câu trả lời của cậu, thế là tự mình nói tiếp: "...!Tôi biết lúc trước chia tay là lỗi của tôi, khi đó tôi thực sự không biết em bị đau ruột thừa cần phải phẫu thuật..."
Trần Trác lên tiếng cắt ngang lời hắn.

Không bao giờ có chuyện chia tay người yêu chỉ vì cái ruột thừa có cũng được không có cũng không sao kia.

"Tôi và anh đi đến bước kia thì liên quan gì đến cái ruột thừa.

Chúng ta đã thử rồi, không hợp chính là không hợp, đã cầm sai đề thì làm sao có thể giải ra đáp án chính xác đây."
Tống Lãng Huy đã sớm đoán được cậu sẽ từ chối, nhưng sau khi nghe được câu kia vẫn là vô cùng đau lòng.

Gần đây hắn thực sự rất mệt mỏi, hạ quyết tâm xuống nước trước cũng không phải chuyện dễ dàng gì, lúc này lại kích động đến mức đôi mắt đỏ bừng.

Nếu là trước kia, hắn sẽ bắt đầu ăn vạ, sau đó Trần Trác sẽ đi dỗ dành hắn.

Thế nhưng hiện tại hắn không thể như vậy nữa rồi.

Trần Trác cũng không có ý định khiến Tống Lãng Huy đau khổ.

Có quay lại hay không, Tần Trác chính là dùng lý trí mà suy nghĩ, cậu và Tống Lãng Huy không phải là không còn tình cảm, chỉ là cậu lý trí hơn hắn mà thôi.

Bố mẹ của Trần Trác đều là nhà khoa học, cậu sinh ra chính là thừa hưởng đầu óc tư duy tự nhiên, nếu như không phải gặp được Tống Lãng Huy, có lẽ hiện tại Trần Trác đang ở một trạm nghiên cứu nào đó tính toán quỹ đạo của vệ tinh.

Cậu cảm thấy mình và Tống Lãng Huy chính là hai chiếc bóng đèn tròn mắc nối tiếp, năm năm trước, Tống Lãng Huy tự mình làm nổ bóng đèn, bây giờ có nối lại cũng chỉ là phí công vô ích.

Tốt hơn là nên tìm một bóng đèn khác.

Trần Trác không nghĩ tới Tống Lãng Huy sẽ đau khổ như vậy, năm năm trước lúc cậu thu dọn đồ đạc rời đi, Tống Lãng Huy một câu cũng không giữ lại, sau này lại sống những tháng ngày phong lưu phóng túng.

Thế nhưng hiện tại trong mắt hắn chỉ chứa đựng sự mệt mỏi và thương tâm, quả thực không khỏi khiến người ta đau lòng.

Lúc trước hấp dẫn Trần Trác không phải là một Tống Lãng Huy tỏa sáng chói mắt, mà là một Tống Lãng Huy có đôi mắt ngây thơ như chú nai nhỏ, bình thường thì vô sỉ ngang ngược thế nhưng lúc không giải được đề hoặc không muốn phải quay quảng cáo ngoài trời thì sẽ lại dùng đôi mắt nhu thuận đáng thương đó mà nhìn TrầnTrác.

Trần Trác không thể chống cự mà lao vào vòng xoáy này, mà người đứng giữa vòng xoáy đó lại một lần nữa muốn cậu nhảy xuống vòng xoáy do hắn tạo ra.

Trần Trác tiến tới gần Tống Lãng Huy, hai người đều mặc áo trắng quần đen, đứng chung một chỗ tựa như trở về những ngày tháng nghiêm túc trong lễ chào cờ thời cấp ba: "Tôi thừa nhận lúc vừa chia tay tôi đã rất tức giận, nhưng mà sau này thực sự tôi đã hiểu được, Lãng Lãng à, thực ra anh cũng hiểu, chúng ta không phải tự nhiên mà chia tay, cũng không phải là vì lỗi sai của anh, vui vẻ nhiệt tình thuở ban đầu qua đi, chúng ta bắt đầu nhìn thấy những khuyết điểm của đối phương, sự thật chứng minh chúng ta đã không thể tiếp tục được nữa rồi."
"Tôi không đồng ý với anh không phải là vì đoạn quá khứ trước kia của chúng ta, mà vì tôi biết muốn buông bỏ thực sự rất khó nên không muốn một lần nữa đắm chìm vào."
"Nếu như anh đồng ý, thực ra chúng ta cũng không cần phải giả vờ như không quen biết, làm bạn bè cũng tốt."
Tống Lãng Huy thần sắc nghiêm túc cân nhắc đến đề nghị làm bạn của Trần Trác, hắn cảm thấy đề nghị này rất tệ, nếu như Trần Trác cũng giống như hắn còn yêu đối phương, tại sao còn phải giả vờ giả vịt làm bạn chứ.

Nhưng có thể làm bạn bè dù sao cũng tốt hơn so với làm người dưng tỏ ra không quen biết.

Bạn bè cũng không phải là không có khả năng trở thành bạn trai.

Hắn lúc này rốt cuộc mới cười cười, "Được.".


Nhấn để mở bình luận

Như Mài Như Dũa