Nữ Pháp Y Huấn Phu


Trần Mặc cũng không chối từ, sau này nàng còn có kế hoạch lớn cần đến tiền, số tiền này tới đúng lúc nàng cần, huống hồ kinh đô tràn ngập phong ba sâu không lường được, nhiêu đó tiền cũng không tính là quá nhiều.

Hách Liên Tình vừa bước chân ra khỏi cửa, Xuân Hương đã trở lại.

“Tiểu thư, đã tiễn Liễu công tử lên xe ngựa rồi, bây giờ cũng sắp tới giờ ngọ, chúng ta có đi y quán không? Hay là để chiều rồi đi ạ.”

Xuân Hương nhìn trời, ước chừng cũng đã tới giờ ngọ, nàng đang cân nhắc nên ăn cơm trưa rồi mới tới y quán.

“Cũng được, vậy dùng cơm trưa rồi đi. Nhưng ta đi một mình, ngươi ở nhà dọn dẹp một chút, mai hai ta sẽ đến kinh đô.” việc này khá cấp bách, Hách Liên Tình nói sáng mai sẽ có người tới đón Trần Mặc.

Cái tay đang dọn dẹp của Xuân Hương run lên, xém tí nữa là làm rơi cả chén, nhịn không được hô lớn, “Tiểu thư, ngày đó chẳng phải quản gia nói chúng ta không được về kinh đô sao?”

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn Xuân Hương, giọng nói mềm mại lại mang theo tia ngạo nghễ, “Bởi vì người trước kia đuổi chúng ta đi hôm nay lại đích thân tới mời ta về.”

Trên khuôn mặt hồng hồng màu táo của Xuân Hương hiện lên chút thần sắc không biết nói gì: Trời ạ! Chẳng lẽ Tạ vương phi thật sự đích thân tới mời tiểu thư về? Chuyện này... chuyện này quá tốt rồi!

Nàng biết tiểu thư là người bản lĩnh nhất trên đời mà!

“Tốt quá rồi tiểu thư! Xuân Hương thật vui mừng, vậy là Xuân Hương có thể về thăm phụ mẫu rồi!” Xuân Hương vui vẻ chạy khắp phòng dọn dẹp đồ đạc, kích động đến mức cơm trưa cũng quên luôn.

Trần Mặc đứng bất động ở giữa phòng: Vốn nghĩ Xuân Hương cũng không thân không thích giống nàng, xem ra nàng chưa tìm hiểu kĩ rồi.

Nàng cũng có cha mẹ, có anh chị em, ở thế giới này nàng cũng có rất nhiều người khiến nàng nóng ruột nóng gan, chỉ là Trần Mặc không thể về mà thôi.

Người sinh ra và lớn lên ở đây thì mấy ai giống nàng, không có gì vướng bận chứ? Giờ khắc này không hiểu sao lòng nàng lại trống trải tới lạ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Trần Mặc không tự giác nhìn về phía cái hộp gấm chưa bản sách thuốc trên kệ.

Thật sự không vướng bận gì sao?

Khi Liễu Thừa Phong trở về, Thu Minh đang lo lắng đi qua đi lại trước cửa, thấy chủ tử trở về, hắn vội vàng thở phào một hơi, chạy ra đón, “Công tử, ngài làm Thu Minh sợ quá! Rốt cục ngài đã đi đâu vậy?”

Liễu Thừa Phong cười mà không nói, không trả lời câu hỏi của Thu Minh, thoải mái bước vào cửa chính biệt viện.

“Đúng rồi công tử, hôm nay Chỉ huy sứ đại nhân tới tìm ngài, tiểu nhân bảo ngài không có ở nhà, ngài ấy lập tức vào thư phòng chờ.”

A Giác đến sao? Bước chân của Liễu Thừa Phong lập tức đổi hướng, thong thả đi về phía thư phòng.

Đẩy cửa lớn của thư phòng, thấy Hạ Hầu Giác một thân quan bào ngồi đó, Họa tiết thêu phức tạp nổi bật trên quan bà đỏ thẳm, hai chân chéo vào nhau, trên bàm tay thon dài như ngọc cầm một quyển sách, khuôn mặt bình thường luôn lãnh khốc tà tứ thả lỏng không ít, tú xuân đao luôn là vật bất li thân của hắn cũng được đặt gọn gàng trên bàn bên cạnh.

Vị trí ấy chính là chỗ thuận tiện để rút đao nhất khi cần!

“A Giác, sao lại tới đây?” Liễu Thừa Phong ngồi xuống bên cạnh, có chút kinh ngạc nhìn vị khách ít khi đến này, từ hồi về kinh tới này Hạ Hầu Giác bận tối mắt tối mũi, dường như chưa thấy mặt hắn lần nào.

Hạ Hầu Giác nhu nhu huyệt thái dương, cả người toát ra tia mỏi mệt dị thường, “A Giác cũng biết chuyện của tiểu bá vương?”

“Tất nhiên!” bây giờ chuyện mà cả kinh đô bàn tán cũng chỉ có nhiêu đó, muốn không biết cũng khó.

Hạ Hầu Giác ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói, “Thế nên ta tới đây để khuyên ngươi nên giữ mình, đừng tham gia vào làm gì.”

Liễu Thừa phong hạ mi, che khuất đôi tròng mắt sáng như sao của hắn, khóe môi câu lên tia cười khổ, “A Giác, lần này phải xin lỗi ngươi rồi, ta nghĩ là sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Tạ vương phi.”

Đôi mắt lạnh lùng của Hạ Hầu Giác nhíu lại, trong đầu hiện lên trăm ngàn lí do khiến Liễu Thừa Phong đột nhiên ra quyết định kì quái như vậy, bỗng nhiên mắt hắn dừng lại trên cuốn sách “Xoa bóp huyệt vị” đặt ở trên bàn, trong đầu hắn bật ra một lí do có thể coi là thuyết phục nhất.

“Là vì nàng?” Cầm cuốn sách kia lên, trên mặt Hạ Hầu giác biểu hiện âm tình bất định.

“A Giác thật thông minh.” Liễu Thừa Phong vân cười cười như trước, nhưng giọng nói kia lại khiến Hạ Hầu Giác không thể không nhìn thẳng vào hắn.

“Cái gì!” Hạ Hầu Giác nhịn không được đi qua đi lại vài bước trong phòng, “Thừa Phong, ngươi thật sự... thật sự đông tâm sao?”

Vẫn tưởng là Trần Mặc dụ dỗ Liễu Thừa Phong, nhưng hai người đã tách ra lâu như thế mà Thừa Phong vẫn nhớ nàng ta mãi không quên, đều là nam nhân, cái đó là gì không nói hắn cũng biết.

Ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn về phía xa xăm, trên môi vẫn là nụ cười nhợt nhạt thản nhiên, như mộng như ảo, “Có lẽ phải, mà cũng có lẽ là không.”

Liễu Thừa Phong, ngươi ở Tây Lam lâu quá nên quên mất thân phận của mình rồi sao? Ngươi và nàng không thể đến với nhau được! Ngươi không được thích Trần Mặc!”

Lần đầu tiên trong đời Hạ Hầu Giác tức giận như thế, biết rõ là tình yêu đó không có kết quả, vì sao cứ muốn đâm đầu vào? (sau này cưng sẽ hiểu thoai) Chẳng lẽ hắn không sợ tới cuối cùng lại thành hại mình hại người sao?

Ba năm trước lần đầu Liễu Thừa Phong tới Tây Lam quốc, cứu được Hạ Hầu Giác năm ấy mười lăm tuổi, khi ấy tình cảnh của Hạ Hầu Giác như chó nhà có tang, bị gia tộc đuổi đi, là Liễu Thừa hong dạy hắn tất cả, khiến hắn như sống lại lần nữa.

Trong lòng hắn, Liễu Thừa Phong như huynh trưởng, như tri kỷ, như sư phụ, là người mà hắn tôn kính nhất, trong mắt hắn Liễu thừa Phong luôn tính toán được hết mọi thứ, nhưng hôm này tại sao lại mắc một sai lầm lớn như thế.

Trần Mặc và hắn hoàn toàn là hai kẻ thuộc hai thế giới khác nhau!

Nhưng Hạ Hầu Giác không biết lời vừa rồi của hắn đánh thẳng ào lòng Liễu Thừa Phong, một câu “hại người hại mình” khiến nụ cười nhạt của hắn tắt hẳn, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Hầu Giác.

Hắn đều biết lời của Hạ Hầu Giác đúng, một ngày nào đó hắn cũng phải trở về, giữa hắn và Trần Mặc, tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là không có chút hi vọng nào.

Hít sâu một hơi, Liễu Thừa Phong chậm rãi đứng dậy, hai nam tử tuyệt thế mỹ nam đối diện nhau, một ôn hòa một lạnh lùng, ai cũng không thể lấn át người còn lại.

“A Giác, ngươi có biết cuộc sống của ta rất ngắn ngủi không?” nhìn chằm chằm Hạ Hầu Giác một lúc lâu, Liễu Thừa Phong mới bật ra một câu như vậy.

Đôi đồng tử lạnh lùng của Hạ Hầu Giác co lại, trong lòng hắn, tuy Liễu Thừa Phong bệnh tật quanh năm nhưng vẫn luôn là một sự tồn tại vĩ đại, hắn mưu trí vô song, hắn tính toàn chuẩn không sai một li, không ai có thể đánh bại, cho nên ở rất nhiều thời điểm, hắn hiển nhiên xem nhẹ bệnh tật của Liễu Thừa Phong.

Thong dong như thể đang nói về chuyện của người khác, Liễu Thừa Phong lại tiếp tục, “Có đôi khi quá mức thông minh cũng là một loại phiền não, ai cũng có thể nhìn thấu, những chuyện đối phương muốn nói, họ đang nghĩ gì, muốn làm gì, nơi này...” Liễu Thừa Phong chỉ vào đầu của chính mình, “Đều biết được.”

“Ngươi có biết đấy chính là cuộc sống rất vô vị không? Chỉ khi nhìn thấy nàng, ta mới đoán không ra. Nàng có trí tuệ sánh ngang với ta, có trái tim lạnh bạc hơn cả ta, có tâm trí không chút vướng bận mà chính ta cũng không thể so sánh.” trong mắt Liễu Thừa Phong hiện lên tia mê hoặc, cho dù có tài học thế nào, khi đối mặt với nàng cũng khó mà miêu tả được.

“Nàng cho ta thấy thế giới này vẫn còn rất nhiều thứ thú vị. Ta không biết động tâm mà ngươi nói là gì, nhưng mà ta biết, trước khi ta chết, ta có thể có được một chút hồi ức tốt đẹp để mà nhớ lại. Có lẽ là ích kỉ, nhưng ta hi vọng thần phật trên trời có thể khoan dung cho ta một lần.”

Liễu Thừa Phong nói xong liền yên lặng quan đi, thái độ đó cho thấy, hắn không muốn nhiều lời vô ích.

“Thừa Phong.” giọng nói của Hạ Hầu Giác có chút khàn gọi Liễu Thừa Phong, “Ta hiểu ý của ngươi. Ngươi đã muốn cuống vào phong ba lần này vì nàng, ta cũng không biết làm gì hơn, chỉ là việc này hung hiểm, làm ơn tự bảo trọng lấy mình.”

Nói xong, hắn lấy từ trong lòng ra một thẻ bài chuyên dụng của cẩm y vệ đặt lên bàn, nếu gặp phải nguy hiểm, nói không chừng thứ này có thể cứu Liễu Thừa Phong một mạng, còn hắn, đứng giữa hoàng đế và bằng hữu cũng đành bất lực.

Ôm quyền chào Liễu Thừa Phong, Hạ Hầu Giác cầm tú xuân đao rồi đi.

Con gió thổi bay áo bào màu đỏ tươi, Mỗi một bước đi của hắn, y bào tung bay, giống như đang đạp liệt hỏa mà đi.

Liễu Thừa Phong nhìn về xa xăm, nhịn không được thở dài ra tiếng.

Gió lớn nổi lên thổi bay những đám mây trôi lơ lửng trên kia, bầu trời thượng kinh cũng bắt đầu thay đổi.


Nhấn để mở bình luận

Nữ Pháp Y Huấn Phu