Sự Tương Phùng Đẹp Đẽ



"Người vừa nãy là bạn trai cũ của tôi."
Lúc lên xe An Kiều thấp giọng nói.

Tên Lâu Tử Hằng kia sao lại cứ lằng nhằng như vậy, đã bảo chia tay rồi thì bạn gái cái khỉ gì chứ?
Lăng Trường Cung: "Ừm."
Sau đó...
Không có sau đó nữa!
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.

Không khí trên xe đặc quánh lại đến đáng sợ.

An Kiều cũng không biết làm gì để phá vỡ bầu không khí này.

Lăng Trường Cung từ đầu đến cuối vẫn giữ khuôn mặt không chút hơi ấm đến khi xe dừng trước cửa nhà An Kiều.

"Tôi lên nhà đây." An Kiều giọng lí nhí nói.

Không thấy Lăng Trường Cung trả lời nên An Kiều chuẩn bị xuống xe đi lên nhà.

"Xin lỗi."
"Hả?"
An Kiều tưởng mình nghe nhầm nên quay đầu lại hỏi.

"Tôi không nên xen vào việc của em."
Cho nên bộ dáng không nên đụng vào của anh từ nãy giờ đều là vì chuyện này sao?
An Kiều thở dài, hoá ra cô suy nghĩ phức tạp.

"Thật ra cũng không có gì, dù gì cũng là người cũ.

Tôi không để tâm đến như vậy.

"Không để tâm?" Lăng Trường Cung nhận được câu trả lời ngoài ý muốn nên hỏi lại.

Lúc nãy anh biết mình không có tư cách xen vào chuyện của cô, nhưng cứ nhìn Lâu Tử Hằng hết lần này đến lần khác quấy rầy cô khiến anh không nhịn được.

Lăng Trường Cung nghĩ dù đã chia tay, nhưng anh sợ An Kiều vẫn còn tình cảm với Lâu Tử Hằng, sẽ mềm lòng quay về bên anh ta.

"Đúng vậy.

Tôi đã quyết tâm buông bỏ thì đương nhiên sẽ không lưu luyến điều gì nữa.

Đã qua rồi thì cho qua thôi.

Chuyện tôi quan tâm nhất bây giờ chính là sự nghiệp của mình a."
Nhìn ánh mắt cô gái không có tia giả dối, khoé môi Lăng Trường Cung khẽ cười xem như tin tưởng.
"Em sẽ làm được thôi."
"Cảm ơn, tôi cũng nghĩ mình nhất định sẽ làm được."
An Kiều mỉm cười nhìn anh.

...
Buổi tối khi An Kiều đang ngủ say thì điện thoại bỗng nhưng cứ ting ting, khiến cô bị đánh thức, bèn mở ra xem sợ là tin nhắn quan trọng từ Tố Cầm.

Nhưng mà người gửi tin nhắn không phải Tố Cầm mà lại là Lâu Tử Hằng, còn là một đống tin nhắn liên tục.

[An Kiều, anh đã suy nghĩ rất lâu.

Nếu em muốn dừng lại, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.]
[Nhưng mong em xem anh như người bình thường, đừng né tránh anh được không?]
[Anh vẫn đợi em tha thứ quay về bên anh...]
Bla bla
An Kiều đọc xong một loạt tin nhắn thì dứt khoát kéo Lâu Tử Hằng vào danh sách đen.

Giữa hai người bọn họ, đã không thể có chuyện quay về như xưa nữa rồi.

.
Buổi sáng ngày hôm sau.

Trước khi bên phía đoàn phim thông báo kết quả casting thì An Kiều là một người rỗi việc, nên cô quyết định hôm nay sẽ để đầu óc thư giãn một hôm.

Thế là nửa tiếng sau, An Kiều đã có mặt tại một quán cafe phong cách cổ điển tại trung tâm thành phố.
Ừ, nói là thư giãn như thật ra cô rất lười, nên những lúc rảnh rồi thường hay tìm một không gian yên tĩnh để đầu óc được thoải mái thôi.

An Kiều lựa chọn một bàn trong góc ít người qua lại, cô đang lướt xem các tin tức trong giới giải trí gần đây, đặc biệt là những tin tức liên quan đến bộ phim Cẩm Chướng.

Bộ phim lần này có nhiều gương mặt tên tuổi tham gia casting, nên có lẽ khả năng cô được chọn sẽ thấp lại.

Đang còn rầu rĩ thì màn hình bỗng chuyển sang chế độ cuộc gọi, có người đang gọi đến.

Nhìn tên hiển thị, An Kiều bỗng chốc vui vẻ nhận máy, "Alo, bà ạ?"
"Tiểu Kiều, dạo này cháu khoẻ không? Hai hôm nay cháu không gọi về khiến bà nhớ cháu quá." Bên đầu dây là giọng cụ bà tầm bảy mươi, giọng nói mang theo trách cứ nhưng lại tỏ ra vô cùng yêu thương.

"Cháu xin lỗi bà ạ.

Cháu vừa casting phim mới nên mấy hôm nay có chút bận.

Bà khoẻ chứ ạ?"
Cụ bà chính là bà nội của An Kiều.

Nếu không phải bà yêu mến, không nỡ rời xa nơi sống hơn nửa đời người thì cô đã dẫn bà lên sống cùng để tiện chăm sóc hơn rồi.

Để bà ở quê cô thật sự không yên tâm, tuổi tác bà lớn rất dễ tái phát bệnh.

Giống như lần trước, nếu không phải có hàng xóm phát hiện kịp thời cứu giúp thì đã có chuyện không hay rồi.

"Bà khoẻ, khoẻ lắm.

Cháu ở đó phải giữ sức khoẻ, không được làm việc quá sức đâu đó, khi nào rảnh phải về thăm bà già này nghe chưa?"
Cách một cái màn hình nên An Kiều không biết, phía bên kia đầu dây hai mắt bà cụ đã ướt đẫm.

Nghĩ đến cô cháu gái hiếu thảo của bà, lần trước bà phát bệnh vì để có tiền cho bà phẫu thuật nên đã ký hợp đồng với cái công ty giải trí gì gì đó.

Càng nhớ lại bà cụ càng tự trách, nếu không phải do đứa con trai vô trách nhiệm của bà, thì cháu gái bà đâu khổ như vậy.

Hai bà cháu hàn huyên một lúc lâu thì mới quyến luyến tắt máy.

An Kiều cảm thấy có chút nhớ bà, tuy không sống cùng gần gũi từ bé, nhưng cô lại đặc biệt yêu quý người bà này.

Đang còn suy nghĩ thì ghế đối diện đã có người ngồi vào.

"Rốt cục bà và Sở Tuyết sao vậy?"
Tô Chính Dật quả thật không hiểu giữa hai người bạn thân của mình đã xảy ra mâu thuẫn tới mức nào mà ai cũng tránh mặt anh ta.

"Là vì Lâu Tử Hằng sao?"
Nhắc đến tên người đó, mắt An Kiều liền ảm đạm đi, "Thật ra, tôi và anh ta chia tay tính ra cũng không liên quan đến Sở Tuyết."
"Sao lại không liên quan? Hôm đó tôi tận mắt chứng kiến hai người họ thân mật..."
"Thật ra lúc đầu tôi rất trách Sở Tuyết.

Nhưng chuyện tình cảm nóng lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc mới biết.

Sở Tuyết giúp tôi hiểu ra, có những thứ hoá ra không quan trọng nhưng lại khiến chúng ta lầm tưởng đó là không thể sống thiếu được.

Tình yêu đôi lúc chính là ngộ nhận như vậy."
An Kiều cảm thấy đầu óc như được nhẹ nhõm đi rất nhiều.

"Sao tôi cảm thấy bà già đi mười tuổi vậy?"
Nhanh chóng một bàn tay gõ lên đầu Tô Chính Dật, "Già cái đầu ông thì có! Bà đây vẫn còn trẻ đẹp xinh tươi.

Chỉ có cẩu độc thân ngàn năm chưa biết mùi tình yêu như ông mới thấy lạ lẫm."
"Bà khinh người quá đáng! Độc thân cũng không liên quan tới bà."
"Được được, vậy ông ngồi đây độc thân tiếp đi, tôi có việc nên về trước đây."
"Sao về sớm vậy? Ở lại chút đi."
An Kiều nhìn đồng hồ, cô đã ngồi ngốc ở đây năm tiếng rồi, không muốn ở lại nữa.

"Muốn ở lại thì ông tự mà ở, tôi về đây, bye."
Sau đó mặc Tô Chính Dật năn nỉ muốn gãy lưỡi thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn An Kiều đi về.

Điện thoại trên bàn của Tô Chính Dật chợt sáng lên, có tin nhắn mới.

[Tôi có việc đột xuất nên không đến được, xin lỗi ông.]
Hai mắt Tô Chính Dật lập tức u ám, vốn định giữ An Kiều lại chờ đến khi Sở Tuyết đến, hy vọng hai người họ có thể giải quyết mâu thuẫn.

Nhưng không ngờ, Sở Tuyết hình như cũng không muốn đến.

Xem ra mọi chuyện rất khí quay trở lại như ban đầu...
...
An Kiều về đến nhà không bao lâu thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Xin chào, cô có phải là cô An không ạ?"
"Vâng là tôi."
"Có người gửi tặng cô một bó hoa, phiền cô ký nhận ạ."
Đến khi đóng cửa lại, An Kiều vẫn còn thơ thẫn nhìn bó hoa Cẩm Chướng đỏ thắm trong tay mình, cô vẫn không đoán được là ai tặng.

Điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn tên người gọi đến An Kiều liền biết chủ nhân của bó hoa này là ai.

"Chúc mừng em."
Giọng nói đầy nam tính của đàn ông khẽ truyền vào tai không hiểu sao lại có thể khiến An Kiều thất thần tring chốc lát, lúc phản ứng được chuyện gì thì lại có cuộc gọi đến.

"Lăng Trường Cung, anh đợi một lát tôi có điện thoại."
Là Tố Cầm gọi đến, An Kiều nhanh chóng nhận cuộc gọi.

"An Kiều, chị thông báo với em rằng em đã được chọn vào vai nữ phụ bộ phim Cẩm Chướng, chúc mừng em."
An Kiều nghe được tin tức này liền ngạc nhiên đến mức nói lắp: "Thật, thật à chị?"
"Đúng nha, chúc mừng em khởi đầu thuận lợi."
Sau vài phát nhéo bản thân khiến An Kiều chắc chắn đây không phải là mơ, sự nghiệp của cô đã có thể khởi đầi suông sẻ.

Thật tuyệt vời!


Nhấn để mở bình luận

Sự Tương Phùng Đẹp Đẽ