Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm!



Một tiếng “bốp” vang lên, mặt của Tô Vũ bị đánh mạnh, lệch sang một bên!
“Anh xin lỗi...Ngân Tinh...”
“Tôi không nợ nhà họ Tô các người! Nhưng lại bị các người xem thành nô dịch mà sai khiến suốt ba năm! Bị các người thiết kế lại chẳng hay biết gì, trong mắt người nhà họ Tô các người, có phải tôi rất giống một con ngốc đúng không?”
Tô Vũ vẫn phủ định: “Từ trước tới giờ chưa từng...”
Một tiếng “bốp” gòn tan lại vang lên, trên mặt của Tô Vũ lại bị đánh thật mạnh!
“Anh đến đây chỉ để thừa nhận ảnh là do anh đăng lên đúng không? Những thứ này đều là tôi vì nhà họ Tô các người hứng chịu, anh lấy những tấm hình này bôi nhọ tôi để tẩy trắng cho Thẩm Tư Duệ? Tô Vũ, anh đã biến quá khứ mà tôi không thẹn với lòng kia thành một trò cười! Cũng khiến chính anh trở thành một trò cười!”
Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh bị chọc tức đến nỗi trắng bệch, cô cười lạnh nói:
“Anh đã khiến tôi tin tưởng anh thật sự yêu Thẩm Tư Duệ! Thật sự, tôi tin! Anh yêu cô ta đến mức can tâm tình nguyện để cho mình bị cắm sừng! Ngay cả tôn nghiêm đàn ông anh cũng có thể phá bỏ! Thật đáng ngưỡng mộ, đúng là cảm động đến trời xanh mà!”
Nghe lời nói đó, sắc mặt của Tô Vũ đột nhiên biến đổi, dần hiện lên vẻ u ám.

Thẩm Ngân Tinh cũng không hết tức giận, cô bỏ qua sắc mặt đang thay đổi của anh ta, cúi đầu nhìn thoáng qua chi phiếu trước mặt!
Đột nhiên, cô đưa tay ra, chỉ vài giây thì xé “soạt” một tiếng, tấm chi phiếu bị xé nát vụn, cô cầm đống giấy vụn ấy ném thẳng vào mặt Tô Vũ.

Giấy vụn bay khắp nơi, rơi xuống dưới đất bị mưa làm ướt nhẹp!
“Mười lăm tỷ ư? Anh lấy tiền bù đắp cho tôi à? Tôi nói cho anh biết, Tô Vũ, Nhà họ Tô của các anh có được ngày hôm nay, tất cả những thứ nhà họ Tô đang hưởng thụ, từ chi phí ăn mặc của các người, là dựa vào đâu chứ, đều là dựa vào Thẩm Ngân Tinh tôi đây, không có tôi thì nhà họ Tô của anh chả có cái quái gì cả!”
Tô Vũ ngước mắt lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Thẩm Ngân Tinh!
“Đừng có nhìn tôi như vậy! Nếu như anh không tin thì anh có thể thử xem!”
Thẩm Ngân Tinh nói tiếp, ngón tay thanh mảnh chỉ thằng vào ngực của chính mình, u ám lại lạnh nhạt nói:
“Tôi, Thẩm Ngân Tinh! Có bản lĩnh cứu được một công ty thoi thóp, không còn sức sống, thì cũng có bản lĩnh để khiến nó chết dần đi!”
“Tô Vũ, anh ba lần bảy lượt giẫm đạp lên giới hạn của tôi, tôi đã chịu đủ rồi!”
Thẩm Ngân Tinh nói xong, không quên lạnh lùng liếc nhìn anh ta, cô xoay người, từng bước đi về phía trong cao ốc.

Cả người cô toát ra khí thế nghiêm nghị, làm một lúc sau Tô Vũ cũng không lấy lại được tinh thần!
Cho đến khi bóng lưng của cô đã biến mất hoàn toàn trong mắt anh ta, anh ta mới khó khăn thu hồi tầm mắt.

Lời nói vừa rồi của Thẩm Ngân Tinh vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta, tuy rằng anh ta không tin cô thật sự có bản bản lĩnh hủy hoại Tô thị.

Nhưng mà dáng vẻ chắc chắn kia vẫn làm anh ta không nhịn được rùng mình.

Nhưng Tô Thị của hiện tại, không phải ai cũng có thể dễ dàng động tới.

Tuy rằng tình hình hiện tại không phải là quá tốt, nhưng mà, yếu lạc đà gầy vẫn hơn ngựa.

Chỉ cần thành công đứng vững tại trung tâm thương mại Bạc Thị, thì sẽ không cần phải lo lắng bất cứ điều gì!
Anh ta cũng biết, Ngân Tinh chỉ là đang nổi giận, nói cho thỏa giận mà thôi.

Từ trước tới giờ cô không phải là người nhẫn tâm như vậy...!
Lúc Thẩm Ngân Tinh bước vào tòa nhà, Hứa Thanh Vy đột nhiên từ bên cạnh bước tới.

Sau đó bắt lấy tay cô, sắc mặt rất trịnh trọng nói:
“Vừa nãy cậu bá đạo thật đấy! Ngân Tinh, tớ không đùa đâu, tớ muốn gả cho cậu thật đó!”
“...”
“Thật đó, tin tớ đi, đợi tớ về nhà sẽ nghiêm túc nghiên cứu!”
Thẩm Ngân Tinh xoa xoa bàn tay tê cóng, tùy tiện nói một câu: “Cậu nghiên cứu cái gì?”
“Nghiên cứu làm sao để có thể khiến cậu thỏa mãn đó.”
“...”.


Nhấn để mở bình luận

Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm!