Tựa Như Ánh Mặt Trời



Những ngày sau đấy Trương Bá An đều báo cáo lịch trình cho Hạ Vi, mỗi tối đều gọi điện cho cô, nếu cả hai bận quá thì nhắn tin, lúc nào có thời gian thì trả lời lại đối phương.Hạ Vi lúc đầu cũng không để ý chuyện này lắm, mãi đến khi Thúy Hạnh thắc mắc.“Dạo này giấu tui qua lại với ai?”“Hả, làm gì có.” Hạ Vi biện minh, chỉ đang tìm hiểu thôi chưa có qua lại.“Đừng có chối, dạo này bà cứ chăm chăm cái điện thoại, cứ rảnh là ôm không rời, còn cười cười như bệnh vậy.”“Rõ ràng vậy à.” Hạ Vi nghi hoặc.“Nói, không tính tui là trợ lý của bà, chỉ riêng việc lấy danh phận là bạn thân đồng cam cộng khổ, bắt buộc bà phải khai báo rõ ràng.” Thúy Hạnh ép sát truy hỏi.Hạ Vi nhẹ giọng “Thật ra là chưa xác định mối quan hệ, đang tìm hiểu thôi.”“Ai.”“Vẫn chưa nói được.” Hạ Vi làm nũng, ôm cánh tay Thúy Hạnh “Thiệt á, đợi chắc chắn tui sẽ nói bà đầu tiên được hong, nha!”“Người trong ngành?” Thúy Hạnh đặt câu hỏi.Hạ Vi gật đầu, rồi lắc đầu.

“Cũng là nghệ sĩ.”Thúy Hạnh đanh mắt nhìn.Hạ Vi nhắm mắt miễn cưỡng thêm một câu.

“Ca sĩ nổi tiếng.” “Tiết lộ nhiêu đấy thôi, không thêm được đâu.”Thúy Hạnh liếc xéo “Cẩn thận vào, ngại tin hẹn hò của bà chưa đủ nhiều.”“Biết mà, biết mà.”……………………………Hơn một tháng sau…………………………Trương Bá An đã về nước hơn một tháng, công việc vẫn dày đặc, cậu đang chuẩn bị ra mắt abum mới vào đầu hè, phải tập trung hết mức có thể.

Mà dù cậu dành ra được thời gian thì bên Hạ Vi lại không trùng, thế là từ ngày gặp nhau ở nhà hàng đến giờ đã gần hai tháng họ chưa trực tiếp gặp lại nhau lần nào.“Khi nào chị được rời đoàn.” Trương Bá An vẫn gọi cho Hạ Vi như thường lệ.“Cuối tuần này là chị đóng máy rồi, nhưng mà phải đi quảng bá cho phim mới, lịch cũng chẳng trống được miếng nào.”“Chị phải giữ sức khỏe, em lo.”“Chị quen rồi, lo cho mình kìa, lịch trình của em còn dày hơn chị.”Sau khoảng thời gian dài, Hạ Vi đã quen dần với việc Trương Bá An báo cáo lịch trình làm việc, cũng quen việc chia sẻ ngày hôm đấy làm gì, đôi khi còn tự giác kể chuyện đã xảy ra, thắc mắc công việc Trương Bá An sao lại như vậy, việc nào không hợp lý thì kêu cậu xem xét lại.Con thỏ nhỏ từng bước bị dẫn vào hang hổ lúc nào chẳng hay.“Vẫn ổn, đợi chị rời đoàn chúng ta cùng ăn cơm.” Trương Bá An đổi chủ đề.“Ỏ, thật mong chờ nha!”“Thật sao, mong được ăn gì?”“Không, là mong chờ được gặp em.” Hạ Vi trêu đùa.Mất khoảng vài giây Trương Bá An tiếp lời “Vậy mà em tưởng … chị mong chờ được ăn em.”[A A A lại nữa] Hạ Vi gào thét trong lòng.“Mặc kệ em, chị đi ngủ đây.

Ngủ ngon.”Không chờ bên kia kịp trả lời, Hạ Vi nhanh chóng ngắt điện thoại.

Ôm mặt đang nóng đỏ cười không khép được miệng.“Lại chạy nữa rồi.” Trương Bá An cười khổ.Sau đó nhắn gửi thêm tin nhắn cho Hạ Vi.An [Rất nhớ, thật muốn gặp chị.

Ngủ ngon, chỉ được mơ về em.].


Nhấn để mở bình luận

Tựa Như Ánh Mặt Trời