Vệ Sĩ Không Thời Hạn



Đoàn Minh Chiến cùng với Cao Chính Quân nhìn nhau rồi cùng thở dài nhìn ra hai ông chủ của mình .
" thư kí Cao , cậu nghĩ xem chúng ta sao lại khổ như vậy ?"
" tôi khổ thôi cậu khổ cái gì ? "
" từ ngày ông chủ của cậu sang đây địa vị tiền lương thưởng tháng của tôi xuống dốc không phanh ."
" thế thì cũng tội thật ."
"..."
Trong khi thư kí rảnh đến mực ngồi chém gió với nhau thì hai ông chủ bận đến mức tối tăm mặt mũi để làm việc .
Kẻ ngoài cuộc rõ hơn người trong cuộc là khi thư kí Cao bình phẩm về ông chủ nhà mình .
" lần đầu tiên trong đầu tôi thấy ông chủ mình chịu nghe theo ai đó xong lại bày ra bộ dạng hạ mình xuống nó nữa tại sao lúc bình thường cái tôi của sếp cao như thế hả ?"
" đúng thật mọi người trong giới đều đồn Trần giám đốc vị điên nên tôi sợ anh ta lắm , tâm lý anh tốt thật Cao thứ kí ."
"Bạn học tốt à lương tôi bao nhiều cậu biết không ?"
" nhiêu ?"
Chính Quân xeo bàn tay ra để Minh Chiến hiểu:" cao phết nhỉ 50 củ ?"
Cao thứ kí lắc đầu , làm Minh Chiến tò mò :" thế là bao nhiêu ?"
Chính Quân cười lớn khoe khoang :" 5 nghìn đô!"
" vãi tư bản chịu chơi vậy, bảo sao ông chịu được ."
Đoàn thư kí há hốc cả mồm hai con người này như là tri kỉ lâu không gặp ngồi nói chuyện mà cười lên tận mang tai .
Sau khi làm xong hết đống tài liệu đến giờ nghỉ trưa mà thấy cảnh này cả hắn và cậu lên tiếng .
" thư kí của anh có vấn đề hả ?"
" thư kí của cậu có vấn đề hả?"
Thấy đối phương đều nói giống mình cả hai trầm tư nhìn nhau , Cao Chính Quân vội chạy đến :" ông chủ !"
Đình Trung nhướng mày ra hiệu để anh ta nói , Chính Quân ghé gần tai hắn mà thì thầm to nhỏ.

Càng nói sắc mặt của hắn càng tối , hắn rất khó chịu mà nói :" chuyện của cổ đông sẽ phải dứt điểm luôn ."
Chuyện công ty người ta Bình An cũng không hứng thú mà ra hiệu để Đoàn thư kí ẩn mình đi họp .
Thấy cậu định đi đây hắn lo lắng hỏi :" trưa rồi cậu không ăn cơm mà đi đâu vậy ?"
" có cuộc họp khẩn cấp , anh cứ ăn trước đi ."
Rồi đi ra ngoài để lại hắn và Cao thư kí ở lại .
" vị đó cũng chủ quan vậy không sợ chúng ta trộm tài liệu quan trọng sao ?" Chính Quân nghiêng đầu hỏi ông chủ.
" xem ít phim thôi giờ ở đâu cũng có cammera ."
Nhìn ông chủ xưa nay tuỳ hứng thích gì làm lấy chưa từng hạ thấp người giờ lại chịu tuân thủ bản hợp đồng quái quỷ đã thế nguyện làm vệ sĩ cho người ta , đứng nói với anh ta là ông chủ bị chơi bùa nhé .
" đứng ngây ra làm gì ? Cậu điều tra đến đâu rồi Thư kí Cao ?"
" ông chủ không biết vì lí do nào đó chúng ta không thể thu thập thêm bất kì tin tức của Lê thiếu gia.

"
" điều tra ra nguyên nhân vì sao không thể lấy được hết thông tin không ?"
" có người bảo mật thông tin này tốt quá , tôi đã thử hỏi thăm do thư kí Đoàn rồi câu ta kêu cậu chủ nhà họ nợ ân tình với Trần lão gia ."
" ồ vậy thông tin bảo mật kín như vậy là do ông nội nhúng tay vào rồi.

"
Hắn vừa nói vừa suy ngẫm lí trí nói cho hắn biết mình lên tìm ra nguyên nhân vì sao ông nội lại làm vậy.

Giống như điều này rất quan trọng không tra ra được là đánh mất cả đời .
" chuyện tìm thông tin để lại sau , bây giờ chúng ta nên tiễn những kẻ ngôi trên ghế nóng không chịu nhấc mông lên rồi ."
Đôi mất hổ phách bắt đầu điên cuồng để cảnh bảo sắp tới cổ đông của Trần thị sẽ có biến lớn .
Bên ngoài hành lang , thư kí Đoàn ẩn xe lăn cho ông chủ nhà mình vừa đi vừa khai báo sự việc :" thư kí Cao đã hỏi tôi về chuyện giữa ngài vào ông Trần ."
" cậu đã làm như tôi bảo chứ , nửa thật nửa hư ảo ?"
" chuyện này ngài không lo tôi đã cậu thêm câu bớt với thư kí Cao rồi , đảm bảo mọi chuyện theo đúng ý ngài."
" có những chuyện chúng ta có biết cũng làm như bản thân không biết đúng không ĐOÀN thư kí ?"
" vâng ông chủ "
Trước lời cảnh cảo , Minh Chiến đã bình tĩnh đáp lại câu hỏi , nhận được câu trả lời Bình An cười nhẹ tăng lương cho nhân viên tốt :" vậy tháng này cậu đến phòng nhân sự nhận thêm tiền lương nhé ."
Được tăng tiền lương thư kí Đoàn cười miệng lên tận mang tai đúng là một nụ cười đẹp .
Sau khi đã hoàn thành xong một ngày làm mệt mỏi về đến nhà Bình An hưởng thụ tuổi già cùng mọi người trong biệt thự bằng cách ngâm chân bằng nước thuốc thảo dược thương truật* .
Đình Trung đang có chuyện muốn nói mà vẫn kiên nhận đợi cậu ngâm chân thư dãn gần hết 1 tiếng.

Hắn không ngờ có một ngày mình sẽ kiên nhẫn đợi ai đó như thế , nhìn cậu ngâm chân xong rồi chậm chạp ẩn xe lăn hắn liền không nhiều lời trước chứng kiến của người trong biệt thự bế cậu lên rồi mang vào thang máy .
Chú Tư giật mình mắng hắn , giọng chú vang tận núi rừng liền bị dì hoa tác động vật lý :" ông có ngậm mồm vào không hả ?"
Người sợ vợ gọi tên chú Tư chỉ có thể im lặng nghe theo , bên này ông Năm giúp bà Năm dọn chậu ngâm chân còn chu đáo mát xoa vai gáy cho bà Năm .
Ở trên phòng , nghe được hắn muốn vắng một ngày để đến công ty cậu rất thoả mái thả người đi .
" cậu đấy rảnh thật muốn thêu vệ sĩ làm gì chứ tôi thấy xung quanh cậu không có gì gọi là nguy hiểm cả ."
Nghe hắn nói mà cậu cảm thấy mình được kể một câu chuyện cười :" đến lúc đó anh sẽ hiểu thôi Còn bây giờ tôi muốn đi ngủ ."
Cũng không để hắn nói tiếp cậu đã tắt đèn chùm chăn đi ngủ , hắn chỉ có thể tự mình chịu thiệt với cậu mà nằm xuống đi ngủ .
Chung giương thì không thể tránh được đụng chạm chân tay , là một người không thích đụng chạm vào người như hắn lại chỉ nói không với mình cậu nói như đùa hắn đã sớm phá vỡ tính cách của mình khi ở bên cậu rồi .
Ôm người trong lòng hơi ấm quen thuộc mùi hương từ mái tóc da thịt của cậu kiến kẻ khác ngửi mà say.

Chỉ cần ôm người như này thôi hắn có thể ngủ ngon không cần thuốc trong đầu cũng không còn những âm thanh đáng sợ đó nữa .
* thảo dược thương truật


Nhấn để mở bình luận

Vệ Sĩ Không Thời Hạn