Yêu đương không bằng học tập


Trong xe âm thanh ầm ĩ không dứt bên tai, có học sinh đang nói chuyện bài tập tối nay, cũng có đàn ông gọi điện thoại, tin tức phát sóng trên TV của xe…..
 
Thanh âm Đường Vi Vi không lớn, nhưng tiếng ồn ào xung quanh lại không thể đem nó bao phủ.
Cô nói xong liền im lặng, mở to đôi mắt ngập nước, bên trong mang theo tò mò chờ đợi anh trả lời.
 

Hạ Xuyên cũng không biết vì cái gì, câu nói mềm nhẹ kia rõ ràng truyền vào tai anh, như là lọc đi hết thảy những ồn ào náo động.
“…..”
Không gian phảng phất như đọng lại trong nháy mắt.
Đình trệ vài giây, Hạ Xuyên cúi đầu nhìn thẳng ánh mắt của nữ sinh, híp híp mắt: “Điều gì khiến cho cậu có cái ảo tưởng vô lý này?”
“Là cậu đó.” Đường Vi Vi biểu tình vô tội: “Ai làm như cậu, một hai đòi rút về, rút về không được lại xóa bỏ, cái này không phải là muốn đổi ý sao? Đổi ý thì không phải liền nói rõ . . .”
 
Thanh âm cô mềm mại, tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào tựa như kẹo bông gòn, nghe rất êm tai. Hạ Xuyên dùng tay phải trống không kéo cánh tay Đường Vi Vi qua, chính mình đứng ở đằng sau cô, ngăn cách dòng người chen lấn, dùng hành động cắt ngang lời nói của cái người đang thao thao bất tuyệt kia.
“Được rồi, đứng vững đừng nhúc nhích.” Anh nói: “An tĩnh một chút.”
“…..”
 
Thanh vịn bên thanh chắn cửa sổ, Đường Vi Vi nghiêng đầu, thấy thiếu niên khẽ mím môi, mặt không biểu tình nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng ấm áp ôn nhu của hoàng hôn, dừng trên mặt anh, ngũ quang lạnh lẽo được nhuộm một tầng màu sắc ấm áp, như được nhu hòa thêm vài phần.
Bốn phía chen chúc ầm ĩ, chỉ có bọn họ bên này là yên tĩnh không nói gì.
Một khoảng cách không xa không gần, Đường Vi Vi trộm nhìn anh vài lần, gương mặt có chút nóng lên.
 

Cô cúi đầu uống một ngụm trà sữa, rõ ràng cùng vừa rồi cảm thấy bất đồng, nhưng bỗng dưng cảm thấy, hương vị giống như ngọt hơn vài phần.
Thật là kỳ quái mà.
 
-
 
Xuống xe, Hạ Xuyên đi theo phía sau cô, cùng nhau xuống dưới.
Đường Vi Vi quay đầu liếc anh một cái.
 
Đại khái là sợ bị hiểu lầm, Hạ Xuyên lười biếng giải thích: "Tiện đường."
 
"A."
 
Đường Vi Vi đối với đáp án này cũng không ngạc nhiên, dù sao trước đó cô cũng gặp anh nơi ngõ nhỏ, khu phố này có lẽ là một trong những khu vực hoạt động thường xuyên của vị đại ca này.
 
Không biết vị anh trai này hôm nay làm sao chợt có linh cảm muốn ngồi xe bus.
Bình thường anh đều cưỡi cái mô tô phân phối lớn bảo bối của mình.
Hai người sóng vai đồng hành một đoạn thời gian, câu được câu không trò chuyện. Vì phối hợp với tốc độ của cô, Hạ Xuyên còn cố ý thả chậm bước chân.
 
Ngõ nhỏ kia là nơi cần phải đi qua nếu muốn về nhà, không một lát liền tới.
 
Lúc chạng vạng, sắc trời đã dần dần nhuộm đen.
 
Trên trời là một màu tím sẫm u ám, chỉ có phía tây còn lưu lại một chút ánh sáng, các đám mây tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, ánh sáng làm nền, mây trời làm vật, tất cả hình ảnh xinh đẹp hài hòa như một bức tranh sơn dầu.
 
Trong ngõ nhỏ người không nhiều, bên giao lộ, vài cụ già đánh cờ vây đang hạ cờ.
Toàn bộ khung cảnh nhìn qua an tĩnh lại tươi đẹp.
Chú ý tới Hạ Xuyên dừng bước, Đường Vi Vi thuận miệng hỏi: " Cậu muốn đi bên trong sao?” Anh gật đầu, phất phất tay: “Vậy, thứ hai lại gặp.”
Thiếu niên đứng ở cửa ngõ, phía chân trời ánh sáng mờ nhạt kém xa tia sáng trong mắt anh.
Anh giơ tay, hai ngón tay khép lại đặt ở đuôi lông mày, khẽ nhếch mày, động tác tùy ý lại thờ ơ, lộ ra mấy phần không bị trói buộc, cười tạm biệt với cô: “Tạm biệt, bạn cùng bàn.”
 
-
 
Về đến nhà khi cơm tối đã làm xong, Đường Vi Vi buông cặp sách đi phòng bếp rửa rửa tay, ngồi ở bàn ăn cùng bà ngoại dùng cơm.
Đó là vài món rau xào nhà làm, cô ăn rất thỏa mãn.
Bà ngoại từ ái nhìn Đường Vi Vi, gắp thức ăn cho cô, cười nói: “A Vi ăn nhiều một chút, con xem con gầy như vậy, ra cửa nếu là gió lớn chút, trực tiếp liền bị thổi đi rồi."
 
Đường Vi Vi cũng cười: "Bà ngoại người quá khoa trương rồi, cũng không phải vòi rồng, làm sao sẽ thổi bay được."
 
Cơm nước xong xuôi, Đường Vi Vi dọn dẹp mâm thức ăn trên bàn đi rửa bát, bảy giờ rưỡi, Vu Uyển Ngâm gọi điện thoại tới.
Bà mỗi lần gọi điện thoại vấn đề đơn giản là mấy cái như: ở trường học thế nào, học tập ra sao, thân thể bà ngoại thế nào….
 
Đường Vi Vi cầm điện thoại, ngồi trên bệ cửa sổ, làm theo phép trả lời xong mấy vấn đề này, rũ mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
 
Bóng đêm nồng đậm đã bao phủ vạn vật, nhà cô ở tầng bốn, có thể rất rõ ràng nhìn thấy người đang đi dạo xung quanh tiểu khu, ánh đèn đường vàng óng chiếu rọi một nhà ba người tươi cười hạnh phúc.
 
Cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt có chút chua xót: “Mẹ, người nếu là thật sự quan tâm con và bà ngoại, có thể thường xuyên trở về thăm bọn con không?”
 
“Ai, con, đứa nhỏ này như thế nào không biết thông cảm cho mẹ đây, mẹ đi làm vất vả như vậy không phải là vì hai người sao, mẹ……”
 
Vu Uyển Ngâm lại lải nhải một hồi.
Đường Vi Vi thất thần mà nghe, tầm mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
“Được rồi, mẹ thật sự còn có việc, con ở nhà ngoan một chút, ở trường học cũng vậy, trước là như vậy đi.”
“Tút-----“
Đường Vi Vi vẫn duy trì tư thế nghe máy dùng một tay khác dụi dụi mắt. Mặt kính cửa sổ phản chiếu bộ dáng giờ phút này của cô, hốc mắt ửng đỏ, lông mi dài rũ xuống….
Cô nhẹ nhàng nói với điện thoại đã ngắt kết nối kia một tiếng “Gặp lại.”
Dù là lại thế nào tập mãi cũng sẽ thành thói quen.
Cảm xúc khổ sở, vẫn sẽ có.
 
-
 
Thời gian vẫn còn sớm, lại là thứ sáu, bên đường đèn đuốc lộng lẫy.
Đường Vi Vi đi dạo giải sầu, khi đi ngang qua quán ăn khuya, đột nhiên, dưới một mái nhà màu xanh sẫm, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bàn tròn bày một vòng ghế nhựa, người ngồi rất vẹn toàn, mỗi cái chỗ ngồi đều đặt rất sát nhau, duy nhất một cái vị trí có một chút khoảng cách với hai bên, thiếu niên ngồi ở đằng kia, cúi thấp đầu bấm điện thoại, trên mặt không bất kỳ biểu tình gì.
 
“…….”
Đường Vi Vi cảm thấy mình cùng vị này ngồi cùng bàn sợ không phải thật sự có cái duyên phận ma quỷ gì vương vấn đến nỗi chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, chụm không cháy đó chứ.
 
Ánh mắt tùy ý quét một vòng trên bàn, có rất nhiều gương mặt thân quen, là nhóm người bình thường chơi chung với Hạ Xuyên. Nam sinh chiếm đa số, toàn bộ chỉ có hai nữ sinh an vị hai bên Hạ Xuyên, như tả hữu hộ pháp.
 
Hữu hộ pháp trang điểm đậm, ăn mặc váy da gợi cảm. Tả hộ pháp nhìn qua ít tuổi hơn một ít, đầu hoa lê, dung mạo rất xinh đẹp.
 
Ngự tỷ cùng nhuyễn muội đều có.
 
Wow, diễm phúc không cạn.
 
Quấy rầy người ta tán gái là không có đạo đức, Đường Vi Vi quay người muốn đi, chỉ nghe thấy Hạ Hành Chu thanh âm trung khí mười phần vang lên: "Tiểu Đường đồng học ——! !"
 
Giọng nói cậu lớn, làm cho Đường Vi Vi thu hoạch được sự chú ý của cả bàn.
Hạ Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Đường phố ngựa xe như nước, dòng xe cộ kéo thành những dòng ánh sáng lộng lẫy, hàng cây bên đường um tùm xanh biếc, gió đêm thổi qua nhè nhẹ, lá cây phát ra âm thanh xào xạc, đồng thời đưa đến một mùi hương thơm ngát.
 
Cô gái đứng dưới tàng cây, mái tóc bình thường được buộc gọn gàng giờ đây lại được xõa dài theo bóng lưng, bị gió đêm nhẹ nhàng mơn trớn.
Phía sau cô là dòng xe cộ ngược xuôi, trước mặt là cừa hàng lớn huyên náo cùng náo nhiệt.
Chỉ một mình cô là chìm vào trạng thái tĩnh lặng, không dính khói lửa trần gian mà đứng đó, mặt mày như vẽ, giống như một bức ảnh xưa cũ được một nhiếp ảnh gia nào đó vô tình chụp lại.
Hạ Xuyên bất động, một chốc thất thần.
Phảng phất như có thứ gì đó đang sinh sôi nơi đáy lòng, trong giây lát lại lướt qua.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh rất nhanh phát hiện thần sắc cô gái có gì đó không đúng, mang một chút sa sút, còn có một chút mờ mịt, cả người như rơi vào trạng thái trống rỗng.
“Hửm.” Đường Vi Vi đối mắt với Hạ Xuyên, ngừng lại vài giây, lại nhìn về phía người vừa gọi mình, Hạ Hành Chu: “Có Chuyện gì không?”
Hạ Hành Chu còn chưa lên tiếng, nhưng Tả hộ pháp xinh đẹp như hoa lê mở miệng trước tiên: “Quen biết sao? Vậy thì tốt quá, tiểu tỷ tỷ tới ăn chung chứ!”
 
Cô cười mười phần nhiệt tình, chỉ chỉ vị trí trống không giữa mình và Hạ Xuyên, cười nói: “Em gọi người lấy ghế cho chị!”
"Không cần làm phiền." Đường Vi Vi khoát khoát tay cự tuyệt.
 
Chú ý tới ánh mắt Hạ Xuyên còn dừng lại trên người mình, cô dừng một chút, lại giải thích: “Tôi vừa ăn tối xong không lâu, chỉ là muốn đi tản bộ tiêu thực.”
Hơn nữa dù sao cô và bọn họ không thân, họ nhiều nam sinh như vậy, lưu lại cũng không thích hợp.
 
Đường Vi Vi chào hỏi đơn giản xong liền đi.
 
Hạ Xuyên cũng không giữ lại, từ hộp thuốc lá rút ra điếu thuốc ngậm lên môi, đưa tay mò lên bật lửa trên bàn, cùm cụp, một tiếng vang nhỏ, ánh lửa màu lam tập tức bùng lên, đốt cháy điếu thuốc.
 
Khói thuốc trắng xám lượn lờ bay lên, bao phủ trước mắt.
Anh híp mắt, cách một tầng sương mù mông lung, nhìn thân ảnh nhỏ bé xinh đẹp kia từng bước từng bước rời xa, cuối cùng biến mất ở góc đường.
 
Bộ dáng sa sút của tiểu cô nương không tan đi trong đầu, như một chú cún bị chủ nhân vứt bỏ, mê mang bất lực, lại lộ ra mấy phần tội nghiệp.
 
Được rồi.
Coi như phát lòng thiện tâm đi.
 
Hạ Xuyên dập tắt điếu thuốc, nén vào gạt tàn, đứng lên lạnh nhạt nói: “Tôi có chút việc, đi trước.”
 
--
 
Khi đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Đường Vi Vi nghe các cô gái bên cạnh nói nói cười cười, nhìn đôi tình nhân đối diện show ân ái, lại nghĩ tới vừa rồi bên cửa sổ nhìn thấy một nhà ba người…..
Cô đột nhiên nghĩ tới Chu Tự Thanh trong một thiên văn xuôi nào đó có viết một câu ——
“Náo nhiệt là bọn họ, ta cái gì cũng không có.”
Giống như màn đêm buông xuống sẽ khiến cho con người ta trở nên cảm tính, trở nên yếu đuối.
Rõ ràng bình thường cô thấy những hình ảnh này cũng không cảm thấy gì, đêm nay mặt trái cảm xúc lại giống như bị mất khống chế, giống như đê vỡ mà tràn ra, nhấn chìm tất cả.
Cô lại nghĩ tới vừa rồi, ở quán ăn khuya gặp được bọn Hạ Xuyên. Anh giống như có rất nhiều bạn bè. Cũng đúng, đại ca xã hội như anh, huynh đệ em gái gì đó không phải là ít.
 
Thật là hâm mộ.
 
Cái loại cảm giác không thiếu người ở bên.
Cùng tự do tùy tiện, thái độ sinh hoạt tùy tâm sở dục.
Đèn xanh phía trước sáng lên, Đường Vi Vi vừa định nhấc chân, ánh mắt đảo qua cảnh vật lạ lẫm đối diện, dừng một chút. Một trang thái tinh thần tiêu cực lại dâng lên, cô lại lâm vào mờ mịt.
—— Tôi là ai, đây là đâu?
Thấy cô vẫn đứng không đi, người bị ngăn khuất ở phía sau lên tiếng thúc giục, Đường Vi Vi nghiêng người tránh sang để họ đi, anh mắt trong lúc vô tình quét về phía sau, lập tức ngơ ngẩn.
Thiếu niên một thân áo khoác màu đen đơn giản, hai tay đút túi, thân cao một mét tám đứng trong đám người rất dễ dàng nhận ra, chứ đừng nói đến khuôn mặt mê hoặc chúng sinh như vậy.
 
Cáchđám người nhìn nhau mấy giây, Hạ Xuyên giống như cô, chỉ an tĩnh đứng đó, không nhúc nhích.
Đường vi Vi suýt chút nữa thốt ra một tiếng “Mẹ nó”, may là lại nén trở về, nhấc chân quay lại đường vừa đi, một mặt kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây? Không phải là đi theo tôi đó chứ.”
“Thì…. Vừa vặn đi ngang qua mà thôi." Hạ Xuyên thuận miệng nói ra.
 
Đường Vi Vi có chút không tin, hoài nghi nhìn anh.
Thiếu niên thần sắc đạm mạc, hơi hất càm, một bộ tư thế ‘Tôi là người ngầu nhất trên con phố này”, ngược lại làm cô bỏ đi một chút lo nghĩ.
Đại ca như vậy làm sao sẽ là người làm ra việc theo đuôi người khác.
Không có khả năng, nhất định là trùng hợp.
 
Đường Vi Vi hỏi: “Không phải cậu mới vừa ăn cơm cùng bạn bè sao, làm sao lại đến đây?”
Đối với đôi mắt thanh tịnh thủy nhuận, Hạ Xuyên quay đầu, hời hợt nói: "Có chút việc."
 
"A . . ." Đường Vi Vi kéo dài âm cuối: “Vậy cậu biết từ nơi này làm sao trở về không, tôi chưa quen thuộc với nơi này.”
Hạ Xuyên liếc cô một cái, có chút cạn lời: “Cậu tại sao lại lạc đường.”
Đường Vi Vi: “Cho nên đến cùng là đi như thế nào?"
 
Nhìn hoàn cảnh xung quanh bốn phía một cái, thu vào mắt đều là kiến trúc lạ lẫm.
 
Anh mấp máy môi, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
 
". . ."
 
"?"
 
". . ."
 
"Cậu tại sao không nói chuyện?"
 
Chú ý tới thần sắc mất tự nhiên của thiếu niên, nụ cười bên miệng Đường Vi Vi dần dần ngừng, mặt không chút thay đổi nói: “Cậu quả nhiên là một đường đi theo tôi.”
Hạ Xuyên đưa tay sờ mũi một cái, tất nhiên là bị vạch trần, anh dứt khoát trực tiếp thừa nhận: “Ừm.”
Đường Vi Vi: “…. Cậu đi theo tôi nha.”
“Đây không phải là vì không yên lòng sao.” Hạ Xuyên cúi đầu xuống, khóe môi hơi câu lên: “Ai bảo tôi là Lôi Phong sống nào.”
“…….”
 
 


Nhấn để mở bình luận

Yêu đương không bằng học tập