70 Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn



Ôn Noãn rời khỏi phòng ông bà nhảy nhót đến nhà bếp bắt chước y như vậy, dỗ dành mẹ của nữ chính cũng ăn một miếng nhỏ, khiến mẹ của nữ chính cảm động.

"Mẹ, con lạnh, muốn sưởi ấm.

"
"Lạnh thì mặc thêm áo vào, bếp lò bẩn lắm.

"
Ôn Noãn nũng nịu:
"Lát nữa sẽ ăn thịt, ăn thịt là Noãn Noãn sẽ ấm rồi.

Bà nội nói bụng con thiếu dầu mỡ.

"
Ôn Thu Vũ cười tươi, cho rằng con gái mình thèm thịt, bà chọc nhẹ vào trán cô:
"Được rồi, đợi một lát nữa là ăn được, con ra bếp lò sưởi ấm tay, đừng lại gần quá.

"
"Vâng!"
Ôn Noãn chui vào bếp lò, đứa trẻ quay đầu nhìn cô một cái, rụt rè tránh sang một bên, vẻ mặt đờ đẫn nhưng có chút thay đổi.

Trẻ con nhạy cảm, có thể cảm nhận được ai ghét mình, ai đối xử chân thành với mình.

Ôn Lương còn nhỏ, biết chị gái đối xử tốt với mình nên trong lòng cảm thấy thân thiết với chị.

Nhưng mỗi lần chị đối xử tốt với cậu, nếu bị ông bà nội và mẹ nhìn thấy, cậu đều bị đánh mắng, lâu dần, cậu hình thành phản xạ có điều kiện, sợ hãi về mặt tâm lý.

Ôn Noãn thò đầu ra nhìn trộm, Ôn Thu Vũ đang bận xào thịt kho tàu, dường như không lo con gái sẽ chia đồ ăn ngon cho Ôn Lương.

Rốt cuộc, trong hoàn cảnh giáo dục gia đình như vậy, ngay cả khi Ôn Noãn có thiện cảm với em trai mình thì cũng có hạn, ngày thường nhiều nhất chỉ giúp đỡ, chia đồ ăn ngon thì đó là lần đầu tiên hôm nay của Ôn Thu Vũ và hai ông bà già, huống chi là cho em trai.

Nguyên chủ có thể không làm được nhưng Ôn Noãn thì làm được.

Nó lặng lẽ rụt đầu lại, đưa một ngón tay trắng nõn lên môi: "Suỵt~" Đứa trẻ ngây ngô gật đầu.

Ôn Noãn lấy bánh quy trong túi ra, bẻ thành những miếng nhỏ bằng móng tay, nhón một miếng nhanh chóng nhét vào miệng đứa trẻ.

Đứa trẻ không kịp né tránh, khi nếm được vị ngọt ngào trong miệng, mắt nó lập tức sáng lên, che miệng nhìn Ôn Noãn một cách cẩn thận.

Ôn Noãn lại đưa ngón tay lên môi: "Suỵt~" Đứa trẻ lần này đã hiểu, cậu thò đầu vào đầu gối, nhấm nháp từng miếng nhỏ một cách vô cùng trân trọng, không quên cho củi vào bếp lò.

Ôn Noãn chống cằm, cười mị mị nhìn đứa trẻ.

Đứa trẻ năm nay ba tuổi nhưng trông không khác gì đứa trẻ hai tuổi, người nhỏ bé, gầy trơ xương, người bẩn thỉu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi lông mày và đôi mắt tinh xảo.

Trong nguyên tác, đứa trẻ lớn lên rất đẹp trai, dù nhà nghèo nhưng vẫn có rất nhiều cô gái thích, muốn lấy chồng, có thể thấy dung mạo của cậu đã đạt đến một trình độ nhất định.

Thực ra nghĩ lại cũng hiểu, dù sao mẹ của nữ chính là nữ chính, trong vô số tiểu thuyết ngôn tình, tiêu chuẩn nhan sắc thấp nhất của nữ chính đều là mỹ nhân thanh tú.

Mà mẹ của nữ chính lại xinh đẹp, là người đứng đầu mười dặm tám hương, nếu không phải nhà họ Ôn chỉ định nhà họ Ôn chỉ cần con rể đàng hoàng, không gả con gái thì ngưỡng cửa nhà này đã bị giẫm nát từ lâu rồi.

Người cha tồi có thể khiến người mẹ của nữ chính nhìn từ trên cao xuống, thực lực không được, nhan sắc bù đắp.

Trong văn có nói, nhà họ Ôn chọn con rể, là chọn từ những người đẹp nhất trong xã, những người khác không muốn kết hôn, chỉ có người cha tồi đẹp nhất lại không chịu được gian khổ.

Mà mẹ của nữ chính lại thực sự xinh đẹp, vừa xinh đẹp vừa thích anh ta, lại không cần anh ta phải lo chuyện gia đình nên nhất thời nóng đầu, bốc đồng đồng ý kết hôn.




Nhấn để mở bình luận

70 Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn