70 Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn



Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm.

Ông nội Ôn và bà nội Ôn cũng thở phào nhẹ nhõm.


Một học sinh trung học cơ sở muốn giả vờ học chữ lần đầu thực sự rất khó, sau bữa tối, Noãn Noãn theo lệ thường theo ông nội Ôn học nhận chữ.

Một tuần trôi qua, cùng một tin tức trên cùng một tờ báo học đi học lại, đủ để thuộc làu làu.

Nhưng cô cũng không biết học sinh thực sự ban đầu học như thế nào, đến nỗi giả vờ quá đà, hứng thú theo ông nội từng nét từng nét dùng tay chấm nước viết chữ trên bảng gỗ, Noãn Noãn không thấy ánh mắt nhìn xuống của ông nội mình đau lòng đến mức nào ——Ôi, không ngờ lúc ông đọc sách đầu óc cũng không tệ, con gái ông học hành cũng tốt, sao đến cháu gái thì lại là đầu gỗ, học nhiều lần như vậy vẫn không học được.

Kiếp trước Noãn Noãn là út trong nhà, được cha mẹ thương yêu, chị gái che chở, dưỡng thành tính cách tùy hứng, nghịch ngợm, không ngồi yên được, chữ viết cũng chỉ trôi chảy hơn một chút so với trẻ mới học viết chữ.

Vừa tốt nghiệp tiểu học không lâu thì tận thế đến, cha mẹ và chị gái vẫn che chở, lúc đó trật tự xã hội vẫn chưa hoàn toàn hỗn loạn, chị gái đã trở thành dị năng giả đưa cô vào học tiếp ở trường cấp hai.

Nhưng thế giới đã loạn rồi, lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng, ai còn tâm trí dạy học.

Noãn Noãn học cấp hai mãi mới tốt nghiệp, việc học cũng chỉ được nửa vời.

Cô được bảo vệ tốt đến mấy thì trong môi trường như vậy chắc chắn cũng đã trưởng thành rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy có người cần ký tên thì một số người lại viết chữ đẹp như rồng bay phượng múa, Noãn Noãn không nói nên lời là ghen tị.

Bây giờ cô không hứng thú với việc học chữ, vì cô đều nhận ra nhưng đối với việc luyện chữ và tiếp tục học những kiến thức chưa từng học trước đây thì lại rất hứng thú.

Dù sao thì trong lòng cũng là một người trưởng thành, một tuần trôi qua, dưới sự dạy dỗ của ông nội viết chữ đẹp, cô cũng viết ra được ra dáng ra hình, cũng coi như là điểm an ủi duy nhất của ông nội Ôn.

Ông nội Ôn thỉnh thoảng kể lại một số chuyện thời thơ ấu của mình, Noãn Noãn đều nghe rất chăm chú, dù sao thì thời thơ ấu của ông nội, đó chính là thời kỳ Dân quốc, tràn ngập màu sắc bí ẩn và huyền thoại.

Cũng trong những ngày này, cô mới biết, thời thơ ấu ông nội Ôn học ở một trường tư thục trong truyền thuyết, trong nhà còn cất giữ một vài cây bút lông cũ được bảo quản khá tốt.

Noãn Noãn đã nhiều lần cố xin ông nội một cây bút lông để chấm nước luyện tập nhưng đều bị ông nội từ chối.

Vì sợ cô còn nhỏ, không kiểm soát được lực làm hỏng bút lông.

Noãn Noãn lại xin bút lông không được, mắt lại đảo một vòng, chạy vội vào bếp, lấy đường quế hoa mình giấu ra, tìm một cái bát lớn, dùng đũa đào ra một ít.

Đường quế hoa màu vàng óng, dùng đũa khuấy lên tỏa ra mùi thơm nồng nàn, pha một bát nước ấm hòa tan, bưng đến đặt trên bàn ông nội:
"Ông nội, ông uống cái này đi.


“Ông cho cháu xem bút lông được không?"
Trà đường quế hoa thực sự thơm, vùng này chỉ có một rừng quế hoa bí ẩn ẩn mình trong núi sâu, những nơi khác đều không có quế hoa, vì vậy cũng không có thứ gọi là đường quế hoa.

Nhấp một ngụm nhẹ, cả miệng thơm phức, hơi ngọt, sau khi ăn tối, mùi nước sốt còn sót lại trong miệng gần như biến mất sau khi uống vài ngụm trà quế hoa, khi nói chuyện chỉ còn lại mùi thơm nồng nàn của quế hoa.




Nhấn để mở bình luận

70 Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn