70 Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn



Chưa nói đến Noãn Noãn đứng đối diện, ngay cả ông nội Ôn cũng có thể ngửi thấy khi nói chuyện, tâm trạng rất tốt, đồng ý lấy ra một cây cho cô xem.

Ôn Thu Vũ đứng ở cửa phòng ngủ của cha mẹ nhìn ông cháu tương tác, mẹ đeo kính lão thị dưới ánh đèn khâu lại ống tay áo bị rách, ánh đèn vàng nhạt, xen lẫn tiếng cười thỉnh thoảng của ba người, Noãn Noãn yên tĩnh, có một loại an tâm của thời gian tĩnh lặng.

Ngoài sân vài cây quế hoa đung đưa theo gió, gió đêm hơi lạnh, mang theo hương thơm của hoa quế trên núi sâu.

Ngoài sân, một đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang im lặng cầm chổi lớn quét sân, gió lạnh thổi qua cơ thể nhỏ bé, đôi tay bé nhỏ cầm cán chổi lạnh đến trắng bệch, dường như phát hiện ra ánh mắt của Ôn Thu Vũ, chỉ liếc bà một cái, liền cúi đầu xuống như bị bỏng, đứng im không nhúc nhích, chờ đợi những lời mắng mỏ đã quen thuộc.

Ôn Lương nhỏ bé nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ lợi dụng lúc chị gái không có nhà để hành hạ cậu, để trút giận cậu.

Ai ngờ người phụ nữ đó chỉ nhìn cậu vài lần rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi.

Ôn Lương nhỏ bé chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm nhưng không hề thất vọng.

Trong lòng cậu, Ôn Thu Vũ đối với cậu mà nói, chỉ là một người lớn cùng chung sống có tính tình cực kỳ tệ luôn sai khiến cậu làm việc, làm việc.

Đối với Ôn Thu Vũ, Ôn Lương nhỏ bé ngoài việc là đứa con mười tháng mang nặng đẻ đau của cô, nói về tình cảm còn không bằng người lạ qua đường.

Thực ra bao nhiêu năm nay, ngoài việc ban đầu bà phát điên, hận thù, một hai năm trôi qua, nỗi đau đã không còn sâu sắc như lúc đầu.

Chỉ là bà đã quen với thái độ của mình đối với đứa trẻ, cộng thêm việc không có bất kỳ tình cảm nào với đứa trẻ, không thể hiểu được nỗi đau của đứa trẻ, cũng không thể từ trong thâm tâm mà thương xót đứa con trai nhỏ này của mình, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, những lời mắng mỏ cay nghiệt đã trở thành một thói quen.

Có lẽ bà vẫn ghét đứa trẻ này nhưng nói rằng bà muốn đứa trẻ này chết thì ngoài vài tháng đầu sau khi sinh con thì sau đó không còn nữa.

Nguyên chủ trước đây đã từng cố gắng thay đổi tình hình này nhưng bản thân cô ấy lại là một đứa trẻ không có tính định hình, đối với bầu không khí gia đình như vậy, sự quan tâm của cô ấy đối với em trai cũng không nhiều, luôn nghĩ một ra một, không thể kiên trì quan điểm của mình.

Lại có mấy bậc cha mẹ nào quan tâm đến chút bất mãn của đứa trẻ nhỏ như thế chứ?
Hiện tại, Noãn Noãn đã nhiều lần cố gắng thách thức giới hạn của Ôn Thu Vũ, khiến Ôn Thu Vũ hiểu rằng, lần này, con gái là nghiêm túc và nếu Ôn Thu Vũ không thay đổi, Noãn Noãn có thể sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức cho chuyện này.

Điều này khiến Ôn Thu Vũ không hài lòng nhưng cũng phải cân nhắc sâu sắc về tương lai.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Noãn Noãn sẽ là đứa con duy nhất mà bà thừa nhận, bà hy vọng rằng trong cuộc sống tương lai, con gái sẽ vì một người không liên quan mà nảy sinh khoảng cách với mình sao? Câu trả lời là không.

Noãn Noãn chắc chắn là thông minh, bà không muốn có tương lai như vậy và đứa trẻ đó hòa thuận với con gái sẽ không gây ra ảnh hưởng xấu nào cho gia đình này, cũng như cho con gái, vậy thì con gái muốn đối xử tốt với đứa trẻ đó như thế nào, miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích của con gái, bà nhắm một mắt mở một mắt thì sao.




Nhấn để mở bình luận

70 Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn