70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ



Nhắc đến Trịnh Hồng, Từ Yến dường như bắt đầu nói, nói về nhiều điều về việc Trịnh Hồng quấy rầy Lưu Cường trong hai năm qua, cuối cùng cô ấy lau nước mắt và phàn nàn rằng Lưu Cường không phải là người chồng tốt hai năm qua cậu ta không chỉ có lỗi với cô ấy mà còn có lỗi với hai đứa con trai của mình.

Cậu ta thường gửi một ít tiền lương kiếm được về cho gia đình, phần còn lại để cô ấy cất giữ.

Cô ấy cũng sẽ gửi một ít về cho gia đình bố mẹ cô ấy , tuy không nhiều nhưng đó là biểu hiện của lòng biết ơn của cô ấy.

Hai năm qua, cậu ta liên tục cho vay Trịnh Hồng vay tiền.

Sau tất cả những gì cậu ta có, cậu ta đã cho cô ta vay năm mươi nhân dân tệ, Lưu Cường lại gửi thêm một ít tiền cho gia đình cậu ta , cuối cùng trong tay cô ấy cũng không còn bao nhiêu tiền.

Cô ấy đã không giúp đỡ gia đình bố mẹ mình trong gần hai năm.

Không chỉ vậy, đồ ăn của hai con trai cũng không ngon bằng nhà Trịnh Hồng.

Nghĩ rằng chồng mình đang nuôi dạy con giùm Trịnh Hồng , Từ Yến cảm thấy tức giận khi nói, ngực cô bắt đầu đau và cô ấy khóc.

Giang Niệm:......

Bây giờ cô cảm thấy phát ốm khi nghĩ về Lưu Cươnf.

Cùng lắm thì cậu ta không bỏ được cái danh cái mặt của 1 thằng đàn ông đó, nên cậu ta không thể từ chối yêu cầu giúp đỡ của TrịnhHồng.

Tệ nhất, cậu ta chỉ đang tận hưởng việc người phụ nữ đã từ bỏ cậu ta quay lại và nhờ cậu ta để giúp thỏa mãn lòng tự trọng và sự phù phiếm của một người đàn ông.

Từ Yến khụt khịt, hai mắt đỏ hoe vì khóc: “Lưu Cường không có cho Trịnh Hồng năm mươi tệ, nhưng tôi không thể không thừa nhận tổn thất này.

Hiện tại Lữ doanh trưởng đã trở lại, tôi muốn đòi Lữ doanh trưởng muốn lấy lại tiền."

Cô ấy nhìn Giang Niệm, dùng giọng mũi đặc sệt nói: " Cô nghĩ thế nào?"

Giang Niệm mím môi, trong lúc nhất thời không nói nên lời, cô đang nghĩ với tính tình của Lưu Cường, nếu Từ Yến đến chỗ Lữ doanh trưởng để lấy lại tiền, cô sợ Lưu Cường lo ngại về mối quan hệ giữa Lữ doanh trưởng và Trịnh Hồng để giữ thể diện cho chính mình, thay vào đó cậu ta lại nói Từ Yến làm chuyện không có , đó chính xác là điều mà Trịnh Hồng muốn.

Cuối cùng người bị oan là Từ Yến.

"Giang Niệm?"

Thấy cô cúi đầu không nói gì, Từ Yến hét lên.

Ngừng

Giang Niệm ngước mắt nhìn Từ Yến nghĩ đến kết cục của Từ Yến trong sách, sau khi ly hôn với Lưu Cường, cô ấy kết hôn với một lão già độc thân hơn cô ấy hai mươi tuổi.

Cô không muốn Từ Yến lặp lại đoạn kết trong sách nên sau khi suy nghĩ, cô quyết định giúp cô phá bỏ đoạn kết bị mắc kẹt trong cuốn sách.

Giang Niệm : "Tôi cảm thấy không có khả năng."

Từ Yến mở to mắt: "Tại sao không? Trịnh Hồng vẫn không muốn nhận lỗi sao? Tại sao cô ta phải nhận lỗi?!"

Giang Niệm an ủi cô ấy : “Tôi có biện pháp, không chỉ có thể để Lưu doanh trưởng đích thân đi đòi tiền Trịnh Hồng, mà còn có thể ngăn cản Lưu doanh trưởng từ nay về sau bị Trịnh Hồng lừa gạt.

Nhưng trước khi làm những việc này, cô trước hết phải bình tĩnh đã.”

Từ Yến bỗng nhiên tò mò, kích động, động mông ngồi ở mép giường, hỏi: "Vậy nói cho tôi biết phương pháp là gì?"
Giang Niệm móc ngón tay với cô ấy, Từ Yến sửng sốt một chút, Giang Niệm chặc lưỡi: "Đưa lỗ tai lại đây."

"ồ ồ."

Từ Yến ngoan ngoãn nghe, nghe Giang Niệm nói nhỏ vào tai cô ấy mấy câu, sau khi nghe xong liền nhảy dựng lên, đứng ở bên cửa sổ như bị kích thích, trợn tròn mắt, lắc đầu nói: "Không được! ”

Giang Niệm:......

Vết thương trên trán cô đau nhức, cô cau mày, xoa dịu cơn đau, khuyên nhủ: “Một chút thiếu kiên nhẫn sẽ làm hỏng kế hoạch lớn.

Đã muốn Lưu Cường ngoan ngoãn, lại không muốn làm theo lời tôi nói, vậy thì dừng lại thì có ích gì?"

Hứa Nhan:......

Cô ấy mím môi, im lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Niệm, không xác định hỏi: “Thật sự có thể như vậy sao?”

Giang Niệm cười nói: "Có tác dụng thì thử trước đi.

Nếu không có tác dụng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."

Sau đó Từ Yến gật đầu: "Ừ."

Cô ấy ngồi tựa lưng vào ghế, tò mò hỏi: “Sao cô biết nhiều thế?”

Giang Niệm nhỏ tuổi hơn cô ấy sống ở nông thôn nên hiểu biết nhiều hơn cô ấy.

Giang Niệm kiếm cớ: “Tôi và Đại Thành gả đã bốn năm, Đại Thành bị liệt trên giường, ngày nào cũng hầu hạ anh ấy cùng anh ấy nói chuyện, anh ấy kiến ​​thức rất nhiều, chân lý cũng không ít, càng có nhiều sự thật càng nói càng học được nhiều."

Nói xong, cô buồn bã cụp mắt xuống, như đang nghĩ đến chồng mình.

Từ Yến có chút áy náy cúi đầu, Hứa doanh trưởng lúc còn ở trong quân rất tốt bụng, nếu như không phải bị liệt, hiện tại Giang Niên cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất là Không cần phải đứng sau lưng bất cứ ai.

Chỉ ra rằng cô là một góa phụ.

"Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Phùng Mai bước vào phòng, nhìn thấy đôi mắt Từ Yến đỏ hoe vì khóc, liền nói "Ối": "Sao em lại khóc nữa?"

Từ Yến nói: “ Em không giận Lưu Cường.”

Nói xong cô ấy khịt mũi, không muốn nhắc đến Lưu Cường nữa.

Phùng Mai muốn nói về Lưu Cường trước mặt Từ Yến nhưng rồi cô ấy nghĩ về việc Lão Tống luôn mắng cô ây là một con lợn và không cho can thiệp vào việc của người khác.

Cô ấy lại ngừng nói, bưng một bát đường nâu và nước trứng đến cho Giang Niệm, cười nói: "Trời nóng uống đi, bồi bổ cơ thể, xem em có giảm cân không."

"Cảm ơn chị dâu Phùng."

Giang Niệm cầm bát uống vào, nước đường nâu ngọt ngào, trứng đánh thành từng giọt trứng.

Đối với cô mà nói, đây không phải chuyện hiếm thấy, nhưng ở thời đại này lại rất hiếm thấy.

.

Phùng Mai và Từ Yến nhìn Giang Niệm nhấp một ngụm đường nâu với trứng, cả hai đều thèm nuốt miếng.

Lúc Phùng Mai nấu nước đường nâu ở nhà, cô ấy rót cho hai đứa một bát, cô ấy nhúng đũa vào, nếm thử vị ngọt lần trước, cô ấy nhét đồ mà Lục Ngọc đưa vào túi vải.

Chạy cùng nhanh về, cô ấy sợ trên đường người khác nên về đến nhà nhốt đồ vào tủ, đến trưa cô ấy mới kể cho lão Tống nghe.

Lúc đó Lão Tống thở dài nói: “Thằng nhóc Lục Vũ này vẫn còn giận vợ chồng Lữ Quốc Sinh.”

Phùng Mai hỏi: “Những thứ cậu ấy đưa cho chúng ta nên làm thế nào?”

Tống đoàn trưởng nói: “Lục Ngọc vẫn chưa cắt dứt quan hệ với Lữ Quốc Sinh, chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, em nên giấu những chuyện này đi, câm miệng lại.

Đừng để lọt ra ngoài.

Nếu vợ chồng Lữ Quốc Sinh biết bọn họ biết đồ đang trong tay chúng ta, chắc chắn Trịnh Hồng sẽ lại gây rắc rối.”

Phùng Mai nghe nói có thể giữ đồ, liền vội vàng gật đầu: “Cứ để tâm trong bụng đi, lời nói của em rất nghiêm khắc.”

Tống đoàn trưởng :...

Tại sao ông ấy lại không tin vào điều đó đến vậy?

"ngon?"

Nhìn thấy Giang Niệm uống xong, Phùng Mai nhận lấy cái bát Giang Niệm đưa tới nhẹ nhàng gật đầu: "Ngon lắm, cảm ơn chị dâu."

Phùng Mai và Từ Yến ngồi một lúc rồi đi về.

Giang Niệm nằm trên giường đến gần trưa mới đứng dậy, đầu không còn choáng váng nữa, chậm rãi đi đến giếng lấy nước, rửa tay rồi vào bếp nấu cơm.

Canh gà vào buổi trưa là của chị Phùng.

Thứ được giao là nấm khô được bố mẹ cô ấy mang về.

Lục Ngọc đã chặt và rửa sạch gà, cô chỉ cần trộn gia vị và món ăn kèm rồi nhóm lửa.

Giang Niệm cho nước vào nồi, trước tiên đổ gà vào, chờ nước sôi mới dùng thìa đánh bọt xung quanh nồi, cuối cùng cho gia vị và nấm khô vào.

Làm xong tất cả những chuyện này, Giang Niệm đều đổ mồ hôi đầm đìa.

Cô cho thêm ít củi vào bếp, để lửa từ từ, cô bám vào bức tường đi về phía góc phía tây, đi từ bức tường phía tây đến cuối, nhìn sơ qua đất trên mặt đất.

trên mảnh đất riêng của cô ấy sau khi cô ấy bình phục vết thương.

Đi lên và lật lại khu vực rộng lớn ở đầu bức tường phía tây của sân.

Giang Niệm Niệm có chút choáng váng, đứng dựa vào tường một hồi.

Bên ngoài vang lên từng tiếng từng bước chân, Phùng Mỹ từ trong sân bên cạnh lớn tiếng gọi: "Tương Đông Hương Hồng, cha con đã về, bữa tối đã chuẩn bị xong!"

Phùng Mai nói xong, Lục Ngọc cũng từ trong cửa đi vào.

Anh vốn định vào bếp lấy hộp cơm bằng nhôm đi đến căng tin chuẩn bị bữa ăn, vừa bước vào bếp đã thấy chị dâu đã chuẩn bị sẵn bữa ăn.

Súp gà bay trong bếp, mùi thơm ngào ngạt, củi trong miệng bếp kêu lách tách, tiếng súp gà đang sôi trong nồi.

Nhưng Giang Niên lại không thấy đâu.

Đầu cô vẫn còn bị thương, hôm nay đi đường phải bám vào tường, Lục Ngọc thực sự sợ cô lại làm chuyện xấu.

"Chị dâu."

Anh sải bước ra khỏi sân, đi thẳng đến nhà Giang Niệm, ga trải giường đã được trải gọn gàng, không có bóng dáng cô.

Lục Ngọc sắc mặt ngưng trọng, xoay người chạy về phía nhà vệ sinh, chợt nghe thấy giọng nói của Giang Niệm từ góc phía tây truyền đến.

"Tôi đây."
Lục Ngọc dừng lại, quay đầu lại thì thấy Giang Niệm đang dựa vào góc phía tây, đứng dựa vào tường.

Cô mặc bộ quần áo kaki có màu giống với bức tường bùn.

Trên đầu có hai bím tóc và băng gạc quấn quanh.

Khuôn mặt cô vẫn vô cảm.

Ký tự nhỏ đến mức ai vẫn có thể đọc được nếu không chú ý.

không thấy.

Lục Ngọc:......

Anh đi đến trước mặt Giang Niệm, thấy thái dương cô hơi đổ mồ hôi, sắc mặt không được tốt nên nửa cúi xuống trước mặt cô nói: “Tôi bế chị về phòng.”

Trước đây Giang Niệm bị tai nạn hôn mê, cho nên anh không quan tâm đến thân phận của chị dâu ôm cô một đường đến bệnh viện






Nhấn để mở bình luận

70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ