70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ



Giọng nói của Chu Quân từ bên ngoài truyền đến.

"Chị dâu, tôi có thư của chị, mang đến cho chị."

Trời tối và tê dại, Giang Niệm nhìn thấy Chh Quân đầu đầy mồ hôi đang chạy, trong tay cầm một chiếc phong bì kiểu cũ.

Chẳng lẽ là của Lục Ngọc?

Giang Niệm đi tới cầm lấy phong bì không có địa chỉ gửi, chỉ có Lục Ngọc biết địa chỉ của cô.

Chẳng lẽ bên anh có chút thay đổi, tạm thời không thể quay lại nên viết thư báo cho cô biết?

Chu Quân hỏi: “Chị dâu, có cần em giúp chị đọc không?”

Giang Niệm sửng sốt một lát mới phát hiện ra, Chu Quân cho rằng cô mù chữ, liền nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, Hứa Thành khi còn sống đã dạy ta một ít chữ, tôi cơ hồ đọc được."

Chu Quân nói: “Không sao đâu.”

Nói xong, cậu ta hếch mũi khụt khịt, trong mắt có chút tham lam: "Chị dâu, chị nấu món gì vậy? Mùi thơm quá."

Giang Niệm nhét lá thư vào túi, cười nói: "Tôi làm bánh bí đỏ, ngồi đợi một lát, hấp chín sẽ cho cậu một ít."

Chu Quân xấu hổ gãi đầu: “Cảm ơn chị dâu.”

"Ồ, mùi này thơm quá!"

Trong sân đột nhiên vang lên một âm thanh, Giang Niệm vừa vào bếp liền giật mình, nghe thấy trong sân có tiếng hét: " Chị Phìng chị nằm trên tường làm gì?"

Phùng Mai nói: “ Chị đến đây vì mùi thơm”

Chu Quân:......

Giang Niệm:......

Cô muốn cười một chút, lại nói với Phùng Mai đang nằm dựa đầu vào tường: “chị dâu, lát nữa chị ăn thử mấy cái bánh bí ngô em hấp đi.”

Phùng Mai cười nói: "Được, chị lập tức tới."

Sau khi hấp xong bánh bí ngô, Giang Niệm gói bốn cái cho Chu Quân, bốn cái cho Chị Phùng Cô không còn nhiều, nếu muốn ăn cô có thể hấp lại.

Phùng Mai nhanh chóng lấy lại cho bọn trẻ và Lão Tống nếm thử.

Giang Niệm tiễn Chu Quân đi ra, lúc đóng cửa sân lại nhìn thấy một bóng đen khác đang lén lút đi dọc theo bức tường, nhìn chằm chằm vào bóng đen sắp biến mất trong màn đêm.
Chu Quân đang đi về hướng ngược lại nên chưa bao giờ gặp phải bóng đen.

Nói thật, Giang Niệm vẫn là có chút sợ hãi.

Dù đây là quân đội và sẽ không có tội phạm, nhưng cô thực sự không biết người đó là ai nếu hấp tấp đuổi theo, nếu xảy ra chuyện gì thì cuối cùng cô sẽ là người đau khổ.

Giờ phút này Giang Niệm tuyệt vọng hy vọng Lục Ngọc có thể nhanh chóng trở lại.

Ít nhất trong gia đình cũng có một người đàn ông cảm thấy an toàn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Giang Niệm đóng cửa sân lại, ăn chút bánh bí đỏ rồi trở vào nhà, lấy lá thư trong túi ra, mở ra tưởng là của Lục Ngọc, nhưng khi nhìn thấy thì là của Giang gia.

.

May mắn thay, gia đình này vẫn còn nhớ đến nguyên chủ!
Lúc đầu, cô tò mò làm sao mẹ Giang biết được địa chỉ của Lục Ngọc, sau đó cô nghĩ đến lúc Lục Ngọc gửi tiền về, nguyên chủ đã mang bức thư về nhà.

Cả tiền và thư đều bị mẹ Giang lấy đi.

mẹ hẳn là nó được gửi dựa trên địa chỉ mà nam chính đã gửi tiền trước đó.

Bức thư chắc hẳn là do mẹ Giang viết, nét chữ không được đẹp và hơi giật.

Sau khi kiên nhẫn đọc lá thư, sắc mặt cô chợt tối sầm lại, trong lòng cười khẩy.

Mở đầu bức thư rất hay, mẹ Giang và ba Giang đã đến nhà họ Hứa để tìm cô.

Họ phát hiện trong nhà vắng tanh, sau khi hỏi dì Triệu thì được biết cô suýt bị kẻ trộm đánh chết ở nhà nếu Lục Lão Nhi không quay lại thì mẹ Giang đã bày tỏ sự lo lắng của mình.

Một người mẹ nhìn thấy điều này, Giang Niệm tức giận cười lớn.

Cô không phải là Giang Niệm thật, nhưng cô không xứng đáng với nguyên chủ.

Trong sách viết, mẹ Khương ngày đó biết rõ nguyên nhân tai nạn, không dám tới chỉ vì sợ phải thu thập thi thể của nguyên chủ, bởi vì sẽ phải trả giá.

Rất nhiều tiền để chôn một người, mẹ Giang cũng sợ đụng phải Lục Ngọc, sợ biết chuyện của bọn họ sau khi Lục Ngọc phát hiện ra số tiền mình đã trộm của chủ cũ bao năm liền đến tìm giải quyết số tiền đó với họ.

Cuối thư, mẹ Giang nói góa phụ sống với người đàn ông khác sẽ bị người ta bàn tán nên đã yêu cầu cô về nhà bố mẹ đẻ, mẹ Giang đã sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho Giang Niệm ở nhà.

Lớn hơn cô có một con trai và hai con gái, nhưng gia đình này có chút gia thế.

Họ là họ hàng của đoàn trưởng có thể cho cô làm dâu 400 nhân dân tệ, hơn nữa cô không cần phải có con khi lấy chồng.kết hôn và cô trực tiếp trở thành mẹ.

Ngón tay cầm thư của Giang Niệm căng thẳng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận lạnh lùng.

Không chỉ vì nguyên chủ mà còn vì chính mình.

Ai bảo cô bây giờ là Giang Niệm?

Giang Niệm cất phong thư đi, để ý tới có cơ hội quay về, cô sẽ tới chỗ Giang gia, rút ​​sổ sách cũ ra giải quyết!

Giang Niệm ban đêm ngủ không ngon giấc, luôn nửa ngủ nửa tỉnh.

Trong sân nhà Từ Yến bên cạnh.

Lưu Cường từ phòng con trai đi ra, đi vào căn phòng thứ hai ở phía đông trong bóng tối, anh ta cởi giày, nằm trên giường nâng nửa người lên nhìn Từ Yến ngủ.

Cô ấy ngủ quay mặt vào tường, tóc xõa ra, cô ấy ngày nào cũng thoa kem hơn một tháng, da dẻ cũng đỡ hơn trước.

Mặc nhỏ và quần sóc, vòng eo nhỏ lọt vào tầm mắt Lưu Cường.

Anh ta nằm ở phía sau Từ Yến từ dưới cánh tay vươn ra ôm lấy cô ấy, thân mật xoa xoa gáy cô ấy,.

.

Sau lần xem xét cuối cùng của Trịnh Hồn, Từ Yến không chỉ đối xử lạnh lùng với anh ta khi cô ấy trở về mà còn không cho anh ta vào nhà.

Đã hai tháng rồi anh ta không chạm vào cô ấy.

Nhìn thấy Từ Yến càng ngày càng xinh đẹp, Lưu Cường Phát có chút cảnh giác, nhéo vào bụng Từ Yến, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Ngày nào cũng ăn diện đẹp đẽ như vậy thì đi khoe với ai?”
Âm thanh đột ngột và sự va chạm đột ngột khiến Từ Yến giật mình tỉnh giấc, cô ây quay người nhìn thẳng vào Lưu Cường đang ngồi dậy, cô ấy tức giận nhặt chiếc gối ném vào anh ta : "Đồ khốn nạn, sao annh về phòng tôi mà không cho tôi ngủ vào ban đêm? Tôi muốn ngủ ngay cả khi anh không ngủ!

“Đừng đánh thức đứa trẻ.”

Lưu Cường kẹp tay Hứa Nham, đè cô ấy xuống giường, trìu mến hôn lên mặt cô: “Anh chỉ nhớ em thôi.”

Bàn tay anh ấy bất lương, cố chen vào chiếc áo nhỏ.

Từ Yến đẩy anh ta ra một cách mạnh mẽ, mặc dù trong phòng không có ánh sáng, nhưng ánh sáng từ mặt trăng cũng đủ để Từ Yến nhìn thấy rõ những suy nghĩ trong mắt Lưu Cường quả táo của anh cuộn tròn, anh ta đưa tay ra ôm lấy mắt cá chân của Tùe Yếm , cố gắng kéo nó đi.

Hứa Nham không thương tiếc đá hắn một cái, trừng mắt nhìn Lưu Cường: "Đừng chạm vào tôi!"

Lưu Cường bỗng nhiên nổi giận: “Em là vợ anh, tại sao anh không thể chạm vào em?!”

Vừa nói, anh ta vừa không để ý đến Hứa Nham giãy dụa, muốn làm kẻ lưu manh: "Đêm nay tôi phải chạm vào em, em có thể làm gì?!"

"Lưu Cường, tên khốn kiếp!"


Giang Niệm bị đánh thức bởi tiếng còi xe, cô dụi mắt, xỏ giày rồi đi ra ngoài tắm rửa, sau đó vào bếp nhóm lửa nấu ăn.

nấu cháo bí ngô và khoai tây chiên chua nóng.

Đếm thời gian, hai tháng đã trôi qua, Lục Ngọc hẳn là sẽ sớm trở về.

Cô vừa ăn xong, vừa rửa xong nồi bát đĩa thì có tiếng gõ cửa.

"Giang Niên, cô có ở nhà không?"

Đó là giọng của Từ Yến

"đang tới--"

Giang Niệm cởi tạp dề chạy tới mở cửa sân, nhìn thấy Từ Yến thì giật mình: “Em sao vậy?”

Đừng trách côngạc nhiên.

Hứa Nhan đầu tóc rối bù, sắc mặt hốc hác, giống như cả đêm không ngủ.

Cô ấy đi vào trong sân, ngồi trên ghế dài kể lại chuyện tối qua cho Giang Niệm, cuối cùng cô ấy cắn môi, nhìn Giang Niệm, nhỏ giọng nói: “Anh ấy ôm tôi suốt đêm không cho phép đi đi đưa cho tôi.

Anh ấy nói rất nhiều điều tốt đẹp, còn nói sẽ không bao giờ nói chuyện với Trịnh Hồng nữa, đồng thời yêu cầu tôi đừng lạnh lùng với anh ấy nữa."

Giang Niệm nhìn Từ Yến bơ phờ, cũng không nói gì an ủi cô ấy chỉ hỏi: "Vậy cô nghĩ thế nào?"

Nếu cô ấy mềm lòng vì vài lời tử tế của Lưu Cường, cô cảm thấy sau này không cần phải khuyên bảo Từ Yến nữa, có những việc chỉ cần cứng rắn và chậm rãi, từng bước một, không có gì có thể giải quyết được trong một lần ngã nhào.

Nếu bây giờ Từ Yến dễ dàng tha thứ cho Lưu Cươngd không có gì đảm bảo rằng Lưu Cưởngd sẽ trở lại trạng thái ban đầu trong vài ngày tới.

Từ Yến ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, mí mắt có chút xanh biếc, mím môi cười lạnh: “Kỳ thực lúc đầu tôi có chút mềm lòng, nhưng là tôi yêu cầu ânh ấy đi tìm Trịnh Hồng và đòi lại năm mươi nhân dân tệ.

Anh ấy không muốn tiền, anh ấy chỉ nói chưa đến lúc và sẽ đòi khi đến lúc"

Cô ấy lau nước mắt trên mặt, cúi đầu nhéo nhéo móng tay nói: “Rõ ràng là anh ấy không muốn nữa"

Giang Niệm phát hiện Từ Yến cũng giống như lần đầu gặp cô, toàn thân tê dại, vô hồn.

Cô đứng dưới bóng cây một chút, nhìn Từ Yến dùng ngón tay nhéo ra nhiều vết móng tay, như không biết đau đớn nên đi tới ngồi xổm bên cạnh cô ấy, nắm tay cô ấy ngăn cô ấy nói tiếp hành hạ bản thân và lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Cô nghĩ gì?"

Hứa Nhan ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên mi.

Cô ấy mím môi khóc nói: “Giang Niên, tôi nghe cô tôi nghe cô, cô nói cho tôi biết tôi phải làm sao, tôi không biết bây giờ nên làm gì, tôi chỉ muốn Lưu Cường lấy được tiền.” trở lại, tại sao anh ấy không đòi? Đó là tiền của gia đình chúng tôi.

Tại sao Trịnh Hồng lại coi đó là điều hiển nhiên? Tại sao tôi lại phải chịu sự bất công này…”






Nhấn để mở bình luận

70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ