70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ



Từ Yến đã khóc và nói rất nhiều.

Giang Niệm lau nước mắt trên mặt, nắm chặt tay cô: “Nếu cô đã đồng ý nghe lời tôi thì hãy ghi nhớ lời tôi nói, đừng mềm lòng với anh ta, cứ làm theo lời tôi nói đi.”

“ Từ Yến cô phải tự mình chủ động, để cho cảm xúc của Lưu Cường bị cô dẫn dắt, không phải bị anh ta dẫn dắt.”

Từ Yến giật mình, ngẩng đầu nhìn Giang Niệm, cuối cùng nặng nề gật đầu: "Được."

Cô ấy khịt mũi rồi hỏi: "Vậy tiếp theo tôi nên làm gì? Tôi có nên giữ lạnh cho anh ấy không?"

Giang Niệm cười, thấp giọng nói: “Chúng ta có thể đổi phương pháp, tiếp theo chúng ta sẽ dùng đạn bọc đường dỗ dành Lưu Cường, để anh ta giao toàn bộ số tiền cho cô"

Cô đến gần Từ Yến thì thầm vào tai cô vài câu.

Lông mày nhíu lại càng thả lỏng, cuối cùng hắn cười lớn, nhìn Giang Niệm bằng ánh mắt cảm kích và ngưỡng mộ: “ Tôi nhất định có thể làm được.”


Giang Niệm mỉm cười, nhưng cô lại đang suy nghĩ chuyện khác.

Từ Yến còn chưa thể ly hôn với Lưu Cường, cô ấy không có tiền, gia đình không đáng tin cậy.

Một khi ly hôn với Lưu Cường, cô ấy sẽ lặp lại cốt truyện trong sách, gả cho một lão già độc thân trong thôn nên để cô ấy kiểm soát quyền lực tài chính của gia đình trước.

Thấy tâm tình Từ Yến dần dần tốt lên, Giang Niệm đứng dậy đi ra ruộng hái một quả bí ngô, trộn bí với mì rồi hấp với một ít cung hoàng đạo cũng được.

Giang Niệm ở trong phòng bếp nhìn một vòng, Từ Yến bình tĩnh lại đi vào, thấy cô đang nhìn quanh, tò mò hỏi: "Cô đang tìm cái gì?"

Giang Niệm: "Không còn đường nữa, tôi phải đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị."

Từ Yến nói: "Tôi đi cùng cô ."
Giang Niệm quay người nhìn Từ Yến đang đứng ở cửa bếp, Từ Yến nhếch môi cười, cô ấy giơ tay lên lau nước mắt thật mạnh: “ Cô nói đúng, quyền chủ động nhất định ở trong tay tôi.

Tôi không thể bị Lưu Cường dẫn dắt mũi đi."

Và sau hai tháng thay đổi này, cô ấy cũng phát hiện Lưu Cường không còn đối xử với cô ấy như trước nữa, khi nói chuyện với cô ấy thỉnh thoảng anh ta cũng có phần dè dặt và thận trọng.

Giang Niệm lấy phiếu tiền và kẹo trong hộp sắt, cùng Từ Yến đi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị.

Hai người đi trên đường, quân tẩu và mẹ chồng lớn tuổi đi ngang qua nhìn Giang Niên, có chút cười nhạo cùng giễu cợt.

Sau khi đi ra khỏi sân đình, cô gặp vài người vợ quân nhân đang đi về phía cô, họ đang cười nói rôm rả ở đối diện, dùng khuỷu tay gõ nhẹ vào cánh tay người đó, thì thầm vào tai người đó.

Bộ dáng và hành động của những người này thật sự không khiến Giang Niệm phải suy nghĩ nhiều.

Cô cau mày bối rối, quay lại nhìn những người vợ quân nhân đi ngang qua, cô chỉ nghe được vài lời rời rạc.

Góa phụ, xấu hổ đáng hổ thẹn.

Giang Niệm:......

Cô đang xấu hổ ở đâu?

Cô đã mất người của ai? !


Nhìn thấy vẻ mặt Giang Niệm không ổn, Từ Yến quay đầu trừng mắt nhìn đám vợ quân nhân đang thì thầm thì nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Từ Yến , bọn họ lập tức quay đầu lại, không nhìn về phía Giang Niệm nữa.

Từ Yến nói: “Chúng ta đi hỏi chị dâu Phùng khi chúng ta từ hợp tác xã cung ứng tiếp thị trở về, chị ấy hẳn phải biết chuyện gì đang xảy ra.”

Giang Niệm gật đầu: "Ừ."

Trên đường có rất nhiều người đi ngang qua dùng ánh mắt thích đáng nhìn cô.

Nắng tháng chín không gay gắt như vậy, Giang Niệm đi dưới bóng cây, gió thổi vào người một chút mát lạnh, dự định lần sau đi cung cấp sẽ mang theo vải và bông.

và hợp tác xã tiếp thị May một số quần áo thu đông cho cô và Lục Ngọc.

Ngay khi cô và Từ Yến bước đến cửa hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, họ đã gặp Lưu Cường, người được cho là đang huấn luyện trong đội.

Ngoại trừ Lưu Cường, còn có Trịnh Hồng, hai người đứng đối mặt, không biết đang nói cái gì.

Giang Niệm:......

Con khốn này thực sự tham lam thứ này sao? !

Từ Yến đứng ngoài cửa, nhìn Lưu Cường và Trịnh Hồng đang nói chuyện trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị, ánh mắt dần dần lạnh lùng, khóe miệng mím lại.
Trịnh Hồng đứng đối diện với cửa hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, liếc mắt nhìn thấy Giang Niệm và Từ Yến đang đứng ngoài cửa.

Cô ta không ngờ lại gặp được Lưu Cường ở đây, huống chi là...

Khi cô ta gặp Giang Niệm và Từ Yến cô ta đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua sô cô la cho Chi Quân.

Cô ta tình cờ gặp Lưu doanh trưởng và muốn đến gần anh ta, nhưng trước khi cô ta mở miệng, cô ta đã nhìn thấy hai người đang đứn ngoài hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.

Giang Niệm khẽ cau mày.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy trong mắt Trịnh Hồng có gì đó nham hiểm.

Ánh mắt của Trịnh Hồng chuyển từ Giang Niệm sang khuôn mặt của Từ Yếnn.

Khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Từ Yến, cô ta ném ánh mắt khiêu khích về phía cô ấy , sau đó ném cô ta về phía Lưu Cường, trong miệng nói ra những từ "khó chịu": "Lưu doanh trưởng.

, đầu tôi cảm thấy ổn rồi..."

"Lưu doanh trưởng"
Trịnh Hồng chưa kịp nói xong đã bị giọng nói của Giang Niệm cắt ngang.

Lưu Cường nghe được Giang Niệm, theo bản năng quay người lại là cô ta đang muốn ngã vào trên người Lưu Cường, cô ta lại loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất, ngẩng đầu căm hận nhìn Giang Niên.

Đôi mắt cô ta gần như có thể phun ra lửa.

Nếu lần đó ở chợ bà góa không nói nhảm, Chi Quân làm sao có thể nói bậy được?

Tất cả chỉ vì cô mà Quốc Sinh hiểu lầm rằng cô ta có tình cảm với Tống đoàn phó và muốn ly hôn với anh ta những ngày gần đây Quốc Sinh đối xử lạnh lùng với cô ta, cô ta sợ Quốc Sinh sẽ yêu cầu cô ta về nhà bố mẹ đẻ.

"Yến , sao êm lại ở đây?"

Lưu Cường vô thức liếc nhìn Trịnh Hồng phía sau, sau đó bước tới chỗ Từ Yến anh ta sợ Từ Yến sẽ gây rắc rối cho hợp tác xã cung ứng và muốn đưa cô ấy về nhà.

Từ Yến tát vào mặt anh ta.

Cái tát là tất cả những gì Từ Yến cảm thấy phẫn nộ trong hai năm qua.

Lưu Cường bị đánh mạnh đến nghiêng đầu định thần lại, liền nhìn thấy Từ Yến đã rời đi.

Sắc mặt anh ta tái mét, vừa định đuổi theo thì Giang Niệm đã gọi anh ta dừng lại.

" Lưu doanh trưởng"
Lưu Cường cau mày, có chút xấu hổ nhìn Giang Niệm sau khi bị Từ Yến tát: " Chị dâu, tạm thời tôi không nói cho chị biết, tôi đi đuổi theo Tuef Yến."

Giang Niệm: "Nhưng tôi có chuyện muốn nói với anh."

Cô liếc nhìn Trinnh Hồng, người có biểu hiện không tốt trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, rồi nhìn Lưu Cường đang xấu hổ, cô cố gắng hết sức để kiềm chế tính khí của mình, không cho phép cô đột ngột thay đổi tính khí và khơi dậy sự nghi ngờ vì những điều này.

Hai người, thế là cô thấp giọng nói: “ Lưu doanh trưởng anh tự suy nghĩ xem, đối xử với vợ mình như vậy đối với một người phụ nữ mang đầy ác ý có thích hợp không?”

Lưu Cường cau mày: " Chị..."
Giang Niệm ngắt lời anh ta: "Lưu Cường, anh tự suy nghĩ đi, tôi còn muốn mua đường, sẽ không nói nhiều cho anh."

Nói xong, cô cũng không thèm nhìn mặt Lưu Cường, vẻ mặt ủ rũ bước vào hợp tác xã cung ứng tiếp thị.

Lưu Cường cảm thấy mình oan uổng hơn ai hết, anh ta chỉ đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua mấy chiếc bánh đào cho bọn trẻ và Từ Yến ăn mà sao lại gặp phải chuyện xấu như vậy!

Trịnh Hồng nhìn Lưu Cường rời đi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Giang Niệm: " cô gọi ai là nữ nhân hèn hạ?!"

Giang Niệm cũng không thèm nhìn cô ta: “Là cô mắng tôi.”

Trịnh Hồng:......

Tại sao bà góa này lại giỏi giả vờ như vậy?

Một người giống nhau trước những người khác, và cùng một thứ giống nhau sau những người khác!

Giang Niệm đưa phiếu tiền và đường, mua hai ký đường, quay người rời khỏi hợp tác xã cung ứng tiếp thị, Trịnh Hồng cũng chạy ra ngoài, mắng sau lưng Giang Niệm: “ Cô là góa phụ ngôi sao chổi.

Cô nhân lúc Lục đoàn phó không ở nha cô dụ Chu Quân hàng ngày xách nước và rau cho cô, cô không phải là người phụ sạch sẽ gì , vậy tại sao lại nói đến tôi?
Cô ta nhìn Giang Niệm quay người đi về phía cô, chợt cau mày cảnh giác: “ Cô muốn làm gì?”

Giang Niệm mím môi, tát vào mặt cô ta không nói một lời, quay người bỏ chạy.

Cô biết với thân hình nhỏ nhắn của mình, nếu thực sự xảy ra xung đột với Trịnh Hồng, cô sẽ hoàn toàn bị đánh bại.

Trịnh Hồng sững sờ tại chỗ, lúc cô ta kịp phản ứng thì Giang Niệm đã biến mất! .

Giang Niệm một đường chạy trở lại trong viện, vừa tới cửa liền gặp Phùng Mai đang ôm một nắm tỏi tây trên tay, nhìn thấy nàng thở không ra hơi, vội vàng hỏi: "Sao lại có cảm giác như bị chó đuổi vậy?"

Giang Niệm mím môi nhịn cười.

"Giang Niên!"

Vừa lúc sau lưng vang lên thanh âm của Trịnh Hồng, Phùng Mai quay lại, nhìn thấy Trịnh Hồng giận dữ chạy tới, như muốn đánh nhau với Giang Niệm.

Phùng Mai lập tức tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Hồng: " Cô lại làm loạn làm gì?!"

Trịnh Hồng tức giận đến mức muốn nói chuyện, nhưng cô ta chạy quá nhanh, thở không nổi vài hơi, Giang Niệm liền lên tiếng trước, đánh cô ta một trận.

" Chị dâu, Trịnh Hồng cô ấy..."

Đôi mắt Giang Niệm hơi đỏ lên, run rẩy giơ tay chỉ vào Trịnh Hồng.

Phùng Mai lo lắng hét lên: "Cô đã làm gì cô ấy?"

"cô ấy……"

Giang Niệm còn chưa nói xong đã nhắm mắt ngất đi, đường trong tay cũng rơi xuống đất, Phùng Mai kinh hãi hét lên, ném tỏi tây đi, chạy về phía Giang Niệm.

Cô ấy đẩy cô thấy cô không phản ứng, cô ấy đưa tay ra cảm nhận hơi thở của cô.

Được rồi, được rồi, cô vẫn còn thở.

Trịnh Hồng cũng sợ hãi.

Cô ta vốn muốn hỏi Giang Niệm trước mặt Phùng Mai tại sao cô đánh cô ta , và muốn vạch trần hành vi đạo đức giả của góa phụ trước mặt mọi người, nhưng cô bất ngờ ngất đi.


Nhấn để mở bình luận

70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ