70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ



Hai ngày nay cậu tacũng đã nghe thấy những tin đồn đó, cậu tacũng rất tức giận vì tên khốn nào đã tung ra tin đồn.

Không ngờ lại là vợ cậu ta!

Hạ Dũng chạy đến chỗ Tống đoàn trưởng để thở, bị Tống đoàn trưởng mắng như một đứa cháu trai, sau đó quay người xin lỗi Giang Niệm sau đó nhìn Lục Ngọc trên mặt có chút xấu hổ: "Lục đoàn phó, tôi xin lỗi."

Lục Ngọc nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giang Niệm, trầm giọng nói: “Chuyện này cần phải cho chị dâu của tôi một lời giải thích, không thể chỉ xin lỗi một cách nhẹ nhàng được.”

Hạ Dũng nhớ lại lần trước vợ Lữ doanh trưởng ép chị dâu đập tường tìm chết.

Cậu ta sợ vợ lại ép chết cô nên nhìn Lục Ngọc nói: “Vậy Lục đoàn phó có thể cho tôi biết một giải pháp nào không?.”
Lục Ngọc nhìn Giang Niệm, thấp giọng hỏi: "Chị dâu muốn làm gì?"

Anh chủ yếu muốn cô giải tỏa nỗi buồn, sợ cô sẽ bối rối như lần trước, chỉ cần cô nói như vậy, anh sẽ tìm cách thay cô đưa ra quyết định.

Lúc này, người trong nhà đã gần đi ra, ánh mắt đều rơi vào Giang Niệm, cúi đầu dùng sức nắm lấy vạt áo của cô nghĩa là không sao đâu.
Phùng Mai nói: " Em yên tâm có gì lão Tống nhà chị sẽ giải quyết cho em"

Tống đoàn trưởng liếc Phùng Mai muốn dùng đế giày tát cô ấy một cái.
Ông ấy thậm chí không dám nói lời lớn lao.

Giang Niệm nhìn ngón chân cô, lông mi che đi vẻ mỉa mai trong mắt cô, nhỏ giọng nói: “Chị dâu Khang đang tung tin đồn về tôi và Chu đội trưởng khắp nơi, phiền phức đến nỗi mọi nhà trong sân đều bàn tán về tôi.” ."

Nói đến đây, cô dừng lại rồi nói tiếp với giọng điệu rất xấu hổ: “Tôi muốn cô ấy đến từng nhà để giải thích toàn bộ sự việc với các quân tẩu khác về tôi và Chu đội trưởng.

Tôi không muốn bị chỉ chỉ trỏ trỏ khi ra ngoài nữa."

Lục Ngọc nhìn Hạ Dũng và Tống đoàn trưởng cũng nhìn Hạ Dũng
Chuyện này không khó, nhưng thực sự rất xấu hổ, yêu cầu Khang Tú giải thích tận nhà chẳng khác nào lột mặt Khang Tú, để người khác cười nhạo cô ta là một người phụ nữ lắm lời, vô cớ gây chuyện.

Giang Niệm có dễ bắt nạt như bề ngoài không?

Khang Tú, người luôn cúi đầu và không dám nói gì sau khi Hạ Dũng đến, đột nhiên ngẩng đầu lên sau khi nghe yêu cầu của Giang Niệm nhìn chằm chằm vào cô và nói: "Không thể nào! Đừng nghĩ đến điều đó!"

Hạ Dũng trừng mắt nhìn Khang Tú một cách hung dữ.

Khang Tú rụt cổ lại và mất đà.

Hạ Dũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ bảo Khang Tú đến từng nhà xin lỗi.”

Các quân tẩu đang xem náo nhiệt nghe xong liền cùng nhau đi bộ về nhà, nói ngày mai ở nhà chờ Khang Tú tới phát biểu.

Trò hề này đã kết thúc.

Tống đoàn trưởng giải tán mọi người khi Giang Niệm đang đi bộ về nhà cô nhìn thấy Trịnh Hồng đang nhìn Khang Tú với vẻ mặt đầy hận thù, dường như cô ta đã nhận ra ánh mắt của cô, Trịnh Hồng lạnh lùng quay người rời đi.

Giang Niệm cau mày

Cau mày, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một suy đoán.

Qua tình tiết trong sách, cô biết Khang Tú là một người phụ nữ không có đầu óc, đặc biệt khi bị người khác trêu chọc, đầu óc cô ta sẽ nóng lên, giống như khi chị gái Khang Nam nói nhiều điều tốt đẹp trước mặt Khang Tú nghe xong cô ta chạy như điên nhà Tống đoàn trưởng đứng ra làm mai cho Khang Nam và Tống Bạch.

"Ở lại ăn xong rồi đi."

Giọng nói của Lục Ngọc khiến Giang Niệm quay lại suy nghĩ của mình, cô nhìn Chu Quân đang chuẩn bị rời đi, nói: "Sau bữa tối chúng ta lại nói tôi đi nấu cơm."

Nói xong cô về nhà trước, Lục Ngọc và Chu Quân đi phía sau.

Chu Quân trong lòng vẫn đang kìm nén một hơi thở hôi, nói với Lục Ngọc: “ Lục đoàn phó vợ của Hạ đội trưởng ác độc đến mức có thể làm ra chuyện như vậy.

May mà có chị dâu nói cho tôi biết.Ngày mai để vợ Hạ đội trưởng đến gõ cửa từng nhà.

Cô ta cứ giải thích đi." Cậu ta cười khúc khích nói: "Nếu chị dâu không nói cho tôi biết chuyện này thì tôi đã nghĩ ra rồi."

Lời nói của Chu Quân cũng khiến Lục Ngọc phải suy nghĩ sâu sắc.

Nếu là người khác, sự việc vừa rồi có thể được giải thích rõ ràng cho nhiều người như vậy vào ngày mai, khi truyền từ người này sang người khác, tin đồn sẽ bị phá vỡ, nhưng chị dâu lại yêu cầu Khang Tú giải thích lại tận nhà.

Anh liếc nhìn Giang Niệm đi vào phòng bếp, không suy nghĩ nữa, ngồi trong sân cùng Chu Quân nói chuyện

Hôm nay hơi muộn, Giang Niệm liền đơn giản nấu hai món, bánh ngô chiên và canh mụn luộc, Chúc Quân ăn cơm thơm, ăn xong liền nhếch mép nói với Lục Ngọc nói: " Cơm chị dâu nấu ngon quá!”

Không cần phải nói, hai tháng nay cậu ta đã quen ăn đồ ăn do chị dâu Lục đoàn phó nấu, bây giờ cậu ta cảm thấy mùi vị có gì đó không ổn khi thử đồ ăn ở căng tin.

Kỹ năng nấu ăn đó không cùng đẳng cấp.

Ăn tối xong, Lục Ngọc chủ động thu dọn bát đĩa, đun nước nóng và đổ nước tắm cho Giang Niệm.

Giang Niệm tắm rửa xong đứng ở ngoài cửa, nhìn Lục Ngọc đang rót nước trong sân, hỏi: "Khi nào thì về ký túc xá?"

Hỏi xong, anh cảm thấy lời nói của mình dường như đang đuổi người đi, vì thế vội vàng giải thích: “Tôi chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác.”

Trên thực tế, cô thực sự không muốn Lục Ngọc rời đi.

Thông qua sự việc của Khang Tú, cô cảm thấy trong nhà có một người đàn ông thực sự an toàn, nếu gặp phải chuyện gì đó cô không thể xử lý được, Lục Ngọc có thể đứng ra trước mặt cô.

Giống như tối nay.

Lục Ngọc quay người nhìn Giang Niệm đang đứng ngoài cửa, ánh sáng vàng ấm áp từ trên đầu cô chiếu xuống, tạo thành bóng mờ mờ nhạt trên chiếc cổ thon dài của cô, cô mím môi, ánh mắt sáng ngời nhìn anh trả lời.

Lục Ngọc không bỏ lỡ hy vọng nổi lên trong mắt Giang Niệm, liền nghe theo suy nghĩ của cô nói: "Từ nay về sau tôi sẽ ở nhà."

Anh cũng cảm thấy chị dâu nên an toàn hơn trước mũi anh.

Nói xong, anh nhìn thấy nụ cười trên môi Giang Niệm nhẹ nhàng mà xinh đẹp.

Quả táo của Lục Ngọc động đậy, hắn đặt bồn tắm ở căn phòng đầu tiên phía đông, nói với Giang Niệm: “Muộn rồi, đi ngủ đi.”

Giang Niệm thấp giọng nói: "Ừ."

Cô quay vào nhà, nằm trên giường nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ nghe tiếng ve kêu trên cây.

Sáng ngày đầu tiên, Giang Niệm dậy sớm làm bữa sáng.

Cô nấu ba món trong nhà, cô có một vườn rau và trồng rau trên mảnh đất riêng.

Cô ăn không nhiều, cơ bản là trông cậy vào Lục Ngọc, nếu không nấu thêm thì thật lãng phí cô đã có một ít.

Thức ăn trở nên khó chịu khi để lâu.
Lục Ngọc nói: “Chị dâu, hai ngày tới tôi sẽ mời đ Tống đoàn trưởng, Lưu doanh trưởng và gia đình cậu ấy , cũng như Chu Quân đến dùng bữa tối với chúng ta”


Trong hai tháng kể từ khi anh rời đi, Từ Yến và Phùng Mai đã giúp đỡ Giang Niệm rất nhiều, Chu Quân thậm chí còn làm rất nhiều việc, thậm chí còn bị tạt nước bẩn.

Giang Niệm gật đầu: "Ừ."

Lục Ngọc sau khi ăn tối liền đi đến nhóm, Giang Niệm cầm bát đĩa đi vào phòng bếp rửa sạch.

Phùng Mai làm việc xong liền cười ha ha rồi mới nói gì đó.

Cô ấy vừa từ nhà phía trước về, Khang Tú đang giải thích với mọi người trong nhà xong miệng cô ta khô khốc, quay lại uống chút nước rồi tiếp tục đi nhà tiếp theo cổ họng cô ta có lẽ sẽ bị tổn thương, cô ta không nói nên lời mấy ngày liền.”

Nói xong, cô ấy lại khịt mũi: “Cho dù giọng cô ta có khàn đi cũng đáng bị như vậy.

Ai bảo cô ta xấu miệng?”

Giang Niệm Đạo: “Là cô ta tự chuốc lấy.”

Phùng Mai gật đầu: “Ừ.”
Gật đầu sau, chị ấy mới phát hiện chính mình không hiểu, thế là kỳ quái nhìn Giang Niệm, khiến Giang Niệm tim đập thình thịch, hỏi: "chị dâu sao lại nhìn em như vậy?"

Phụng Mai cười nói: “ Chị phát hiện em cũng giống như Tống Bạch, bốn chữ không nói được, nhưng tự trách mình thì có ý nghĩa gì?”

Giang Niệm:......


Cô thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Sự trừng phạt mà cô tađang phải chịu đều là do cô ta gây ra.”
Phùng Mai nói "Ồ! Sao em biết nhiều thế? Em học tiểu học ở quê à?"

Giang Niệm vội vàng nói dối: " Hứa Thành dạy em.

Trước đây anh ấy và Lục Ngọc từng học qua.

Những năm đó Hứa Thành bị liệt ở nhà, không có việc gì làm, nên anh ấy dạy em một ít chữ."

Về phần Hứa Thành có đọc sách hay không thì cũng chỉ có cô biết.

Dù sao Hứa Thành đã chết, tuyệt đối không có chứng cứ gì về cái chết của anh ấy.

Phùng Mai cười nói: “Biết đọc là điều tốt.

Tống Bạch, em họ của Lão Tống, sẽ về vào dịp Tết Nguyên đán.

Đến lúc đó hai người có thể làm quen với nhau.

Đừng lo lắng, emhọ rất đẹp trai, và em cũng xinh đẹp, có lẽ hai người sẽ thực sự hợp nhau, em có nghĩ vậy không?

Giang Niệm:......

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy nó.

Chị dâu Phùng quyết tâm đưa cô và Tống Bạch đến với nhau.

Thấy cô không nói gì, Phùng Mai nói thêm: “Lần trước ăn cơm ở nhà em , có Lục đoàn phó ở bên cạnh, chị khó mà nói chuyện được.

Bây giờ cậu ấy không có ở đây, chị phải nói với em vài lời.

Em không còn trẻ nữa, chồng chết đi.

Tại sao em phải làm góa phụ suốt đời? Thà gặp đúng người và cưới chính mình.

Em và Lục Ngọc sống dưới 1 mái nhà.

Ngày nào cũng cùng một mái nhà, nói ra thì không hay chút nào.

Dù sao Lục Ngọc cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nhưng em vẫn phải tránh ra.”



Nhấn để mở bình luận

70 Pháo Hôi Tiểu Quả Phụ