9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!


Hai tiếng sau Nghịch Tiểu Nhi và người đàn ông đó cùng nhau bước ra từ trong nhà hàng, Viễn Cận dần chuyển tư thế, da mặt anh căng ra, nhìn bọn họ từ trong xe mà lòng bất an không tả nổi.

Nghịch Tiểu Nhi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi đi nhanh về phía chiếc xe bên này. Cô vừa vào xe ngồi đã bị anh hỏi tới tấp.

“Tiểu thư, buổi gặp mặt này ông chủ có biết không?”.

“Tất nhiên không rồi, anh giữ bí mật nhé”.

“Hả???”.

Thay vì từ đầu giấu luôn cả anh đi, chứ nói rồi lại kêu giữ bí mật, sao khó quá! Viễn Cận mới ngày đầu đã khóc không ra nước mắt rồi, ngày tháng sau này anh biết sống sao.

“Tiểu thư, tôi chịu áp lực từ ông chủ đã quá sức rồi, không chịu thêm được nữa đâu”.

Cô vẫn một mặt chắc nịch, mỉm cười.

“Được tất, từ rồi sẽ quen”.



Rồi việc học của cô cũng dần vào nếp, năm đầu tiên không khó cũng không dễ, cô vừa cân bằng giữa việc học và việc tập luyện bản thân từ công việc võ đấu mà những ngày tháng đã trôi qua không hề vô vị chút nào. Tuy vậy Viễn Cận lại không cảm thấy như thế… bởi vì sau mỗi trận đấu võ thì…

“Nhanh chân lên, chạy ra khiêng người vào kiểm tra!”.

Viễn Cận trong cánh gà vừa thấy Nghịch Tiểu Nhi bước xuống võ đài liền bảo ban đội y tế riêng choàng khăn lau mồ hôi, sơ cứu vết thương, đo nhịp tim, kiểm tra toàn bộ cơ thể từ đầu tới chân trong vòng nháy mắt, an toàn tất mới thở phào nhẹ nhõm đứng thở.

“Đo nhịp tim cho anh ấy giúp tôi!”.

Nghịch Tiểu Nhi nhìn Viễn Cận bốn mắt đứng dựa tường thở gấp thì chỉ tay cho một y qua đấy đo cho anh, may sao không mắc bệnh tim vô cớ chớ không sau này không biết ai lo cho ai đây nữa.

“Tôi làm bao lâu rồi sao anh vẫn như lần đầu thế?”.

Bốn mắt lườm cô một cái, nói thầm, vì cô là chủ tôi là tớ đấy, cô mà có mệnh hệ gì người xách quần chạy là tôi đây này. Sau vài lần tái diễn cảnh ấy, thì hôm nay một người cũng bước tới trước mặt cô. Là một người bản xứ với đường nét gương mặt góc cạnh, cô ta vừa đấu xong một trận trước cô giờ thì quấn khăn ngang cổ, tay cầm chai nước suối thư giãn chờ lượt kế tiếp. Cô ta nhìn cô một cách khó chịu, vứt ra một tràng lời nói lố bịch và bọc nước bọt văng tùm lum.

“Cô nghĩ mình hay lắm sao, cô là ai chứ? Còn thuê y tá riêng ở ngoài vào đây, nếu biết điều thì sau này cùng chia ra khám cho tất cả mọi người!”.

Nghịch Tiểu Nhi ngồi chống khủy tay trên đùi, bình thản uống cạn sạch chai nước rồi vứt vào sọt rác, xoay người bỏ về, cô gái kia trông thấy thế liền cợt nhã nói lớn với mấy người còn lại.

“Ra là không hiểu tiếng người! Haha, buồn cười thật!!”.

Sau khi cô đã đi khuất thì Cận Viễn mới đẩy gọng kính lên, đôi mắt anh đanh lại, nhìn vào đám người kia cùng người phụ nữ lố lăng.

“Tiểu thư nhà chúng tôi là lá ngọc cành vàng, một vết xước nhẹ cũng không được để lại sẹo. Cô ấy còn là một người rất tốt tính, thế nên nếu muốn khám thì mọi người cứ tự nhiên rồi sau đó tự chi trả phí khám của riêng mình. Tiểu thư nhà tôi không có nghĩa vụ phải biết điều hay phục vụ các người!”.

Người phụ nữ kia nghe thế liền cau mày, ra là biết nói nhưng lại không đáp lại cô ta. Cô ta tiến lên trước.

“Không sợ khó sống trong nghề sao? Lính mới tới đều phải biết điều một chút, quy tắc cơ bản cũng không biết? Cần tôi dạy?”.

Bốn mắt đẩy gọng kính lên nhìn chằm chằm vào cô ta, ý tứ không hề nhân nhượng.

“Người 4 tế không nhìn đời hạn hẹp như vậy. Ngại quá, mất thời gian nghỉ ngơi của tiểu thư nhà tôi rồi, xin phép, sau này hạn chế lời nói lại, nói không hay thì không nên nói, không phải lúc nào tôi cũng kiên nhẫn giải thích như hôm nay đâu”.

Rồi anh cùng đám người bỏ đi, để lại đám phụ nữ tranh nhau bàn luận nhức óc mỏi tai.

Nghịch Tiểu Nhi ra xe từ sớm nói chuyện điện thoại với Kỷ Hành Dục, nghe giọng thì hẳn đang vui tới mức dựng ngược đuôi lên trời.

“Em biết không, hôm nay cha vợ đã cho phép anh gọi cho em hai lần một ngày. Hôm nay ra ngoài xem khu đất kia anh nghe Chu Đảo nói nữa mẹ sẽ xây cho baby chúng ta một khu hoa viên làm quà mừng tuổi đó”.

“Nữa nhà của chúng ta em muốn anh tự thiết kế dựa trên sở thích của tụi mình giống như cha em thiết kế ngôi nhà đó cho mẹ em vậy”.

“Không thành vấn đề, chỉ cần em thích anh đều có thể làm hết cho em”.

Cô nghe Chu Đảo nói tháng trước hắn đã được thăng chức lên rồi, lâu lâu còn được một mình ra ngoài trải nghiệm làm tất mọi công việc khiến Nghịch Tử Thiên vô cùng hài lòng, nhưng mãi vẫn chưa nghe hắn khoe mừng với cô, chắc hẳn là cảm thấy vẫn chưa xứng đáng để ăn mừng.

Con cáo đó dạo này không biết có sụt cân hay không.


Nhấn để mở bình luận

9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!