Allnight


Ba giờ sáng, em vẫn ngồi bên chiếc máy tính sáng đèn, trên bàn ngổn ngang sách vở lẫn với đống bút thước và cả đồ ăn vặt.

 Em không đói. 16 tiếng đồng hồ em dành cho việc học, 12 tiếng đồng hồ người thân trong nhà liên tục động viên và săn sóc em như một đứa trẻ : cho ăn, cho uống, đến giờ thì nhắc đi ngủ, lúc cần thì gọi dậy. Nhưng vì cần hạn chế những cơn buồn ngủ vào lúc tờ mờ sáng, nên em buộc phải ăn, là lần duy nhất trong ngày em tự mình đứng dậy khỏi ghế để lấy vài gói bánh bích quy cùng một ít snack với nước lọc đá. Chắc chắn như thế là không đủ, mấy bữa ăn trước đó em đều chỉ lấy canh và rau, liệu bản thân em có chết vì suy nhược trước khi thi cử không nhỉ ? Mắt dán chặt vào màn hình vi tính trong khi tay bốc từng nắm snack khoai tây bỏ vào miệng khô khốc như máy móc, em lại gục xuống bàn vì quá mệt mỏi, dạ dày quặn lên từng cơn đau đớn như đòi hỏi một chế độ ăn uống hợp lý hơn.

Và rồi, em lại khóc. 

 Có người từng bảo, em rõ ràng là đứa trẻ chưa lớn, chẳng thể kìm nén những nỗi đau đớn và buồn tủi vào trong lòng mà chỉ canh cánh trực chờ để tìm kiếm sự an ủi. Đôi lúc họ nói em hệt như cô công chúa mít ướt, chiều chuộng thì cười, quát nạt liền khóc, lại vô cùng kiêu kỳ và lúc nào cũng lải nhải ba chữ lòng tự trọng chẳng khác nào một con rối bị tâm thần phấn liệt.

 Nhưng em đâu có thực dụng như vậy. Em khoác lên biết bao bộ mặt giả tạo với đủ mọi khung bậc cảm xúc để mang niềm vui cho người đời, sống dối trá với bản thân mình chỉ vì  không muốn nghe những lời dè bỉu chê bai, dần dần trở thành mẫu người mà chính em lại căm ghét đến tận xương tủy.

 Miếng snack khoai tây giòn, mằn mặn, đưa lên miệng cắn liền vỡ vụn thành từng tiếng lách tách vui tai, và hình như chính con người thật của em cũng đang tận hưởng cái cảm giác lạ lẫm này.

Đau đớn từ tâm hồn đến thể xác.

Nó đang trào dâng từng hồi, còn em vẫn ngồi yên tại đó, không nhúc nhích, không quằn quại, không một tiếng kêu than. Cả cơ thể em như dại đi vì cơn đau, mồ hôi ứa ra khiến tóc em bết vào vai, vào cổ dẫu căn phòng chẳng nóng chút nào. Em thấy mệt, thấy đau, thấy miệng khô khốc vì nếm được vị mặn của nước mắt, chúng đầm đìa cùng mồ hôi hai bên má em và vương thêm vài sợi tóc. Nhưng có một cái gì đấy khiến em cứ mãi quấn lấy chiếc ghế đẩu và bàn học, tay vẫn bốc từng miếng snack bỏ vào miệng một cách máy móc. Chẳng mấy chốc mà hết nhẵn đồ ăn vặt, và em thì quằn quại, gục hẳn xuống bàn, tóc rũ quanh sách vở tài liệu. Tròng mắt em cay xè, mỏi nhừ vì nhìn vào màn hình máy tính quá lâu, chúng nặng trĩu thôi thúc em nghỉ ngơi ngay lập tức và khi ngẩng lên em vẫn thấy lờ mờ trên góc màn hình hiện lên tin nhắn của người :

Vẫn chưa ngủ à ?

Màn đêm chìm vào tĩnh lặng chưa từng có.




Nhấn để mở bình luận

Allnight