Alpha Đỉnh Cấp Xuyên Sách Tới Cưng Chiều Tôi



Nguyễn Lạc mở cửa phòng ra thì thấy có một nữ hầu đang đứng ở ngoài cửa.Cậu đã từng gặp người người giúp việc này rồi.

Người này đã từng xuống dưới tầng hầm đưa đồ ăn cho cậu.Biết rõ người hầu trong căn nhà này sẽ không để ý đến cậu thế nhưng Nguyễn Lạc vẫn theo thói quen mà chào hỏi bà một tiếng: “Chào bà.”Nào ngờ người hầu này không giống với tác phong ngày thường khi gặp cậu.Ngày thường, cậu cũng rất hay chào hỏi với người làm trong biệt thự.

Thế nhưng toàn bộ người làm trong biệt thự đều không có bất kỳ ai nguyện ý ở bên cạnh nói nhảm với cậu.

Thậm chí nhìn cậu lâu thêm một lúc cũng không chịu.Nhưng hôm nay người người giúp việc này lại nở một nụ cười nhẹ với cậu: “Chào cậu nhỏ.

Cậu đã rửa mặt chưa?”Nguyễn Lạc nhìn bà một lúc mới gật gật đầu.Người hầu thấy vậy lại nói tiếp: “Vậy đi theo tôi đi.”Người hầu dẫn Nguyễn Lạc xuống cầu thang, dẫn cậu đến trước bàn ăn trong phòng ăn dưới tầng một.

Đã vậy còn chu đáo mà kéo ghế ra cho cậu.Bà phát hiện lúc này Nguyễn Lạc vẫn luôn nhìn chằm chằm bà không chớp mắt.Sau đó bà lại phát hiện không phải Nguyễn Lạc đang nhìn bà mà đang nhìn phía sau lưng bà.Phía sau lưng bà là một cái cửa kính sát đất, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa.Bà quay đầu nhìn về phía cửa theo bản năng.

Tuy rằng cửa kính sát đất là nửa trong suốt nhưng lại có thể nhìn xuyên qua đó để nhìn thấy quang cảnh trong vườn hoa.Trong vườn hoa cũng chỉ là những cây cỏ hoa lá mà bà đã nhìn ngán từ lâu.

Nhiều lắm thì hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời không quá chói lóa, ong bướm bay ngập trời, cảnh sát có chút tươi sáng hơn so với ngày xưa.Thế nhưng cách sắc bên ngoài bị một tầng cửa sổ thủy tinh ngăn cách chỉ có thể nhìn thấy một cách mờ ảo, còn xa mới đẹp đến mức khiến người khác phải ngây người ra ngắm nhìn.Bà thầm phỏng đoán trong lòng, có lẽ cảnh sắc như thế này đối với Nguyễn Lạc mà nói có lẽ là cũng không thường thấy đi.Bà lên tiếng nhắc nhở: “Cậu nhỏ, đây là cơm trưa của ngài.”Lại có một người hầu mang theo một ly sữa bò vừa mới hâm nóng đặt ở trên bàn ăn trước người Nguyễn Lạc.Tuy rằng tay chân của cô rất nhẹ thế nhưng vẫn phát ra tiếng gốm sứ va chạm với mặt bàn thủy tinh.Nguyễn Lạc hồi thần, lại ngồi xuống.Cậu xem xét đồ ăn trên bàn, cũng quan sát cách bày trí bên trong phòng ăn.Cậu nhìn thấy toàn bộ người làm trong nhà mà mắt cậu có thể nhìn thấy đều đang nhìn mình.Quảng gia đang đứng ở thang máy giả bộ nhìn ngắm bức tranh treo trên tường cùng với hai dì đang đứng cạnh bàn cùng với hai cô người hầu đang hầu hạ cậu ăn cơm.Có lẽ là đang giám thị cậu chứ gì.Thật là mới mẻ.Ở trong mộng thì nói là mất kiên nhẫn và muốn giết cậu.Nhưng ngoài hiện thực lại phí sức lực lớn đến như vậy.

Còn cho người hầu hạ cậu ăn cơm, tốn tâm tư chơi đùa với cậu.Nguyễn Lạc đã sớm không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.Cho dù hiện tại nằm trên mặt đất mà cậu mơ thấy tối qua, cậu cũng không vui lắm, dù sao nơi đó cũng chỉ là một nhà tù mà thôi.Nguyễn Lạc thử cố gắng ăn uống đầy đủ thế nhưng thân thể cậu vẫn cảm thấy có chút khó chịu.Đồ ăn tới miệng rồi mà vẫn khó nuốt xuống.Cậu cố gắng ăn một miếng sau đó đã đặt đũa xuống.“Gia chủ nhà mấy người đâu rồi.” Nguyễn Lạc hỏi.Người giúp việc nói: “Đi tới công ty rồi.

Cậu nhỏ, sao lại không ăn nữa vậy? Không hợp khẩu vị sao?”Nguyễn Lạc lắc đầu.Cậu có thể nghe thấy chút sợ hãi trong lời nói của người giúp việc.Cậu nghĩ có lẽ việc quan sát cậu ăn cơm là nhiệm vụ mà Phó Du giao cho cô ấy.Đáy lòng Nguyễn Lạc cảm thấy có chút nghi hoặc: Ngày thường một ngày chỉ cho cậu ăn có một bữa.

Hiện tại lại phái người nhìn quan sát cậu ăn uống? Chẳng lẽ Phó Du lại muốn chơi trò gì đó rất hao tổn thể lực sao? Ăn no chút mới có thể đánh lâu đánh dài với anh ta?Khi Nguyễn Lạc nói chuyện với người giúp việc thì giọng nói cũng vô thức trở nên mềm mại ấm áp hơn, tựa như đang trấn an bà vậy: “Hương vị rất thơm.

Có điều là do lỗi của tôi.

Thật sự tôi ăn không nổi.

Xin lỗi.”“Nếu không thì ngài uống hết ly sữa bò này đi!” Người giúp việc khẽ nhíu mày lại, trong giọng nói còn có ý khẩn cầu.Nguyễn Lạc không nói gì, cần ly sữa bò lên uống sạch.Cậu nhịn cảm giác khó chịu trong người xuống, nâng ly lên cười với người giúp việc.Người giúp việc cũng cười theo.Nguyễn Lạc hỏi: “Tôi đã ngủ trong phòng anh ta bao lâu rồi?”“Cậu nhỏ, ngài đã ngủ ba ngày rồi.” Trong ánh mắt của người giúp việc lộ ra chút thương sót thế nhưng rất nhanh sau đó bà đã áp chế nó xuống.

Tựa như sợ bị những người giúp việc khác nhìn thấy vậy.Bà còn muốn nói một vài lời thật lòng để Nguyễn Lạc có thể dễ chịu hơn một chút.

Ví dụ như là khuyên cậu sau này đừng quật cường trước mặt Phó Du như vậy nữa.

Làm vậy cũng chỉ tự mình chuốc lấy khổ sở thôi.

Không bằng cậu hãy học cách xin tha thứ, ngoan thêm một chút, nghe lời một chút.

Nhất định sẽ dễ thở hơn.Nhưng bà nhìn khắp bốn phương tám hướng đều toàn là người với người.

Những câu nói mà bà không nên nói cuối cùng vẫn bị nuốt lại vào trong.Bà chỉ có thể âm thầm toát mồ hôi thay cho Nguyễn Lạc.Thật ra thì hiện tại là cơ hội cực kỳ tốt.

Lúc trước muốn tốt như vậy còn không có điều kiện để muốn đâu.Lần này bởi vì Phó Du thay đổi thái độ, đột nhiên bắt đầu quan tâm Nguyễn Lạc nên đám người giúp việc bọn họ phỏng đoán, có thể là ba ngày trước, chơi người tới ngất, nên lương tâm mới áy náy sao?Nếu không phải như vậy thì bà cũng không thể lý giải vì sao mà thái độ của Phó Du lại thay đổi đến cỡ đó.Bắt đầu từ ba ngày trước ông chủ tựa như đã biến thành một người khác vậy.

Vậy mà lại giao phó cho bọn họ phải chăm sóc cho Nguyễn Lạc thật tốt.Cũng không biết có phải là do tâm huyết dâng trào nên mới rũ chút lòng thương hại hay là muốn cho chút ngọt ngào để chơi trò mới…Nhưng dù sao cũng là quan tâm.Bọn họ đều biết Phó Du đối xử không tốt với Nguyễn Lạc.

Đã vậy Nguyễn Lạc còn là một người có tính cách kiêu ngạo, ương ngạnh.Khi Phó Du tức giận cũng chưa bao giờ chịu xuống nước xin tha.

Có đôi khi Phó Du vì muốn ép cậu phải cúi đầu khuất phục mà đã không từ bất kỳ thủ đoạn nào.Thế nhưng Nguyễn Lạc chưa bao giờ chịu thua.

Không cầu xin tha thứ cũng không thích để cho Phó Du vui vẻ.

Cứ ba ngày thì hết hai ngày là bị đánh đập dã man rồi..


Nhấn để mở bình luận

Alpha Đỉnh Cấp Xuyên Sách Tới Cưng Chiều Tôi