Âm Mưu Từ Lâu



"Tôi đã nhìn thấy từng tấc da thịt trên người em."

Tại trung tâm thương mại CBD, phòng họp công ty.
Vết cắn trên tay Hạ Ninh Huyên vừa mới đóng vảy máu, anh ta cố tình giấu đi, cũng cố gắng tránh việc sử dụng tay trái, nhưng vẫn bị Thịnh Lâm tinh mắt phát hiện, hắn cười trêu chọc: “Xem ra là anh Hạ không chỉ làm việc chăm chỉ, ngay cả ban đêm khi về nhà...cũng chăm chỉ với cuộc sống sinh hoạt." Thực ra, hắn muốn nói "đời sống tình dục".
Hạ Ninh Huyên chỉ khẽ gật đầu.
"Không ngờ tới cô Văn thoạt nhìn yếu ớt, nhưng xuống miệng không chút nương tình tí nào, sao lại cắn anh thành bộ dạng này?"
Ánh mắt Hạ Ninh Huyên vẫn không rời khỏi tài liệu trước mặt, "Anh Thịnh muốn biết, thử kết hôn đi."
"Bỏ đi, tôi tạm thời còn chưa muốn."
Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng cuối cùng cũng chặn được miệng Thịnh Lâm, nhưng một lúc sau, hắn lại chuyển đề tài khác, "Anh Hạ, anh và cô Văn có phải là hôn nhân cởi mở không? Sau khi kết hôn, hai người sẽ tự chơi theo cách của mình."
Hạ Ninh Huyên ngẩng đầu, trên mặt nghiêm nghị, "Anh muốn nói Văn Anh ngoại tình?"
"Anh Hạ, anh đừng nóng giận, tôi chỉ nhắc nhở anh là cô Văn đang cùng một người đàn ông khác vào khách sạn để lấy phòng."
"Thế anh đã nhìn thấy người đàn ông đó?"
Thịnh Lâm do dự một lúc khi bị anh hỏi, nhưng nghĩ lại, hắn thực sự vẫn chưa nhìn thấy.
"Anh Hạ, anh có muốn chiết xuất camera giám sát trong khách sạn không? Tôi giúp anh tra ra người đàn ông đó là ai."
Hạ Ninh Huyên cong khóe môi dưới, nhưng ánh mắt lại không chút nhiệt độ, "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ làm tốt những chuyện này, sau đó trực tiếp nói cho tôi biết."
Sắc mặt Thịnh Lâm cứng đờ, sau khi điều chỉnh một chút, hắn vẫn nở nụ cười nói: "Dù sao thì anh cũng là cổ đông, người có liên quan chính là vợ anh, điều tra đương nhiên là cần sự cho phép của anh."
Trưa, giờ giải lao.
Văn Anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
"Khách sạn Hải Dương, phòng 1606, 8 giờ gặp."
Người đàn ông không không có vội bàng trả lời cô, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương sẽ rút lui.

Đợi cả buổi chiều cũng không nhận được tin nhắn, Văn Anh tâm tình không tốt, cũng không có hy vọng gặp được anh, nhưng hôm đó cô nổi hứng, thay vì về nhà sau khi tan sở, cô lại bắt taxi đến công ty của Hạ Ninh Huyên.
Tổng giám đốc Hạ người trăm công nghìn việc dường như vẫn chưa hoàn thành công việc cả ngày nay của mình, Văn Anh muốn tạo cho anh một bất ngờ: chi bằng ngồi trên xe đợi anh sẽ hay hơn.

Kết quả là việc trốn này đã phát hiện ra một bí mật.
Cô đang ngồi trong xe, nhưng từ xa đã nhìn thấy Hạ Ninh Huyên cùng một người phụ nữ đang giằng co nhau đi xuống, hình như giữa anh ta và đối phương có chút mâu thuẫn, sắc mặt hai người nhìn chung đều không có thiện chí.
Dáng vẻ của người phụ nữ này khiến Văn Anh không hiểu sao lại quen thuộc như vậy, giống như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Tô Miểu từ trong túi lấy ra một văn kiện, vỗ vỗ ngực Hạ Ninh Huyên, "Anh nhìn cho rõ ràng, tất cả tài sản Văn gia đều đã dưới tên anh, không chút liên quan gì đến Văn gia, anh chính là người đứng đằng sau chủ mưu, bây giờ anh lại muốn xem như không gì xảy ra, anh muốn tôi làm người gánh chuyện này sao?"
Hạ Ninh Huyên thờ ơ liếc qua, "Tôi đã kết hôn với Văn Anh."
“Cho nên?” Tô Miểu nhướng mày, “Anh muốn trở thành quý nhân của cô ấy?”
"Hay là anh muốn chuộc lỗi?"
Ánh mắt Hạ Ninh Huyên đột nhiên trở nên lạnh lùng, đẩy cô ấy ra.

Nhưng một màn kinh người ập đến, Tô Miểu từ phía sau ôm lấy anh ta, Văn Anh nhìn thấy cảm thấy trái tim run lên, lập tức muốn mở cửa xe xuống xe.

Nhưng lý trí ngăn cản cô làm vậy, nhịn thôi!
"Người luôn bên cạnh anh là tôi, cùng anh công thành đánh chiếm xâm lược cũng là tôi, giúp anh giữ kín mọi chuyện cũng là tôi."
Nhưng Hạ Ninh Huyên không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, và câu trả lời chỉ có bốn chữ, "Không liên quan tôi."
"Anh rốt cuộc có tình cảm không?"
"Như cô đã thấy."
"Anh không yêu tôi cũng không sao, tôi tự nói với mình, tôi có nhiều thời gian, nhưng anh lại yêu con gái Văn gia! Hạ Ninh Huyên anh là một kẻ điên!" Hai mắt cô đỏ hoe, hét lớn một tiếng, "Con gái của kẻ thù, anh chơi qua là được rồi, anh tuy nhiên lại yêu cô ấy, anh không cảm thấy ghê tởm sao?"
Những lời này câu nào cũng như đâm thẳng vào tim, nhưng Văn Anh vẫn không thể nghe rõ, hiệu quả cách âm của cửa sổ xe quá tốt, cô chỉ cảm thấy rằng Hạ Ninh Huyên và người phụ nữ nhất định đang cãi nhau.
Tâm trạng của Hạ Ninh Huyên cuối cùng cũng thay đổi, anh ta lạnh lùng hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến cô? Cô không có tư cách."
Tô Miểu cố nén nước mắt, cố gắng tỏ ra vẻ mặt hung ác uy hiếp: "Anh có tin tôi sẽ nói cho cô ấy biết tất cả không?"
Theo cách nhìn ​​​​của Hạ Ninh Huyên, những lời này chỉ xứng với hai từ, trẻ con.
“Em ấy sẽ nghĩ cô là một kẻ miển.”
Nói xong một câu, anh ta mặc kệ Tô Miểu tức giận đến phát khóc, mà cứ thế dứt khoát hất tay cô ấy ra, không chút do dự sải bước đi.

Cô ấy lo lắng đến mức vội vàng đuổi theo nhưng lại vấp phải đôi giày cao gót.

Nhưng Hạ Ninh Huyên không quay đầu lại, và bước chân của anh ta thậm chí còn không dừng lại.
Thật khiến người ta chạnh lòng mà.
Cô nhìn bóng lưng anh ta, nước mắt chảy dài trên mặt.
Văn Anh chỉ cảm thấy cảnh tượng này kỳ lạ không thể tả, nó khiến cô khó chịu và bất an.

Cô không thích bất kỳ người phụ nữ nào có mối quan hệ mập mờ với Hạ Ninh Huyên như vậy.
Nhìn thấy Hạ Ninh Huyên từng bước đến gần, Văn Anh có chút cười khổ, phải biết đấy, cuộc gặp gỡ lúc này không phải là bất ngờ, mà là kinh hãi.

Cũng may thay anh ta không có trực tiếp mi tới chỗ xe, cũng không biết anh ta đi nơi nào, có lẽ là nhà vệ sinh, có thể là mi hút thuốc giải tỏa tâm trạng, tóm lại, anh ta đã biến mất khỏi tầm mắt của Văn Anh.

Mà người con gái kia cũng chậm rãi đứng dậy, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía này, Văn Anh vội vàng co người lại, sợ bị cô ấy phát hiện.

Người phụ nữ cúi đầu bước đi.


Nhấn để mở bình luận

Âm Mưu Từ Lâu