Âm Mưu Từ Lâu



Khi cô đang được vuốt ve, tiếng kêu của cô nhẹ nhàng êm ái, nhưng bây giờ rõ ràng gấp gáp hơn rất nhiều, động tác cũng trở nên mãnh liệt hơn, hai tay vô thức cào vào lưng anh ta.
“Trụ nổi không?” Anh ta áp vào tai cô hơi thở nóng bỏng.
Cô lắc đầu quầy quậy: "Cương quá...!chịu không nổi."
Anh ta dùng hai bàn tay to lớn giữ lấy đùi cô và nâng chúng lên, đồng thời cơ bụng căng phồng của anh ta cũng dùng lực đẩy vào trong nhiều hơn.
“—ah,” cô kêu lên, bấu móng tay vào lưng anh.
Bức tường thịt từng tấc một bị đẩy ra, bộ phận sinh dục to lớn đẩy ra toàn bộ dịch tình, lỗ âm đạo mở ra ẩm ướt vô cùng, được bao phủ bởi chất lỏng trong suốt chảy ra, thấm ướt bãi cỏ thô ráp gần dương vật của anh ta.
Nó không phải là một lực đẩy quá mạnh, nhưng âm thanh nước chảy rất rõ ràng, phụt phụt.

Bộ phận sinh dục cương cứng đâm vào vách thịt mềm mại săn chắc, môi âm hộ màu hồng bị ép sang hai bên, hoàn toàn không thể chống lại sự xâm lấn mạnh mẽ.
"Đau...!ưm..." Cô nhíu chặt mày, thở hổn hển từ đôi môi đang hé mở, mỗi lần làm tình với anh ta đều giống như lần đầu, âm đạo đau đến tê tái, vách thịt lại bị kéo dài ra, quấn lấy khối trụ dày, khiến cô cảm thấy vô cùng sung mãn.
Rõ ràng là mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể cô như vậy, nhưng kẻ chủ mưu lại biểu hiện vô cùng dịu dàng, Hạ Ninh Huyên ôm mặt cô, dùng sức nhẹ nhàng hôn lên má cô, điều này hoàn toàn trái ngược với hành động ra vào liên tục bên dưới của anh ta.
“A… a…” Cơ thể mảnh khảnh của cô bị anh đẩy vào lắc lư theo, “Không… đừng vào nữa…” Mồ hôi trượt xuống một bên mặt, một ít chảy vào mắt cô, vị mặn cùng cay sè khiến cô nhắm chặt mắt lại.
Hàng mi dày đen nhánh bị mồ hôi hoặc nước mắt làm ướt, anh ta vươn đầu lưỡi liếm láp.
Người đàn ông trong dục vọng, giọng nói của anh ta luôn gợi cảm và trầm ấm, nhưng những gì anh ta nói là, "Em như vậy càng khiến an muốn l đụ em đến phát khóc."
Cô nhìn anh ta, tầm nhìn mờ đi và run rẩy.

Chống cự, lắc đầu, trông rất bất lực, gần như không thể phát giác được.
Anh ta nghiêng người ôm chặt lấy cô, ôn nhu nói: "Đừng sợ."
Cô không hiểu ý tứ của những lời này, nhưng sau một khắc, cô đã hiểu.

Cặp mông bị anh ta nâng lên, được hai bàn tay to đỡ lấy, rồi anh ta đưa đẩy mãnh liệt không báo trước, bộ phận sinh dục để bên ngoài lún sâu vào gần hết.
Văn Anh mở to mắt và hét lên kinh hoàng.
Đầu lưỡi của anh ta thẳng tiến vào, hung bạo như xâm chiếm hạ bộ của cô, lập tức chiếm lấy khoang miệng ẩm ướt trơn trượt của cô.
Anh khuấy động hiên ngang trong miệng cô và hôn mọi nơi trên khắp nơi bên trong khoang miệng cô, cô không thể thở được.

Tiếng la hét và rên rỉ tất cả biến thành tiếng kêu "Ưm ah” đứt quãng, cùng lúc này, hạ Ninh Huyên vẫn mạnh mẽ đẩy mạnh cơ thể bên dưới của mình, cơ bụng của anh ta cương cứng đến khó tin, có thể tưởng tượng cuộc tấn công mạnh mẽ như thế nào.

Và mỗi lần, anh ta đều rút lui một cách tàn bạo, cho đến khi gần như bị rút ra, lại mạnh mẽ đẩy vào, cho đến khi anh ta đâm sâu vào vách tường thịt.
"Ôi! A..." Cô đã bắt đầu khóc, thanh âm tràn đầy tiếng nức nở đáng thương, cô liều mạng muốn chạy trốn, nhưng thân thể của cô lại bị anh ta khống chế gắt gao, chênh lệch thật quá lớn, cô gần như sụp đổ mà liều mạng đập vào vai anh ta, anh ta không chút tránh né, vẫn xâm phạm cô không chút lay chuyển.
Đôi chân trắng nõn của cô dang rộng ra, liều mạng đá vào eo anh ta, ban đầu cô rất hung hãn, nhưng trước lực đẩy của anh ta, cô đành phải đầu hàng, chỉ có thể yếu ớt treo lơ lửng giữa không trung, hơn nữa còn bởi vì sự thúc đẩy của anh làm cho các ngón chân không khỏi mà bấu chặt.
"Ưm...ưm...đừng...đừng!" Cô chỉ có thể làm theo tiết tấu của anh ta, thân thể run rẩy kịch liệt, bộ ngực căng tròn lúc nào cũng lắc lư, bởi vi mức độ lắc lư quá mạnh nên cô rất đau.

Cô mở năm ngón tay nắm lấy, Hạ Ninh Huyên cúi đầu liếm đầu vú săn chắc của cô, mút, phát ra tiếng mút xấu hổ.
Hai gò má cô bị anh thao túng đỏ bừng, môi vô thức mở ra, nước miếng ướt át chảy ra từ khóe miệng, cảnh tượng đó thật sự rất dâm dục.
Đêm đầu tiên, đêm cô bị cưỡng hiếp, còn khiêu dâm hơn thế này gấp trăm lần.
Từ chín giờ tối đến bốn giờ sáng, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhiều tư thế, ra vào hàng chục vòng, âm hộ cô đã bị cọ xát đến nóng ran, bên trong như có lửa đốt, hừng hực, đau đớn, khó chịu không dứt.

Cảm giác đó thật khó diễn tả, như thể cơ thể cô không còn là của cô nữa.
Cặp mông trắng như tuyết nhô cao, vòng eo hẹp hõm xuống tạo thành một vòng cung mỏng manh dễ tàn phá khiến đàn ông phát điên.

Mỗi lần đẩy sâu và đẩy mạnh, thắt lưng của cô rung chuyển dữ dội đến mức dường như nó sẽ gãy trong khoảnh khắc tiếp theo.
Bộ phận sinh dục to và cứng không ngừng ra vào trong lỗ thịt, dữ dội đến mức ngay cả hai quả trứng cũng bị ép vào, cặp mông trắng như tuyết mềm mịn bị va chạm phát ra tiếng “bốp bốp”.

Quá mức đẩy mạnh, khiến các chất lỏng được cọ xát thành bọt trắng, và chất lỏng cơ thể và bọt liên tục được vắt ra khiến cho chỗ nối nhau giữa cô và anh ta trở nên lầy lội.
Cơ thể cô hết lần này đến lần khác bị anh ta xâm nhập, đêm hôm đó tràn ngập tiếng gào cùng tiếng khóc của cô.
Ngày hôm sau, khi người làmu đến thu dọn, đã vô cùng kinh hãi, chiếc giường lớn như vậy khắp nơi bừa bộn, không chỉ có dịch khô, còn có vết máu vương vãi.
Văn Anh phát sốt mà ngất đi, âm thanh lớn thế nào cũng không đánh thức cô, người làm run rẩy thăm dò hô hấp của cô, có chút yếu ớt, nhưng là có.
Điểm mạnh nhất của Tô Miểu chính là điểm này, cô ấy suýt nữa ngất đi khi nhìn thấy cảnh gian dâm như vậy, nhưng cô ấy rất nhanh ổn định lại cảm xúc, ép mình tiếp nhận, lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó.
Quả nhiên, Hạ Ninh Huyên ngay lập tức hỏi tội, và nói rằng phải tìm ra người bỏ thuốc cho anh trong vòng hai tiếng.

Tô Miểu lập tức trả lời: "Đã giải quyết xong.

Đã điều tra ra rằng chính nữ nhân viên phục vụ đã tiếp cận anh, tôi đã xử lý cô ấy rồi."
Hạ Ninh Huyên cau mày: "Ai cho cô quyền xử lý?"
Tô Miểu cảm thấy bất an, nhưng cô ấy vẫn giả vờ tốt bụng nhưng không được xem là việc tốt.
"Tối qua chúng tôi đi tìm anh nhưng không thấy.

Mọi người đều rất lo lắng.

Tôi nhớ lại phản ứng của anh và cảm thấy có người đã chạm vào đồ uống nên lập tức đi điều tra.

Sau khi tìm được, tôi đã xử lý tại chỗ.

Tôi xin lỗi Hạ tổng, tôi đã quá nóng nảy.”
Hạ Ninh Huyên trông có vẻ không vui, nhưng không nói gì.

Tô Miểu không nói gì nữa, cô chỉ căng thẳng đứng đó, sợ anh ta phát hiện.
Điện thoại reo, chuyển hướng sự chú ý của Hạ Ninh Huyên, và đó là em trai Hạ Thừa Việt của anh ta gọi đến.
"Anh, tối hôm qua làm sao vậy? Nghe nói anh mất tích."
Hạ Ninh Huyên nvới giọng nói dịu dàng hơn, "Không có chuyện gì, qua rồi."
"Sự việc này đã tới tai cha mẹ.

Họ suýt nữa thì đặc biệt về đây một chuyến.

Anh gọi lại nói với họ một tiếng."
"Anh biết rồi." Hạ Ninh Huyên nói, khóe mắt liếc Tô Miểu một cái, Tô Miểu vội vàng cúi đầu, "Thực xin lỗi, do tôi quá lo lắng."
Sau đó, nó thực sự kết thúc.
Tô Miểu kịp thời ngăn chặn tổn thất và có thể hoàn toàn rút lui, cô ấy thực sự không phải là một người phụ nữ ngu ngốc.

Hơn nữa, có Hạ Thừa Việt ở bên, Hạ Ninh Huyên sẽ không dễ dàng trừng phạt cô ấy quá nghiêm khắc.

Nói chính xác, Tô Miểu được cha mẹ nhà họ Hạ chọn để phụ trách các vấn đề của công ty, và cô ấy được xem là một người được coi tọng, Hạ Thừa Việt cũng rất chiêm ngưỡng sự ưu tú của cô ấy.


Nhấn để mở bình luận

Âm Mưu Từ Lâu