Ám Nhật



Trong quán ăn lúc này cũng không đông người chỉ có tổng cộng 3 bàn đã tính cả gia đình Lương An.

Hai bàn còn lại đều đang chú ý về bên này khi mà hầu như tất cả đều đã nhận ra người trong bức tranh và người trước mặt họ khá là giống.

Nhìn kỹ một chút thì có thê nói rằng không sai chút nào.

Mà người trong tranh là ai, chính là hoàng hậu.

Vậy thì người trước mặt không phải hoàng hậu hay sao?Chỗ này không phải là quê mẹ của hoàng hậu sao? Vậy thì hoàng hậu xuất hiện ở đây cũng là việc đương nhiên.

Từ đó suy ra người bên cạnh hoàng hậu chắc chắn là bệ hạ.

Hai đứa trẻ kia chính là cặp sinh đôi trưởng công chúa và thái tử.

Còn lại người cầm theo thanh trường kiếm chẳng phải chính là Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân sao.

Như vậy là đúng rồi.Toàn bộ số người ở trong quán ăn người Lạc lúc này có chung một nhận định nhưng không ai dám có hành động khác thường gì.

Bởi vì họ đều sợ, tin đồn về tính cách hung giữ của hoàng hậu có đủ kiểu, trong đó có việc phá hỏng nhã hứng của hoàng hậu thì sẽ như nào.

Cho nên 2 bàn còn lại và cả chủ quán ăn người Lạc chỉ dám lấm lét nhìn sang mà thôi.

Ai ăn cứ tiếp tục ăn, ai uống rượu cứ tiếp tục uống rượu tuyệt không động đậy.Lương An, Diệp Tinh Hà và cả Lương Mặc đều nhận ra sự khác thường trong quán nhưng họ cũng kệ.

Dù sao bị phát hiện ra thân phận cũng đâu phải một hai lần, lần này lại mang theo bọn trẻ cho nên cũng chẳng cần phải rùm beng lên làm gì.

Cứ kệ cho họ nhìn ngó thôi.

Theo luật nước Lương thì dân chúng tự tiện nhìn ngó Long Nhan cũng không phạm tội cho nên chỉ là bình thường khi gặp bệ hạ nhất định phải quỳ xuống hành lễ.

Nếu tính theo luật pháp cứng nhắc thì dân ở đây phạm tội thất lễ với bệ hạ, nhẹ thì đánh 10 trượng nặng thì đi lưu đày.

Tất nhiên là lương an chẳng tính đến mấy cái thứ quy củ này.Thái tử từ sau lần trước ra ngoài thì đã bớt đi cái tính hơi kén ăn của mình.

Hôm nay lại mệt mỏi do phải hoạt động nhiều cho nên chỉ tập trung vào đồ ăn trước mặt chứ bình thường thì cũng đã sớm nhận ra thái độ của những người xung quanh rồi.

Tiểu công chúa thì khác một chút khi đã nhận ra nhưng cũng chẳng quan tâm lắm vì đồ ăn quan trọng hơn.

Thế giới đơn giản của trẻ con vẫn cứ là thế giới tươi đẹp nhất.Ăn uống xong xuôi thì cả nhà đứng dậy rời đi, Lương An vẫn là người cuối cùng ở lại tính tiền.

Chủ quán khi nhìn thấy Lương An tiến về phía quầy thì run bần bật, định quỳ xuống hành lễ nhưng bị Lương An ngăn lại.- Của chúng ta hết bao nhiêu.- Bẩm bệ hạ.

Thảo dân nào dám tính tiền của bệ hạ chứ.

Hơn nữa bệ hạ còn là đại ân nhân của người Lạc.

Nếu như một bữa cơm cũng không mời được người, thảo dân nào còn mặt mũi nào quay về trong tộc.- Ta đâu có đến đây với tư cách là bệ hạ.

Ta chỉ là khách hàng thôi.

Đây là 10 lượng bạc, coi như thưởng cho ngươi.

Đồ ăn hôm nay rất ngon.- Tạ ơn bệ hạ.Sau đó thì Lương An rời đi.

Còn vị chủ quan kia thì phải đợi một lúc mời hoàn hồn.

Sau đó thì 2 bàn khách còn lại mới dám xúm lại hỏi han.- Đúng là bệ hạ và nương nương đúng không?- Đúng thế.

Tuy nhiên bệ hạ dặn ta nói với các vị không được lan truyền thông tin bệ hạ xuất cung.- Điều này là đương nhiên.

Chúng ta sẽ không hé răng nửa lời.Gia đình Lương An rời đi theo hướng bắc tiếp tục hướng đến một địa điểm khác.

Hai đứa trẻ ngồi chung trên một con ngựa khác được chuẩn bị sẵn còn 3 người lớn thì vẫn cưỡi trên chiến mã của mình.

Quãng đường không xa lắm cho nên họ đi chỉ mất khoảng hơn 1 canh giờ là đã đến.

Hai đứa trẻ nhận ra ngay đây chính là địa điểm lần trước mà hai đứa đến.Còn Diệp Tinh Hà lần trước không có mặt cho nên không biết nơi này cũng là đương nhiên.

Nơi đây chính là Làng Đào Mộc lần trước.

Trước cửa thôn có một cây đào lớn cho nên mới đặt tên thôn như vậy.

Nhìn vẻ bề ngoài thì đúng là so với mấy năm trước đã có sự thay đổi khi những ngôi là tranh vách đất đã bớt đi thay vào đó là những ngôi nhà gỗ thậm chí là cả nhà gạch cũng đã mọc lên.

Lương An quan sát thấy ruộng đất xung quanh cũng đã được trồng cấy.

Chứng tỏ là Công Bộ sau lần trước cũng đã sửa sai ở chỗ này.Ngôi làng vẫn khá nhỏ cho nên chỉ đi một loáng là hết sạch cả.

Việc tập luyện cưỡi ngựa của hai đứa nhân đó mà được tiếp tục một cách nhẹ nhàng vì nơi đây toàn là địa hình bằng phẳng.

Lương An cũng dặn dò kỹ cả hai là không được để cho ngựa phá hỏng ruộng đồng xung quanh chỉ được đi trên đường chính mà thôi.

Diệp Tinh Hà thì luôn theo sau quan sát để tránh có vấn đề ngoài ý muốn.Nhìn cảnh ngôi làng nhỏ cùng với cánh đồng xung quanh.

Lương An bỗng dưng muốn có một cuộc sống bình dị êm đềm như thế này.- Em nói xem.

Nếu anh không phải là thái tử liệu có thể sống một cuộc sống giản dị thế này không?- Chắc chắn là không.- Tại sao?- Người 5 tuổi đã Khai Mở nội khí theo cách đó thì anh nghĩ anh có thể sống bình thường được à?- Nếu anh không phải là thái tử thì chắc gì anh đã Khai Mở năm 5 tuổi chứ.- Diệt Thế Hắc Long đã chọn anh thì anh không thoát được đâu.

Thôi thì chấp nhận đi.Lương An chỉ biết thở dài về những lời nói của Diệp Tinh Hà.

Đúng là cuộc sống bình dị này Lương An sẽ không bao giờ có được.Đi vòng quanh một chút rồi cả gia đình lại ghé vào quán ăn duy nhất trong thôn y như mấy năm trước.

Chỉ là lần này số lượng người chỉ có 5 người chứ không phải 9 người như trước.

Hai vợ chồng chủ quan ngay lập tức nhận ra Lương An.

Kỷ niệm lần đó bao cả quán vẫn còn nguyên trong tâm trí của họ.- Mấy năm rồi mới gặp lại đại nhân.

Thiếu gia và tiểu thư cũng đã lớn lên nhiều.- Cũng đã mấy năm mới có dịp đi qua đây.

Không biết dạo này tình hình trong thôn thê nào rồi?- Thưa đại nhân.

Sau khi đại nhân đến không lâu thì Công Bộ bắt đầu xây dựng kênh dẫn nước cũng như đường xá đi lại cho vùng này.

Cuộc sống của người ở đây cũng vì thế mà khấm khá hơn.- Vậy thì bây giờ ở đây có cái gì là đắt nhất?- Bây giờ quán chúng tôi đã có hải sản từ thành Lương Kinh chuyển đến cùng với thịt bò từ vùng lân cận.- Vậy thì cho gia đình chúng ta mì hải sản đi.- Có ngay thưa đại nhân.Sau đó rất nhanh thì người vợ mang lên 5 bát mì hải sản cho gia đình Lương An.- Lần trước phu nhân không đến.

Lần này thấy được thì đúng như người hầu của ngài trước đó đã nói.

Phu nhân quả thật vô cùng xinh đẹp.- Anh đến đây lúc nào thế?- Lần trước anh có dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi.

Cũng đã mấy năm rồi.

Lúc đó em không có nhà.- Đó là lúc nào?- Là lúc em đến vùng Hạ Liên.Giọng của Lương An và Diệp Tinh Hà có gắng nhỏ đi một chút để bên ngoài không nghe thấy.

Thật là Diệp Tinh Hà cũng có đôi chút khó chịu vì bị ra rìa trong vụ cả nhà ra ngoài chơi.

Lương Mặc chứng kiến cảng Lương An bị áp chế bởi vợ mà cứ cười tủm tỉm.

Chẳng mấy khi được chứng kiến bệ hạ uy phong trở nên như vậy.Nhìn thấy Làng Đào Mộc đã có thay đổi theo chiều hướng tốt lên Lương An rất hài lòng.

Là một vị hoàng đế thì cuộc sống của người dân chính là ưu tiên số một của Lương An.

ngôi làng đã từng là nơi nghèo nhất trong bán kính 100 dặm quanh thành Lương Kinh đã thay đổi được như thế này thì tức là Lương An đang làm tốt.

Nếu như Lương An đã không thể có được cuộc sống bình dị của mình thì người dân của Lương An nên có được điều đó.Vì hai đứa trẻ đã quen hơn một chút với việc cưỡi ngựa cho nên hành trình quay về tốn ít thời gian hơn so với lức đi.

Lúc khởi hành đã là giờ thân thì chỉ mới đến giữ giờ dậu cả nhà đã quay về thành Lương Kinh rồi.

Vừa đúng lúc trời bắt đầu tối.

Vì trời đã tối cho nên lính canh ở cổng thành bắt đầu đốt đuốc lửa lên cũng như bắt đầu dựng rào chắn trước hai bên cổng để kiểm soát việc ra vào buổi tối.

Không như ban ngày được đi lại tự do thì từ giờ dậu, bất cứ ai ra vào thành Lương Kinh đều phải được xác nhận thân phận.Sau vụ việc nội gián nước Thịnh lần trước thì nước Lương còn thắt chặt hơn khi mà nếu có xe hàng ra vào vào giờ này thì lính canh được phép khám xét để tránh những thứ nguy hiểm được mang vào trong thành.

Và tất nhiên là khi gia đình Lương An xuất hiện thì lính canh cũng ra hiệu dừng lại để xác nhận thân phận.

Lương Mặc đi đầu tiên cho nên cho nên cũng là người đầu tiên bị trạm gác gọi vào.

Bình thường thì sẽ phải xuống ngựa đến trước trạm gác xác nhận nhưng Lương Mặc chẳng thèm xuống ngựa mà ném lệnh bài vào tay thủ quân gác cổng.- Ngày mai ta sẽ đến Đô Thành Phủ lấy lại lệnh bài.Lương Mặc để lại một câu rồi cứ thế đi vào trong.

Hai vợ chồng Lương An kẹp ngựa của hai đứa trẻ vào giữa đi ngay phía sau Lương Mặc.- Em gái bây giờ cuối cùng cũng có chút bá khí rồi.- Đúng thế.Lương Mặc bây giờ đã là người của hoàng gia cho nên cũng buộc phải có khí khái của hoàng gia.

Không thể lúc nào cũng thu mình như trước.

Khí khái của hoàng gia chính là uy phong.

Nếu như hoàng gia không có sự uy nghiêm trước mặt người khác thì họ chẳng khác gì một gia đình bình thường cả.

Cái uy nghiêm đó không phải là mang đến sự sợ hãi cho người khác mà là khí thế họ phát ra có thể làm cho người ta phân biệt được đâu là bề trên, đâu là người dưới.Người của trạm gác còn đang định ngăn mấy người vừa vào thành lại thì đội trưởng của họ cầm lệnh bài trên tay ngăn lại.

Nhỏ giọng nói.- Tất cả coi như không nhìn thấy gì đi.

Không cần ghi việc này vào trong sổ.- Đội trưởng như vậy là sao?Bình thường những người ra vào ở giờ này luôn được lưu lại để nếu có chuyện xảy ra có thể tra xét được hành tung.

Hôm nay đội trưởng đội gác lại ra lệnh như vậy chính là vi phạm luật nghiêm trọng.

Nếu cấp trên biết họ nhẹ thì bị cách chức nặng thì đi tù 1 năm.

Trong khi các binh lính còn lại còn đang bối rối thì đợi cho gia đình Lương An đi xa.

Đội trưởng mới giải thích rõ ràng.- Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?- Đây là Kim Bài.- Đúng thế các ngươi nhìn xem nó viết gì?- Thiện Đức Công Chúa.

Lương Mặc.- Đây chẳng phải là Thống Lĩnh Cấm Vệ sao.

Vậy thì những người còn lại chẳng phải là hai vị đó.

Còn hai đứa trẻ chính là...- Hiểu rồi thì đừng hỏi nhiều.

Tối nay các ngươi không thấy ai vào giờ này cả.

Lát nữa ta sẽ mang lệnh bài vào trong phủ để Tri Phủ mang vào hoàng cung.

Rõ chưa?- Đã rõ.Không bao giờ được tiết lộ hành tung của bệ hạ là luật bất thành văn của thủ vệ thành Lương Kinh.

Từ lúc bệ hạ còn là thái tử đã bắt đầu như vậy rồi chi nên các đời thủ vệ thành Lương Kinh từ cấp đội trưởng cho đến những người có thâm niên đều đã thuấn nhuần việc này.

Hiện tại không cần nhắc nhở nữa cũng tự biết làm việc..


Nhấn để mở bình luận

Ám Nhật