Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm



Sau này khi Nghê Bảo Gia nhớ lại câu nói kia, cô cũng cảm thấy mình có phần nực cười.

Suy cho cùng hai người chưa có gì với nhau, anh đâu hề bận tậm chuyện cô đi xem phim cùng ai.
Nghê Bảo Gia trả lời tin nhắn của Khang Hạo trên đường Chu Văn Đường lái xe đưa cô về, nhận lời đi xem phim cùng anh ta.
Hôm nay Chu Văn Đường hiểu ý dừng xe ở bên ngoài khu chung cư.
Lúc này Nghê Bảo Gia đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô mỉm cười chào tạm biệt anh rồi xuống xe.
Chu Văn Đường ngồi trên ghế lái, nhìn cô từ đằng xa qua lớp kính cửa mở một nửa, gật đầu.
Nghê Bảo Gia về đến nhà, không biết bố mẹ cô đã đi đâu mà không có ở nhà.

Nghê Bảo Gia lấy quần áo đi tắm.
Chu Văn Đường rời khỏi khu chung cư, nhận cuộc điện thoại của Tạ Điểu rủ anh tối đi chơi, anh ta bảo rằng đã bao cả phòng chiếu phim, tối nay đi xem phim với nhau, thầy giáo Thẩm cũng đi.
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại đòi đi xem phim?”
Tạ Điểu đáp: “Phim của Sênh Sênh mới ra rạp, em đây chẳng qua là cống hiến chút cho phòng vé thôi, anh có đi không?”
Giờ Chu Văn Đường mới nhớ ra Tạ Điểu vừa thay bạn gái, là diễn viên trẻ đang nổi trong giới giải trí.

Hôm nay Chu Văn Đường cũng không có việc gì làm nên cũng không từ chối: “Chờ anh.”
Lúc Chu Văn Đường có mặt, Tạ Điểu nhìn ra sau lưng anh, nói: “Chỉ có mình anh thôi à, cô gái tối hôm trước sao không đến?”
Chu Văn Đường cau mày: “Người ta có việc.”
Tạ Điểu nổi lòng tò mò, anh ấy hỏi dò: “Cô gái này cũng là sinh viên Đại học Bắc Kinh à?”
Vẻ mặt Chu Văn Đường có phần mất kiên nhẫn: “Đang điều tra hộ khẩu à?”
Tạ Điểu cảm thấy tâm trạng của ông anh này có vẻ không được tốt, trực giác mách bảo anh ấy hôm nay không nên chọc anh.
Nghê Bảo Gia tắm xong ra ngoài, mẹ cô đã về, hỏi tối qua cô đi đâu.
Nghê Bảo Gia trả lời mà mặt không biến sắc, rằng Tiêu Kiều tìm cô có việc, cô ngủ lại ở nhà Tiêu Kiều.
Mẹ Nghê không thấy có gì bất thường, gật đầu rồi thở dài: “Mẹ còn tưởng con có bạn trai mà không muốn cho bố mẹ biết.”
“Sao có thể?” Nghê Bảo Gia ôm lấy vai mẹ Nghê, trấn an bà: “Nếu con có bạn trai, con nhất định sẽ nói cho bố mẹ, để bố mẹ kiểm định cho con.”
Lúc này mẹ Nghê mới nở nụ cười, hỏi cô đã ăn sáng chưa.
Nghê Bảo Gia nói dối là cô ăn rồi, nhưng sự thực thì cô không có hứng ăn lắm.
Trước đó ở khách sạn, Chu Văn Đường muốn dẫn cô xuống phòng ăn bên dưới để ăn sáng, Nghê Bảo Gia chỉ chần chừ một lát rồi nói khẽ: “Em muốn về nhà.”
Tay cầm thuốc của Chu Văn Đường thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn cô có vẻ sâu xa, anh cười cười hỏi cô: “Giận à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu, trưng ra khuôn mặt vô tội: “Đâu có, em chỉ là muốn về nhà tắm thôi.”
Cuối cùng, cô còn trả đũa anh, nói chêm một câu: “Anh đừng nghĩ nhiều nhé.”
Chu Văn Đường nhìn cô chăm chú, bật cười, không có ý định vạch trần kỹ năng diễn xuất vụng về của cô.

Anh cầm chìa khóa trên bàn, nói là đưa cô về.
Nghê Bảo Gia cực kỳ biết điều: “Nếu anh có việc thì cứ đi làm đi, em có thể tự về được.”
Anh mỉm cười, ân cần nói: “Bữa sáng cũng không ăn với tôi, chắc không đến mức để tôi đưa em về mà em cũng từ chối đâu nhỉ?”
--
Nghê Bảo Gia và Khang Hạo hẹn nhau bảy giờ có mặt ở rạp chiếu phim.

Lúc sáu giờ, Nghê Bảo Gia sắp ra khỏi nhà thì Khang Hạo nhắn tin, hỏi có cần đến đón cô không.
Nghê Bảo Gia nói mình tự gọi xe đến rạp chiếu phim, không cần anh ta tốn công đến đây một chuyến.

Đến khi Nghê Bảo Gia ra khỏi nhà, đi ra bên ngoài khu chung cư thì lại nhìn thấy Khang Hạo đứng dưới cột đèn đường, vóc dáng cao gầy.
Anh ta đút tay vào túi quần, cười với cô: “Trùng hợp là nhà anh cũng ở gần đây nên tiện đường đến đón em.”
Nghê Bảo Gia khá bất ngờ: “Anh đến đây từ lúc nào thế?”
“Mới đến chưa được năm phút.”
Khang Hạo tự lái xe đến đây, anh ta thi bằng lái ngay khi vừa tốt nghiệp cấp ba, bố mẹ mua cho anh ta một chiếc ô tô hơn hai trăm ngàn nhân dân tệ.

Hai người lên xe, Khang Hạo cầm lấy vô lăng: “Anh đã mua vé bộ phim “Phỉ thúy niên”, em có thích xem không? Hai ngày trước có vẻ rất hot trên Weibo, nếu không thích thì mình đổi sang phim khác.”
Lúc Nghê Bảo Gia lướt Weibo, cô cũng thấy không ít blogger phim ảnh giới thiệu bộ phim này, cô nói: “Được mà, em cũng đang định dành thời gian để đi xem đây.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dường như Khang Hạo đã thở phào.
Bốn mươi phút sau, Khang Hạo đỗ xe ở hầm đậu xe, anh ta liếc mắt qua dàn xe ở phía đối diện, nói: “Ấy, hôm nay trung tâm thương mại này lắm siêu xe nhỉ.”
Nghê Bảo Gia cũng nhìn theo tầm mắt của anh ta, cô không am hiểu về nhãn hiệu xe, rất nhiều nhãn hiệu xe cô không nhớ được, nhưng chiếc xe sang màu đen đỗ ở tận bên trong thì Nghê Bảo Gia nhận ra được, đó là xe hơi của một hãng xe hơi cao cấp của Đức.
Hôm nay Chu Văn Đường lái chiếc Porsche màu đen đưa cô về nhà.
Hai người đi vào thang máy, lên thẳng tầng trên cùng.

Bộ phim mà họ xem ở rạp chiếu phim này đã bắt đầu soát vé.
Khang Hạo đi nhận vé, Nghê Bảo Gia mua bỏng ngô và coca, chờ Khang Hạo ở cửa soát vé.

Cửa soát vé ở dưới tầng một, còn phải đi thang cuốn xuống dưới đó.
Nghê Bảo Gia chờ khoảng năm phút thì Khang Hạo mới lấy được vé, mỗi người một vé đưa cho nhân viên kiểm vé, rồi mới đi vào hành lang mờ tối.
Sàn nhà được trải thảm dày, bước chân lên không có tiếng động, vì thế có thể nghe thấy tiếng oán thán của cô gái ở đằng trước, đại khái là cô ta rõ ràng đã đặt vé ở phòng chiếu màn hình lớn, sao giờ lại đổi thành phòng chiếu phim 2D.
“Chắc là đám công tử nhà giàu bao hết phòng rồi.”
“Nhiều tiền như thế sao không bao luôn cả rạp đi, bao mỗi phòng có màn hình lớn thì nhằm nhò gì?”
Nghê Bảo Gia nghe mà không biết khóc hay cười, cô nghĩ bụng bao cả phòng chiếu phim màn hình lớn thì chắc có lẽ cũng không phải số tiền nhỏ nhỉ?
Chu Văn Đường mấy tỉ năm không đến rạp chiếu phim, đây là lần đầu tiên anh đến nơi như này kể từ sau khi đi du học ở nước ngoài về.
Anh tựa vào chiếc ghế đỏ mềm mại, suốt cả quá trình anh không xem phim, mà nghịch điện thoại.

Tạ Điểu như một tên ma cô dắt mối, bao cả phòng chiếu thì thôi, lại còn đưa mấy cô gái vào trong này, nói là nếu như phim không hay thì còn có mấy cô gái này tâm sự giải sầu.
Một cô gái ngồi bên cạnh Chu Văn Đường, nhìn có vẻ không lớn tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi.

Cô ta là sinh viên học viện điện ảnh, là đàn em khóa sau của Lã Sênh, nói giọng Ngô Nông nhuyễn ngữ*, rằng cô ta lên là Khâu Gia Ngưng.
*Dùng để hình dung phương ngôn của vùng Tô Châu, Thượng Hải, là bộ phận phương ngôn mềm mại uyển chuyển hơn các vùng nói tiếng Ngô khác, giọng nữ thì nghe ngọt ngào, giọng nam thì nho nhã.
Dường như đến lúc này Chu Văn Đường mới có chút hứng thú, thờ ơ liếc cô ta một cái: “Chữ Gia nào?”
“Chính là chữ Gia trong từ ngợi khen.” Cô gái nói: “Anh biết chữ Gia trong từ ngợi khen là chữ nào không? Hay là em viết cho anh xem nhé?”
Chu Văn Đường xòe bàn tay, cô gái kia cúi xuống, viết từng nét vào lòng bàn tay anh, dáng vẻ chăm chú như đang luyện thư pháp.

Cuối cùng, cô ta nắm lấy bàn tay anh bằng cả hai tay, lúc sắp chạm vào đôi gò bồng đảo trước ngực cô ta thì cô ta nói: “Anh Chu, như này thì chắc là anh đã nhớ tên em rồi nhỉ?”
Chu Văn Đường gật đầu một cách lạnh nhạt, rút tay lại, nghĩ bụng hóa ra cùng một chữ Gia với Nghê Bảo Gia.
Chu Văn Đường xem phim được một nửa thì nhận được điện thoại của Chu Bách Thanh.

Chẳng có gì ngoài chuyện lần trước Đậu Huệ Nhàn nhắc đến cô gái họ La, bà ta đã hẹn người ta thời gian gặp gỡ, bảo ngày kia anh nhớ đến nhà hàng nào đó, chớ có quên.
Chu Bách Thanh có vẻ rất thận trọng, như thể cô La kia là hàng hiếm thấy trên đời không gì bằng.

Chu Văn Đường cảm thấy nực cười, đáp lại một tiếng “con biết rồi” hời hợt rồi nói tiếp: “Nếu không còn chuyện gì thì con cúp máy đây, còn đang bận.”
Chu Văn Đường cúp máy, cô gái bên cạnh lập tức sáp lại gần: “Anh như thế này mà gia đình còn sắp xếp đối tượng xem mắt sao?”
Chu Văn Đường hút thuốc, nhìn cô ta với vẻ hứng thú: “Tôi như thế này, là như thế nào?”
“Nhìn anh có vẻ không thiếu phụ nữ.”
Chu Văn Đường đột nhiên cảm thấy cuộc đối thoại này chán ngắt, anh cầm áo khoác vắt lên ghế bên cạnh, vỗ vai Tạ Điểu ngồi phía trước bảo mình về trước.
Lã Sênh thấy Chu Văn Đường xem chưa hết nửa bộ phim đã đòi về, vẻ mặt có phần khó chịu, khe khẽ trách cứ: “Sao anh ấy đã về rồi? Anh ấy chê bộ phim này, không xem nổi hả?”
Tạ Điểu ôm vai Lã Sênh, an ủi vờ vịt: “Anh ấy là người như vậy đấy, có thể ở đây được bốn mươi phút thì cũng coi như nể mặt em rồi đấy cưng à.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia và Khang Hạo xem được nửa bộ phim thì điện thoại của Khang Hạo đổ chuông.

Trong phòng chiếu phim yên ắng này, cuộc điện thoại này không khỏi nhận lại mấy cái lườm nguýt.
Khang Hạo tắt âm điện thoại, thuận thế từ chối cuộc gọi đó, rồi bỏ điện thoại vào trong túi quần.

Một phút sau, điện thoại lại rung lên, Nghê Bảo Gia liếc thấy tên người gọi được lưu là Phỉ Ni.
Nghê Bảo Gia hạ giọng nói: “Hay là anh cứ nghe xem xem.”
Khang Hạo nhìn cô một cái, dường như đang do dự.

Một lúc lâu sau, anh ta khẽ nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại nhé.”
Nghê Bảo Gia ngồi trong bóng tối, gật đầu, nhìn Khang Hạo khom mình, đi xuyên qua dãy ghế rồi đi ra ngoài.
Năm phút sau, điện thoại Nghê Bảo Gia nhận được một tin nhắn.
Là tin nhắn của Khang Hạo, giọng điệu vô cùng áy náy, nói rằng anh ta có việc phải đi trước, bảo cô về nhà thì nhắn tin cho anh ta.
Nghê Bảo Gia trả lời là không sao, sau đó lấy túi xách đặt bên người, rón rén ra khỏi phòng chiếu phim.
Bộ phim mà Khang Hạo chọn thực ra Nghê Bảo Gia chẳng có hứng xem cho lắm, nhưng ngại Khang Hạo còn ở đó, nên cô mới cố gắng hết sức không lấy điện thoại ra giết thời gian.
Tầm mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng mạnh, Nghê Bảo Gia nhất thời không kịp thích ứng, nhắm mắt theo phản xạ.

Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy Chu Văn Đường bước ra từ phòng chiếu phim khác.
Chu Văn Đường dường như cũng chú ý đến ánh mắt của cô, anh nở nụ cười, tiến về phía cô, nói: “Phim chiếu xong rồi à?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Chưa xong.”
“Thế sao đã ra ngoài rồi?” Chu Văn Đường lại hỏi: “Đàn anh khóa trên xem phim cùng em đâu rồi?”
Nghê Bảo Gia đáp: “Anh ấy có việc đi trước rồi.”
“Người gì thế?” Giọng Chu Văn Đường có phần tùy ý: “Mời em đi xem phim, giữa đường bỏ em lại sao?”
Nghê Bảo Gia hít sâu một hơi, giọng của cô có vẻ giận cá chém thớt mà cô cũng không nhận ra: “Là em bảo anh ta đi trước.”
Chu Văn Đường dường như không bận tâm thái độ của cô, anh vẫn nở nụ cười thân thiện, dịu dàng nói: “Tôi đưa em về nhà nhé?”
Nghê Bảo Gia lại một lần nữa ngồi trên chiếc Porsche màu đen này, lòng cô nhất thời hơi rối ren khó tả.
Thực ra khi ở trường, cô cũng nghe đến một vài lời đồn đại về Trần Phỉ Ni và Khang Hạo, đại khái là có một hôm Trần Phỉ Ni uống say, gọi điện cho Khang Hạo để làm lành.

Khang Hạo chặn số cô ta nhưng cô ta không chịu từ bỏ, gọi cho bạn cùng phòng của Khang Hạo.

Để tránh làm phiền bạn cùng phòng, Khang Hạo đành bỏ chặn số Trần Phỉ Ni.
Ở trường, không thiếu người nhiều chuyện mang chuyện hai người họ có thể quay lại hay không ra đánh cược với nhau.
Ban đầu Nghê Bảo Gia cho rằng Khang Hạo chưa chắc sẽ đồng ý quay lại, nhưng sau tối hôm nay, cô thấy Khang Hạo không hề lạnh lùng như anh ta thể hiện ra bên ngoài, anh ta rốt cuộc vẫn có chút tình cảm với đàn chị Trần.
Nghê Bảo Gia cảm thấy cô và Khang Hạo là cùng một loại người, tối nay Khang Hạo mời cô đi xem phim, chắc hẳn cũng là vì muốn mượn cô để thoát khỏi đàn chị Trần.

Hai người họ đến rạp chiếu phim hôm nay, có lẽ cũng là một sự ăn ý.
Ấy vậy mà Khang Hạo lại nhận cuộc điện thoại của Trần Phỉ Ni, còn cô thì lên xe của Chu Văn Đường.
Tối nay Chu Văn Đường nói rất ít, chẳng mấy khi lên tiếng.
Lòng dạ Nghê Bảo Gia cũng có một chút cảm giác thất bại, cô cảm thấy mình giống như một người nghiện ma túy, lòng thầm biết cơn nghiện này chưa nặng, còn chưa đến mức thân mật, nếu hạ quyết tâm thì cũng có thể chấm dứt được, nhưng cô không thể hạ quyết tâm.
Tối nay Chu Văn Đường không dừng xe ở cổng khu chung cư, mà lái thẳng vào bên trong, dừng bên dưới tòa nhà nhà cô.
Nghê Bảo Gia cởi dây an toàn, khách sáo cảm ơn.
Chu Văn Đường chỉ nhìn cô, khi cô duỗi tay định mở cửa xe thì cánh tay còn lại bị giữ lại, cô vô thức ngoảnh lại nhìn anh.
Hai ánh mắt chạm nhau, trong không gian yên ắng, Chu Văn Đường chạm vào chỗ xương trồi lên ở cổ tay cô, nhẹ nhàng mân mê, trầm giọng nói: “Sau này em muốn xem phim, đừng tìm người khác, anh đi cùng em.”
Nghê Bảo Gia mím môi, thầm nghĩ vậy anh sẽ chỉ đi với riêng em chứ? Nhưng cô không nói thành lời.

Cô chần chừ giây lát, chỉ gật đầu rồi nói: “Được ạ, anh đừng quên nhé.”
“Trí nhớ của anh đâu có tệ như em.” Anh cười nhạo..


Nhấn để mở bình luận

Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm