Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm



Mấy ngày trước thời gian nhập học của Nghê Bảo Gia cũng là quãng thời gian Chu Văn Đường rảnh rỗi nhất.

Anh thường xuyên gọi điện cho cô vào lúc bảy tám giờ tối, đưa cô ra ngoài chơi.

Chuyện Nghê Bảo Gia thường xuyên ra khỏi nhà vào buổi tối đã bị mẹ Nghê để ý.

Mẹ Nghê hỏi dò một cách tinh tế xem có phải cô đã có bạn trai rồi hay không.
Nghê Bảo Gia chỉ ậm ờ chối, nói là cô chưa có bạn trai, chỉ ra ngoài chơi cùng bạn bè mà thôi.

Cô nói lại chuyện này cho Chu Văn Đường, nghe giọng điệu có phần trách cứ anh, còn bảo là mấy ngày tới cô không ra ngoài nữa, anh đừng tới tìm cô.
Chu Văn Đường hút một điếu thuốc, anh buồn cười vì gia giáo nhà cô nghiêm ngặt, rồi anh hỏi cô đã trả lời mẹ ra sao.
Nghê Bảo Gia: “Thì nói là ra ngoài chơi với bạn, không thì phải nói như nào nữa, nếu thừa nhận thì thế nào mẹ em cũng bắt em dẫn người về nhà.”
Nghê Bảo Gia nhìn vào mắt anh, khẳng định chắc nịch: “Anh cũng không muốn về nhà với em đúng không.”
Chu Văn Đường buồn cười nhìn cô: “Giờ đã muốn dắt anh về nhà gặp mẹ em rồi à?”
Nghê Bảo Gia gật đầu, sau đó lại giả ngốc hỏi anh: “Vậy anh có chịu không?”
Chu Văn Đường nhìn cô một cách nghiêm túc, như thể đang xác định cô đang nói đùa hay thật sự có dự định này.

Nhưng anh không nhìn thấy chút đùa giỡn nào trên gương mặt của cô gái nhỏ, Chu Văn Đường hơi bối rối, có phần không thể hiểu được suy nghĩ thật sự của cô, anh nhíu mày hỏi: “Em nghiêm túc chứ?”
“Em đùa thôi, làm anh sợ rồi à, nếu như anh về nhà với em...” Nghê Bảo Gia nhoẻn miệng cười, giả vờ khổ não: “Em cũng không biết phải giới thiệu anh như nào đây, em không muốn gây phiền phức cho mình đâu.”
Sắc mặt anh nhẹ nhõm trở lại, lại tìm câu lấy chữ trong lời của cô: “Nói thử xem, sao anh lại trở thành mối phiền phức vậy?”
Nghê Bảo Gia cố tình chọc anh: “Em đang nghĩ nếu như chúng ta không tình cờ gặp nhau ở thành phố Dung thì tốt rồi.”
Đây là lời nói dối, cô thật lòng chưa từng hối hận vì đã gặp được anh ở thành phố Dung.
Chu Văn Đường chạm vào eo cô: “Không cần anh vậy cơ à, là ai ngồi trên xe của anh, hỏi anh lần sau có thể gặp nhau nữa không nhỉ?”
“Anh không biết sao? Con gái ở độ tuổi của em đều suy nghĩ chưa chín chắn.” Cô nói y như thật: “Hôm nay nghĩ một đằng, ngày mai lại nghĩ một nẻo.”
Chu Văn Đường nghe thấy vậy thì mỉm cười, chỉ là cái nhếch khóe môi hờ hững: “Vậy thì hôm nào cô Nghê định rời đi thì nhớ thông báo cho tôi một tiếng.”
“Được, cơ mà anh phải đối tốt với em một tí.” Nghê Bảo Gia cong môi cười: “Em rất dễ mềm lòng, anh đối tốt với em, em sẽ ở bên anh thêm một khoảng thời gian.”
Tiếng cười vang lên sau lưng, Nghê Bảo Gia vô thức ngoảnh lại.

Tạ Điểu ngồi ở sofa đằng sau, tay kẹp điếu thuốc, vẫy tay với cô, cất giọng giả lả: “Chị dâu biết ăn nói thật đấy.”
Nụ cười trên khóe môi Nghê Bảo Gia thoáng chững lại, rồi trở lại như thường, cô cười hỏi: “Vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa.” Tạ Điểu nhìn sang chỗ Chu Văn Đường, làm bộ nghiêm túc nói: “Anh à, chị dâu tốt như này, anh đừng phụ lòng người ta nhé.”
Chu Văn Đường cũng phối hợp ngước mắt lên nói: “Không dám.”
Nghê Bảo Gia không hề bận tâm câu nói của Tạ Điểu, chỉ nghe tai này qua tai khác, coi như gió thoảng bên tai mà thôi.

Cô không khỏi tự hỏi, không biết hai người họ đã diễn bao nhiêu lần màn kịch này rồi, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy tuần đầu khai giảng, cuộc sống của Nghê Bảo Gia lại quay về như trước.
Quãng thời gian này Chu Văn Đường cũng dần trở nên bận rộn, tần suất liên lạc với cô dần dần ít đi.

Lúc Nghê Bảo Gia nằm trên chiếc giường cứng trong ký túc xá, thi thoảng cô lại nghĩ liệu có phải cô bảo muốn dẫn anh về nhà đã dọa anh chạy mất hay không.
May mà ở học kỳ này, phòng ký túc xá không còn là của cô và Mễ Lạp nữa.
Tiền Tuyết cãi nhau với bạn trai, kéo theo một chiếc vali, chuyển về ký túc xá, tuyên bố sẽ phớt lờ bạn trai một tháng, để anh ta nhìn nhận lại mình, bằng không anh ta sắp sửa không biết phân biệt phải trái nữa rồi.
Mễ Lạp chưa yêu bao giờ, dè dặt hỏi một câu: “Vậy cậu không sợ anh ta chạy mất à?”
Tiền Tuyết soi gương, vuốt phẳng từng nếp gấp của chiếc mặt nạ trên mặt, nói với vẻ vô tâm: “Chạy thì cứ việc chạy.

Cậu càng coi trọng đàn ông, họ sẽ càng coi thường cậu, đàn ông đê tiện như vậy đấy.”
Thứ Năm, Nghê Bảo Gia vừa học xong môn tự chọn thì nhận được tin nhắn của Mễ Lạp, nhờ cô mua một cốc cà phê flat white mang về.

Nghê Bảo Gia đi về phía đối diện với tòa giảng đường của môn tự học, đó chính là quán cà phê trên tầng hai, đi mấy bước là tới.
Nghê Bảo Gia không ngờ lại gặp Chu Văn Đường ở đây.

Trước đó cô đã nghĩ, nếu trong tuần này anh vẫn không liên lạc với mình, cô sẽ nhắn tin hỏi anh có ý gì, không nên chăn dắt người khác như thế.
Chu Văn Đường ngả người trên chiếc ghế sofa da màu đen, ngồi đối diện anh là thầy Thẩm.

Chu Văn Đường hướng mắt về phía lối lên cầu thang, vì thế ngay từ khoảnh khắc Nghê Bảo Gia nhìn về phía anh, anh gần như nghiêng đầu nhìn về phía cô cùng một lúc.
Nghê Bảo Gia nhìn thấy anh, ngay cả cà phê cũng không mua, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Cô vừa mới bước xuống bậc thang cuối cùng, Chu Văn Đường đã gọi điện cho cô.

Nghê Bảo Gia không đi xa, bắt máy, nghe thấy anh nói: “Chạy cái gì?”
Nghê Bảo Gia không đáp lời.
Chu Văn Đường lại hạ giọng: “Lên đây, anh mời em uống cà phê.”
Nghê Bảo Gia không muốn lên đó, cô từ chối: “Không phải anh đang nói chuyện với thầy Thẩm sao, em không lên làm phiền hai người bàn chính sự đâu.”
Chu Văn Đường thoáng dừng một chút: “Cậu ấy có phải tai họa gì đâu, em sợ cậu ấy như vậy làm gì?”
Nghê Bảo Gia thầm nói, em đâu có sợ, chẳng qua là em không muốn xuất hiện trước mặt thầy Thẩm cùng anh, vô duyên vô cớ để người ta coi thường mình.

Nghê Bảo Gia cảm thấy tâm lý này của mình có phần giống với hồi học cấp ba.

Khoảng thời gian đó cô cuồng tiểu thuyết, suốt ngày đến hiệu sách thuê sách.

Lúc đó chủ nhiệm lớp cô quen biết chủ hiệu sách, thi thoảng sẽ xem danh sách đăng ký thuê sách.

Vào giờ truy bài một ngày nọ, chủ nhiệm lớp tìm Nghê Bảo Gia, nói bằng giọng vô cùng thất vọng: “Bảo Gia, hóa ra em cũng đọc tiểu thuyết à.”
Sau này Nghê Bảo Gia không bao giờ bước chân vào hiệu sách đó nữa.
Mặc dù Thẩm Kiều Chi chưa từng dạy cô, nhưng Nghê Bảo Gia vẫn cảm thấy ngại ngùng khó nói thành lời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia tránh không đáp lại, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh cũng chẳng phải đến tìm em, em về ký túc xá trước đây.”
“Sao em biết anh không phải đến tìm em?” Anh hỏi lại.
Nghê Bảo Gia im lặng trong chốc lát: “Vậy anh đến tìm em sao?”
“Chờ anh năm phút, anh xuống ngay.”
Nghê Bảo Gia thầm nghĩ, em đã chờ anh nửa tháng rồi, cũng chẳng ngại năm phút này đâu, cô mím môi rồi đáp: “Vậy thì em chờ anh.”
Nghê Bảo Gia tựa lưng vào tường, ngây người nhìn mũi chân mình.
Năm phút sau, Chu Văn Đường xuất hiện đúng giờ, Nghê Bảo Gia ngoảnh lại nhìn anh: “Thầy Thẩm đâu rồi ạ?”
“Không phải em không muốn gặp cậu ấy sao, lên xe rồi nói.”
Nghê Bảo Gia “Vâng” một tiếng, nối gót theo sau anh, đi đến chỗ anh đậu xe.
Lên xe, Nghê Bảo Gia hỏi anh nửa tháng qua bận việc gì.
Chu Văn Đường nói nửa tháng qua anh đều ở Hồng Kông, một dự án xảy ra vấn đề, cần anh đích thân bay sang Hồng Kông một chuyến.

Anh mới về vào mấy ngày trước, Thẩm Kiều Chi gọi điện cho anh, nói là có chuyện muốn bàn với anh.
Chu Văn Đường bèn hẹn anh ấy ở Đại học Bắc Kinh, định là bàn chuyện xong sẽ nhắn tin cho cô, đưa cô đi ăn.

Chu Văn Đường nói vô cùng thành thật, Nghê Bảo Gia cảm thấy xấu hổ trong lòng, cảm thấy mình lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, mặc dù Chu Văn Đường cũng chẳng được coi là quân tử.
Chu Văn Đường: “Anh không gọi điện cho em, em cũng sẽ không chủ động gọi cho anh sao?”
Nghê Bảo Gia cảm thấy lúc này, dường như cô mới là người vô tâm.
Nghê Bảo Gia giải thích: “Em đang định gọi cho anh nếu như tuần này anh vẫn không liên lạc với em.”
Chu Văn Đường nhìn cô chăm chú: “Em muốn nói gì với anh?”
Nghê Bảo Gia cảm thấy anh đã nhìn thấu chuyện gì đó, cô nói lấp liếm: “Nói gì được nữa, hỏi anh bao giờ đến tìm em đó.”
Chu Văn Đường cười, cũng không biết anh có tin lời cô hay vốn dĩ không tin.
Đúng lúc này điện thoại của Nghê Bảo Gia đổ chuông, Mễ Lạp gọi điện cho cô.

Cô ấy thấy cô mua cả phê lâu quá, không khỏi lo lắng cho sự an toàn của cô.
“Xin lỗi nhé Mễ Lạp, mình có chuyện đột xuất nên quên mất rồi.”
“Không sao.” Mễ Lạp còn trấn an cô: “Mình định gửi tin nhắn bảo cậu không phải mua cho mình nữa.”
Chu Văn Đường tựa lưng vào ghế, nghe cô mải mê nói chuyện điện thoại một hồi, một lúc sau thì thấy cô kết thúc cuộc gọi.
Chu Văn Đường hạ kính xe xuống, nói: “Bạn cùng phòng nhờ em mang gì về thế?”
“Mang một cốc flat white về.” Nghê Bảo Gia oán thán: “Em vừa nhìn thấy anh là quên mất chuyện này.”
Chu Văn Đường bật cười: “Trí nhớ em không tốt sẵn, còn đổ thừa cho anh?”
Nghê Bảo Gia nói: “Em không có ý đó.”
Chu Văn Đường nghĩ ra cách: “Hay bây giờ anh lên trên, mua cho em hai cốc, em đưa về cho bạn cùng phòng.”
“Không cần đâu, giờ cô ấy không muốn uống nữa.”
Chu Văn Đường thở dài: “Giờ thì anh tin cái câu em nói rồi, con gái tuổi các em mỗi ngày nghĩ một nẻo.”
Nghê Bảo Gia ghé lại gần, cười khúc khích rồi hỏi: “Anh sợ rồi à?”
“Sợ.” Chu Văn Đường nhìn cô, nói đùa với cô: “Em đừng có ngày mai lại quay ngoắt đi theo người khác đấy nhé.”.


Nhấn để mở bình luận

Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm