Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm



Nghê Bảo Gia định nói anh làm gì biết sợ, nhưng cô chỉ nở nụ cười, nói: “Bây giờ em chỉ thích anh, tạm thời vẫn chưa có ý định ở bên cạnh người khác, anh yên tâm.”
Chu Văn Đường nhếch môi cười: “Tối nay còn tiết học không?”
“Không ạ.”
Chu Văn Đường nói: “Cả ngày nay anh chưa ăn gì, đi ăn với anh nhé?”
Nghê Bảo Gia nhìn anh, lúc này mới để ý thấy sắc mặt anh có hơi tái nhợt: “Anh không khỏe sao?”
Anh gật đầu, giọng anh hơi yếu ớt: “Dạ dày khó chịu.”
“Vậy đi bệnh viện khám nhé?”
Thực ra Chu Văn Đường đã thấy dạ dày khó chịu từ hai ngày trước.

Mấy năm sau khi tốt nghiệp, anh vừa bước vào tập đoàn, để đám cổ đông già thật lòng tin phục anh, anh đã không ít lần phải làm việc không kể ngày đêm, một ngày ba bữa chưa từng ăn đủ, đến giờ cũng mắc bệnh của người giàu.
Có một lần anh được đưa vào bệnh viện vì xuất huyết dạ dày, bà ngoại bị anh dọa sợ, sau khi anh xuất viện thì bắt anh ở lại nhà bà ngoại nửa năm, vú Chu tận tình chăm sóc cho anh, sau này bệnh này không còn tái phát nữa.
Chắc hẳn là nửa tháng nay anh bận bịu ở Hồng Kông, vừa mới thảnh thơi một tí là bệnh lại quay lại.
Nghê Bảo Gia nói: “Vậy anh vẫn lái xe được chứ?”
Chu Văn Đường: “Được.”
Nghê Bảo Gia nghĩ một hồi lại đổi ý: “Mà thôi, anh cứ tìm người lái thay đi, ngộ nhỡ trên đường anh đau quá, xảy ra chuyện gì thì không đùa được đâu.”
Anh đã đau như vậy rồi mà vẫn rảnh rỗi trêu chọc cô: “Em cũng biết quý mạng sống phết nhỉ.”
“Em không thể để bố mẹ em người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được.” Nghê Bảo Gia nói: “Họ nuôi em lớn đến nhường này đã không dễ dàng chút nào rồi.”
Chu Văn Đường đổi tư thế ngồi để mình tựa lưng vào ghế cho thoải mái, cụp mắt nói: “Em nói đúng.”
Hai người chờ gần mươi lăm phút thì người lái thay mới đến.
Nghê Bảo Gia cùng Chu Văn Đường ngồi ở ghế sau, tài xế hỏi họ đi đâu, Nghê Bảo Gia thuận miệng đáp: “Đến bệnh viện số ba Đại học Bắc Kinh.”
Chu Văn Đường nói: “Đừng đến đó, đến Tích Thủy Đàm.”
Nghê Bảo Gia quay sang nhìn Chu Văn Đường, tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao không đến bệnh viện số ba Đại học Bắc Kinh, chỗ đó cũng gần chỗ này mà.”
Chu Văn Đường tựa lưng vào ghế: “Ở đó có người quen, anh không có chuyện gì to tát, chắc mua ít thuốc là xong.”
Nghê Bảo Gia không nói gì nữa.
Đến bệnh viện, sau khi bác sĩ khám xong, kết quả không lạc quan như tưởng tượng của Chu Văn Đường là lấy thuốc là xong, mà còn phải truyền nước.
Nghê Bảo Gia nói: “Anh không cần phòng bệnh sao?”
Chu Văn Đường: “Làm gì phức tạp như thế, ở sảnh truyền nước là được rồi.”
Có y tá đi tới, treo bình truyền cho Chu Văn Đường.

Anh cởi áo vest, cởi cúc áo cổ tay, xắn hai gấp, tiện cho y tá chọc kim truyền vào tay.
Nghê Bảo Gia nhìn mũi kim đâm xuyên qua da anh, hơi nhíu mày lại, hỏi khẽ: “Có đau không?”
“Em chưa truyền nước bao giờ à?” Chu Văn Đường nhướng mày.
Nghê Bảo Gia mím môi, cô đáp: “Vẫn chưa truyền bao giờ.”
Y tá truyền dịch cho anh xong, bê khay dụng cụ đi khỏi đó.
Nghê Bảo Gia nói: “Anh đói không, đối diện bệnh viện có quán cháo, em đi mua cho anh một suất nhé.”
Chu Văn Đường lắc đầu: “Em có mua thì bây giờ anh cũng không tiện ăn.”
Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải vẫn còn em ở đây sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe thấy vậy, Chu Văn Đường ngước mắt nhìn cô, bị anh nhìn nên Nghê Bảo Gia cảm thấy hết sức mất tự nhiên, vừa thẹn vừa giận nói: “Bỏ đi, em mặc kệ đấy.”
“Anh có nói gì đâu.” Chu Văn Đường khoác tay lên lưng ghế của cô, hiếm khi nói một cách yếu đuối: “Em đi mua đi, giờ anh cũng đói không chịu nổi nữa rồi.”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mang tai cô, Nghê Bảo Gia đứng dậy, muốn đắp áo vest mà cô đang ôm cho anh, Chu Văn Đường trở tay nắm lấy tay cô, đẩy ngược trở lại: “Em mặc ra ngoài đi, bên ngoài mưa, nhiệt độ không khí thấp.”
Lúc này Nghê Bảo Gia mới để ý thấy bên ngoài đang mưa: “Nhưng em cũng chẳng mang ô.”
Chu Văn Đường vẫy tay gọi y tá, nói một cách cực kỳ tự nhiên: “Chào cô, bạn gái tôi muốn ra ngoài một lát, chỗ các cô có thừa ô không? Có thể cho tôi mượn một chiếc không?”
Y tá nhìn Nghê Bảo Gia rồi lại nhìn Chu Văn Đường, nở nụ cười: “Được chứ, anh chờ một lát, tôi đi lấy cho anh.”
Y tá rời đi, Nghê Bảo Gia hạ giọng nói: “Ai là bạn gái của anh?”
Anh cong môi cười: “Chứ anh phải nói thế nào?”
Nghê Bảo Gia không nói năng gì, chờ y tá đưa ô tới, cô nói một tiếng cảm ơn rồi ra ngoài.
Mưa không quá lớn, nhưng thực sự có chút se lạnh.
Nghê Bảo Gia dựng ô ở góc tường, cúi đầu mặc chiếc áo vest đen rộng thùng thình lên người rồi mở ô, bước vào trong màn mưa đêm se se lạnh.
Nghê Bảo Gia không có kinh nghiệm đưa người khác đi khám bệnh, đây vẫn là lần đầu, cô cảm thấy không đến nỗi tệ.

Có lẽ là vì đối tượng là anh, hoặc cũng có thể là vì anh vừa mới thuận miệng gọi cô là bạn gái.
Nghê Bảo Gia mua cháo trở về bệnh viện, Chu Văn Đường tựa vào lưng ghế, tay cầm điện thoại nhắn tin.

Anh cụp mắt, nếp nhăn trên mí mắt cũng không còn rõ ràng như trước.
Nghê Bảo Gia kéo chiếc ghế nhựa màu xanh dương qua, đặt cốc cháo vừa mới mua về lên trên, rồi đưa tay bóp nhẹ dái tai.
Chu Văn Đường cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô, cô cụp mắt, chăm chú gỡ lớp bọc giấy bóng bên ngoài.

Chu Văn Đường để ý thấy ngón tay đỏ ửng của cô, nhíu mày hỏi: “Bị bỏng rồi à?”
“Em sợ cháo nguội nên ôm vào trong lòng, chạy một mạch về đây.” Cô không quá để ý.
Chu Văn Đường ngẩn ra, sau đó nắm lấy tay cô, xoa ngón tay cô: “Đi có mấy bước là tới, làm gì nguội nhanh đến vậy?”
Nghê Bảo Gia không đáp lời, đưa chiếc thìa trong suốt cho anh: “Anh mau ăn đi.”
Chu Văn Đường nhận lấy thìa, nhướng mày hỏi: “Không mua cho em à?”
“Em không đói.”
Chu Văn Đường cúi xuống, người anh cao, phải cúi xuống để ăn cốc cháo đặt trên ghế nhựa nên ít nhiều có phần bất tiện.

Nghê Bảo Gia thấy anh hơi nhíu mày, cô bèn bưng cốc cháo bằng hai tay lên một vị trí thích hợp để anh ăn cho dễ.
“Em cầm như thế không mệt sao?” Chu Văn Đường nói: “Bỏ xuống đi, người khác nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt em.”
Nghê Bảo Gia nhìn bàn tay cầm thìa nhựa của anh rồi nói: “Cứ coi như báo đáp chuyện anh gãi ngứa cho em vào đêm hôm ấy đi.”
Chu Văn Đường nhếch khóe môi, không nói gì, chỉ là tốc độ ăn nhanh hơn một chút, đút hết thìa này tới thìa khác vào miệng, nhưng tướng ăn vẫn nho nhã như cũ.
Chu Văn Đường truyền dịch xong thì đã hơn chín giờ tối.
Mưa đã tạnh, trên mặt đường vẫn đọng lại vũng nước sâu.

Chu Văn Đường truyền dịch xong, tinh thần bây giờ cũng không quá tệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia cầm túi thuốc của anh, nghe Chu Văn Đường nói: “Tối nay đừng về trường nữa.” Nghê Bảo Gia ngoảnh lại nhìn anh, biết thừa còn cố hỏi: “Anh muốn em ở lại bên anh sao?”
Anh quay sang nhìn cô: “Sao nào, em không chịu?”
Nghê Bảo Gia bỗng nhiên cảm thấy, anh không còn xa không thể với tới như những gì người ta nói trên diễn đàn trường, Chu Văn Đường ở trước mắt cô mới là con người chân thực, không thích đi dép ở trong nhà, lúc bị bệnh cũng thích có một người ở lại bên cạnh.
Nghê Bảo Gia giả vờ miễn cưỡng: “Dù sao anh cũng là người bệnh, thế thì tối nay em đành phải ở bên anh vậy.”
Chu Văn Đường mỉm cười.
Trên đường về, hai người không gọi người lái thay nữa, Chu Văn Đường tự lái xe về.
Nghê Bảo Gia gửi tin nhắn cho Mễ Lạp, nói là tối nay mình không về.
Mễ Lạp như mèo ngửi thấy mùi cá, lập tức nhắn lại một câu: “Tối nay cậu không về ký túc xá, là có bạn trai rồi hả?”
Nghê Bảo Gia cầm điện thoại, vô thức liếc nhanh Chu Văn Đường ở bên cạnh mình, thầm nghĩ anh ấy có được tính là bạn trai mình không nhỉ? Cô thu mắt lại, trả lời tin nhắn của Mễ Lạp: [Gần như là thế.]
Mễ Lạp: [Sao lại gần như là thế, chẳng lẽ hai người vẫn đang ở trong giai đoạn mập mờ sao?]
Nghê Bảo Gia nghĩ, người như Chu Văn Đường liệu có an phận làm bạn trai của cô không? Cô cũng không dám nghĩ, thực ra tâm trạng hiện tại của cô cũng không khác gì lúc nhỏ đứng ngoài cửa kính ngắm con búp bê tinh xảo đắt đỏ, thừa biết là không mua nổi nhưng chỉ cần ngắm thêm một lúc nữa cũng tốt rồi.
Nghê Bảo Gia bỏ điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Tối nay Chu Văn Đường không đưa cô đến khách sạn lần trước, mà về chỗ anh ở.

Nhìn vào cách bài trí trong nhà, có thể thấy anh rất ít khi sống ở đây.
Chu Văn Đường cởi giày, không lấy dép lê ở trên tủ giày mà đi thẳng vào nhà, cởi đồng hồ rồi ném lên bàn trà.

Anh không khống chế lực tốt, chiếc đồng hồ lại rơi xuống đất, anh chẳng buồn để ý, nhắm mắt ngả người vào chiếc sofa da thật màu nâu nhạt.
Nghê Bảo Gia hỏi: “Ấm đun nước ở đâu?”
Chu Văn Đường mở mắt ra, giọng anh hơi khàn: “Chắc là để trong tủ bếp, em tìm xem.”
Nghê Bảo Gia đi vào trong bếp, lấy ấm đun nước từ trong tủ bếp, cô tráng qua hai lần rồi đổ nửa ấm nước, cắm phích vào ổ điện.
Lúc Nghê Bảo Gia ra ngoài, Chu Văn Đường đang nói chuyện điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Đầu bên kia hẳn là bà ngoại của anh, anh ngồi thẳng người dậy, điệu bộ thoải mái: “Cháu cố tình không đến bệnh viện số ba, thế mà vẫn bị người ta nhìn thấy sao.

Bà à, có phải bà đã sắp xếp tai mắt ở tất cả mấy bệnh viện ở cái đất Bắc Kinh này không vậy? Không có chuyện gì, chỉ hơi sốt, đi lấy ít thuốc.

Cơ thể cháu khỏe mạnh, bà đừng lo lắng linh tinh...”
Nghê Bảo Gia ngồi trên chiếc sofa đơn, mang điện thoại ra xem giờ, một tiếng “tích” vang lên trong phòng, nước đã sôi.

Nghê Bảo Gia bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi rót nước.
Chu Văn Đường cũng cúp điện thoại ngay lúc đó, anh nắm nhẹ tay cô, giọng điệu có phần bất mãn: “Em cứ chạy vào trong bếp làm gì thế?”
“Nước sôi rồi, em rót cho anh ít nước.” Cô thoát khỏi tay anh: “Chẳng lẽ anh không uống thuốc à?”.


Nhấn để mở bình luận

Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm