Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm



Chu Đoan Dương vì chuyện lần trước nên phải ngoan ngoãn ở nhà một thời gian.

Gần đến cuối năm, đám con cháu ở bên ngoài cũng lần lượt quay về Bắc Kinh.

Ngay cả Chu Văn Đường mấy ngày gần đây cũng không tụ tập cùng đám Tạ Điểu nữa, gần đến Tết rồi nên nhóm bọn họ đều gác lại những buổi tụ tập, về nhà đóng vai cháu con ngoan ngoãn.
Chu Văn Đường ở trong tứ hợp viện của nhà họ Chu, thi thoảng lại trò chuyện cùng ông cụ Chu.
Ông cụ Chu sinh được ba người con, hai trai một gái, cũng không tính là ít con.

Hai người con trai cũng tu chí, một người làm kinh doanh, một người làm chính trị, ai cũng đi theo con đường mà ông cụ đã trải sẵn, duy chỉ có cô con gái út là phản nghịch.

Sau khi học xong cấp Ba thì đã vội vàng kết hôn, đến giờ vẫn chưa học xong Đại học, tất cả mọi chuyện đều làm theo ý mình.

Vì thế mấy năm trước, mối quan hệ hai bố con ngày càng bế tắc, suýt chút nữa đã cắt đứt quan hệ.

Gần hai năm trở lại đây ông cụ Chu đổ bệnh nặng một lần, suýt chút nữa đã mất mạng, mối quan hệ hai bố con mới hòa hoãn trở lại.
Cô của Chu Văn Đường tên là Chu Chi Nam, thực ra cũng chỉ lớn hơn Chu Văn Đường chín tuổi, nhưng mối quan hệ của Chu Văn Đường và cô của anh trước giờ vẫn tốt đẹp, có lẽ cũng là vì khi mẹ anh còn sống, cô út này cũng là người duy nhất mà mẹ anh có thể dốc bầu tâm sự.
Chu Văn Đường cùng ông cụ Chu dùng bữa trong phòng ăn, ông cụ hiếm khi hỏi một câu: “Có phải hôm nay Chi Nam về không, bay chuyến mấy giờ thế?”
“Mười giờ ạ.” Chu Văn Đường cầm khăn ấm trên bàn, lau tay: “Lát nữa cháu ra sân bay đón cô út.”
Ông cụ Chu húp ngụm cháo, không nói thêm gì, chỉ dặn dò anh: “Lái xe trên đường thì phải cẩn thận.”
Ăn sáng xong, Chu Văn Đường thấy đã sắp đến giờ nên anh lái xe định đi.

Ngoài anh, còn có con gái của bác là Tiêu Tiêu, một cô bé vừa mới vào cấp Ba, đang đòi cùng đi ra sân bay đón cô út.
Chu Văn Đường còn chưa lên tiếng đáp lại, Tiêu Tiêu đã đến mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái, nhìn anh cười tủm tỉm.
Chu Văn Đường tất nhiên không thể đuổi cô bé xuống xe.
Tiêu Tiêu thắt dây an toàn, quay sang nhìn Chu Văn Đường, làm vẻ mặt nghịch ngợm: “Anh Văn Văn, thực ra không phải em muốn đi đón cô út, chỉ là không muốn ở cùng với ông nội thôi.”
Ông cụ Chu trước giờ vẫn luôn nghiêm nghị, ngay cả cô cháu gái nhỏ này mà ông cũng chưa tỏ vẻ hòa ái bao giờ.

Trong đám cháu chắt, có lẽ chỉ có mình Chu Văn Đường không sợ ông cụ.
Chu Văn Đường lái xe ra khỏi sân, anh cố tình trêu cô bé: “Tiêu Tiêu, em không sợ sau này anh nói chuyện này cho ông nội sao?”
Tiêu Tiêu biết Chu Văn Đường đang trêu cô bé, cô bé hoàn toàn không bận tâm: “Anh Văn Văn, anh đừng có mà dọa em, em biết anh không phải loại người đó.”
Chu Văn Đường cười.
Tiêu Tiêu đảo mắt một vòng, sau đó ghé lại gần Chu Văn Đường, hỏi với vẻ lém lỉnh: “Anh Văn Văn, dạo này bạn gái của anh là ai thế?”
Chu Văn Đường quay sang nhìn cô bé: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Em đang nghĩ anh có biết Cung Tiếu không, cô ấy là thần tượng mới của em.” Tiêu Tiêu nhìn anh bằng ánh mắt ước ao: “Anh có thể xin được chữ ký của cô ấy không?”
“Chuyện này em tìm nhầm người rồi.” Chu Văn Đường mách nước cho cô: “Em phải tìm anh Tạ Điểu của em, cậu ấy có cách.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Tiêu chán nản thở dài: “Thế thì thôi vậy.”
“Làm sao thế?” Chu Văn Đường vẫn nói một cách điềm nhiên: “Tạ Điểu chẳng qua chỉ lắm mồm nói một câu là em đi chơi với thằng nhãi nào sao, em vẫn muốn thà chết cũng không qua lại với anh Tạ Điểu của em à?”
Tiêu Tiêu có cả một bụng ấm ức muốn than vãn: “Thật sự hại chết em rồi, anh không biết mấy tháng qua, mẹ em quản em nghiêm thế nào đâu.”
Chu Văn Đường không hề có tính tự giác an ủi cô gái nhỏ, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Ai bảo em cúp tiết tự học buổi tối, ra ngoài chơi với thằng nhãi đó.”
Tiêu Tiêu cúi đầu nghịch móng tay, lẩm bẩm lí nhí: “Anh Văn Văn, sao anh lại quay sang nói em rồi.

Nghe bố em kể, lúc anh đi học cũng không học hành hẳn hoi, nào thì yêu sớm rồi đánh nhau, em còn tưởng anh phải thông cảm cho em cơ.”
Chu Văn Đường bật cười: “Xem ra, em biết rõ chuyện trước kia của anh nhỉ.

Nói thử cho anh Văn Văn nghe xem, bố em nói anh Văn Văn thế nào?”
Tiêu Tiêu lập tức hạ giọng, giấu giấu giếm giếm: “Thực ra cũng chẳng nói gì.”
Đón được Chu Chi Nam thì đã là chuyện của một tiếng sau.
Chu Văn Đường đưa tay nhận lấy vali từ tay Chu Chi Nam, nhìn ra sau lưng bà ấy: “Dượng không về ạ?”
“Bắt ông ấy về làm gì, có khác gì về cho thêm khổ không, là cô không cho ông ấy về đấy.”
Chồng của Chu Chi Nam là người Pháp, là bác sĩ ngoại khoa.

Trước đây Chu Chi Nam nằng nặc đòi lấy người chồng hiện tại, ông cụ Chu đã nổi cơn tam bành vì chuyện này, vì ông cụ Chu vốn đã sắp xếp đối tượng kết hôn cho cô út, đó là con của chiến hữu cũ của ông cụ Chu.

Những gia đình như bọn họ, nếu muốn kết hôn thì đối tượng kết hôn cũng phải được lựa chọn kỹ càng.

Tính tình cô út bướng bỉnh, dĩ nhiên không chịu nghe theo sự sắp đặt của gia đình, gây náo loạn đến mức hai nhà Chu - Tần cũng vì thế mà dần dần trở nên xa cách không ít.
Chu Chi Nam nắm tay Tiêu Tiêu rồi nói: “Tiêu Tiêu càng lớn càng xinh nhỉ.”
“Thế ạ?” Tiêu Tiêu cười ngọt lịm: “Kiểu đầu mới của cô út trông thật là khí chất.”
Chu Chi Nam lườm yêu Chu Văn Đường một cái: “Chỉ có cháu, cả năm không gặp mà cũng chẳng biết nói mấy câu bùi tai gì cả.”
Chu Văn Đường xách vali, vẫn nói một cách thản nhiên: “Nếu cô muốn nghe lời đường mật thì tìm dượng ấy, tìm một đứa cháu như cháu thì có ích gì?”
Ba người đi vào thang máy, xuống bãi đậu xe dưới lầu.
Ghế phụ lái để trống, Tiêu Tiêu ngồi hàng ghế sau cùng Chu Chi Nam.

Chu Chi Nam lên xe, cởi áo khoác, hỏi Chu Văn Đường: “Năm nay Chu Tấn có về ăn Tết không?”
“Anh cả bận việc trong quân đội, không về được.” Chu Văn Đường đáp.
Tiêu Tiêu mếu máo: “Anh ấy đã hai năm không về ăn Tết rồi.”
“Công việc của anh cháu đặc thù, cũng chẳng còn cách nào khác.” Chu Chi Nam đập vào lưng ghế lái: “Tết năm nay, cháu không định dẫn người yêu về sao?”
“Cháu đi đâu tìm được chứ, con gái thời nay đâu có dễ dẫn về nhà như vậy?” Chu Văn Đường nhìn tình hình xe cộ ở phía trước, anh nhếch miệng: “Hay là cô tìm cho cháu một người.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Chi Nam vén tóc ra sau tai: “Chuyện này đâu đến lượt cô tìm cho cháu, chưa biết chừng năm nay ông cụ lại sắp xếp cô gái nhà nào đó gặp cháu, cháu cứ chuẩn bị tâm lý đi.”
Chu Văn Đường lặng lẽ cười, anh biết cô út không nói sai.
Chỉ có điều năm nay ông cụ Chu không nhắc, nhưng người mẹ kế Đậu Huệ Nhàn của anh lại nhắc đến chuyện này, nói là có cô gái con của người bạn thân của bà ta, trạc tuổi Chu Văn Đường, học ngành múa cổ điển, tính cách không tồi, chi bằng giới thiệu cho anh gặp mặt chứ cũng không có ý gì khác, cứ coi như quen thêm người bạn.
Trong bữa tiệc tất niên, Chu Văn Đường không làm mẹ kế bẽ mặt, nói một câu phụ họa: “Được ạ, dì xem ngày nào thích hợp, sắp xếp cho chúng cháu gặp nhau.”
Ông cụ Chu không tỏ thái độ, con trai của anh cả anh ngồi trên đùi ông cụ, ông cụ đút cho cậu bé ăn hết một chén cháo nhỏ.
Sau bữa tối, bác và anh cả của anh lần lượt gọi video để chúc mừng năm mới cho ông cụ Chu.
Ăn cơm xong, mọi người vào đình viện hút thuốc, cô của Chu Văn Đường bước ra, xin anh một điếu thuốc: “Không phải cháu định đi gặp cô gái mà Đậu Huệ Nhàn giới thiệu đấy chứ?”
Chu Văn Đường hít một hơi thuốc, thờ ơ nịnh cô út: “Vẫn là cô út hiểu cháu.”
Chu Chi Nam không nhận lời khen này: “Đừng có tâng bốc cô, cô thấy ông cụ cũng chẳng bày tỏ thái độ gì, nghe chừng cháu mà không đi thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Vả lại, ai biết bạn thân của Đậu Huệ Nhàn có thân thế trong sạch hay không, chưa biết chừng lại là con gái của kẻ thứ ba lên làm bà cả thì sao.”
Chu Văn Đường nhếch môi cười: “Cô út à, chắc chú nói không lại mồm mép của cô đâu nhỉ?”
Chu Chi Nam và Đậu Huệ Nhàn không hợp nhau, một năm sau khi mẹ ruột Chu Văn Đường mất, Đậu Huệ Nhàn đã về làm dâu.

Chu Chi Nam không chịu gọi Đậu Huệ Nhàn một tiếng chị dâu, trong mắt bà, chị dâu của bà trước giờ vẫn luôn là mẹ ruột của Chu Văn Đường.
Chu Chi Nam khoanh tay, nói: “Văn Đường, cô út không hy vọng cháu trở thành người như bố cháu.”
Chu Văn Đường búng tàn thuốc, anh vẫn nói một cách cợt nhả: “Trên không chuẩn dưới ắt hỏng, chắc là khó đấy cô.”
Chu Chi Nam tỏ vẻ nghiêm nghị: “Cô út nói nghiêm túc với cháu đấy.”
“Được rồi, cháu tự biết phải làm gì, sao cô còn càm ràm nhiều hơn cả bà ngoại nhỉ.”
Chu Chi Nam thấy Chu Văn Đường nhắc đến bà cụ Hạ nên thuận miệng hỏi thăm: “Bà ngoại cháu dạo này có khỏe không?”
“Vẫn bình thường.”
“Mấy ngày nữa cô sẽ dành chút thời gian đi thăm bà cụ.”
Chu Văn Đường gật đầu, đúng lúc này điện thoại trong túi quần vang lên âm báo tin nhắn Wechat, Chu Văn Đường lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tin nhắn chúc mừng năm mới mà Nghê Bảo Gia gửi.
Cả một tràng dài toàn lời chúc may mắn, cứ như vè đọc nhanh.

Anh đọc tin nhắn mà phải bật cười, người trong vòng tròn quan hệ của anh đều không thích gửi những tin nhắn như thế này.

Cũng chỉ có Nghê Bảo Gia.

Suy cho cùng cô vẫn còn nhỏ tuổi, chẳng khác gì một đứa trẻ.
Chu Văn Đường cũng gửi lì xì cho cô, nhưng cô không nhận, sang ngày hôm sau Wechat gửi lại tiền vào tài khoản ngân hàng của anh..


Nhấn để mở bình luận

Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm