Anh Sẽ Không Hay Biết


Trong kỳ nghỉ sau khi thi đại học, tôi đến một cửa hàng trà sữa gần đó để làm việc bán thời gian, mỗi ngày đối với tôi đều rất bận rộn.

Tôi dồn số tiền lương của mình với tiền tiêu vặt mà mẹ cho cũng chỉ đủ 2000NDT, điều đầu tiên tôi làm là đi mua điện thoại thông minh, loại có thể tải QQ.

Theo trí nhớ của tôi thì hãng điện thoại đó là Lenovo, sau giảm giá còn khoảng 1599NDT.

Tôi đứng trong cửa hàng chuyên dụng và xem xét nhiều kiểu dáng điện thoại thông minh khác nhau. Người bán hàng giới thiệu cho tôi sự khác biệt và chức năng của từng kiểu máy. Thực ra, tôi không hiểu anh ta nói gì, điều tôi quan tâm chỉ có giá cả. Vậy nên tôi đã chọn một chiếc điện thoại giá rẻ nhất trong đó.

Sau khi về nhà, tôi mày mò cách sử dụng nó, phải mất tận một giờ đồng hồ mới có thể hiểu hết tất cả chức năng, rồi tôi tải QQ về đăng ký tải khoản.

Tôi đặt biệt danh cho mình là “The moon”, mặt trăng.

Tôi nhập mã lớp mà mình đã ghi từ lâu trong sổ tay vào ô tìm kiếm, sau đó run run nhấn vào “Yêu cầu tham gia”.

Vài phút sau tôi đã được duyệt vào nhóm lớp, và tôi cũng không thể chờ đợi được mà ngay lập tức muốn tìm kiếm tài khoản của Dương Chấn Phàm từ danh sách thành viên, do dự một lúc lâu nhưng tôi vẫn dừng lại.

Tôi kéo danh sách lên lại từ đầu, thêm bạn bè tất cả bạn bè trong lớp theo thứ tự từ trên xuống dưới, cuối cùng đã đến anh ấy.

Tôi cố nén niềm vui trong trái tim mình, nhấn vào trang cá nhân của anh, đập vào mắt tôi là hình nền của anh, một bóng đen đang nắm tay cô gái.

Tôi biết nơi đó, là sân chơi của trường chúng tôi, cô gái đó tôi cũng biết, là Lý Hạo Nguyệt.

Ngón tay tôi đột nhiên cứng lại trên nút “Thêm bạn bè”.

Tôi đã đắm chìm trong đoạn tình cảm này quá lâu mà quên mất rằng ngay từ đầu vở kịch này chỉ có mình tôi nghiêm túc diễn xuất, cho nên đến tận lúc hạ màn, tôi còn cho rằng mình đang diễn nó ở ngoài thực tại.

Anh có thể có người mà anh thích, cũng có thể ở bên một người con gái khác.

Tôi đã thoát khỏi trang cá nhân của anh ấy và cũng không thêm bạn bè.

Trong nhóm bỗng nhiên lại hiện ra một tin nhắn, là Trình Ngạn gửi, “Hàn Tĩnh, cậu thi tốt không?”

Tôi không trả lời, tắt điện thoại, thay quần áo rồi đến quán trà sữa làm.

Buối tối sau khi tan làm tôi mới trả lời đại vài chữ trong nhóm, “684 điểm”.

12.

Ngày nhận bằng tốt nghiệp, tôi và Trần Mặc được gọi đến văn phòng hiệu trưởng, nghe thầy kích động khen ngợi chúng tôi.

Trần Mặc thỉnh thoảng phụ họa vài câu, còn tôi thỉnh thoảng chỉ cười cười cho qua.

Trước khi chụp ảnh tốt nghiệp, tôi cố ý chỉnh trang lại tóc tai, đứng trước gương luyện tập hết lần này đến này khác để làm sao có thể cười cho đẹp nhất.

Đây hẳn là cơ hội duy nhất để tôi có thể chụp ảnh cùng Dương Chấn Phàm, bởi vậy tôi phải trông thật xinh đẹp.

Nhưng khi đứng ở góc hành lang, trông thấy anh cùng Lý Hạo Nguyệt tay trong tay ở chung một chỗ, tôi mới nhận ra những gì bản thân mình làm trông mới nực cười làm sao.

Chỉ là Hàn Tĩnh à, cô không phải là vì anh ấy, cô làm như vậy là vì chính mình.

Không có gì phải buồn cả, dù có phải là cho bản thân hay không thì cũng phải mỉm cười để tạm biệt tuổi trẻ rực rỡ này, sau đó tiến bước hướng đến một cuộc sống mới.

Tôi đứng ở hàng đầu tiên, để lộ nụ cười vừa mới luyện tập rất nhiều lần, chờ cho đến khi máy ảnh “tách tách” một tiếng, đem biểu cảm của tất cả mọi người thu vào trong khung hình.

Sau khi hoàn thành xong thủ tục để rời trường, cả lớp chúng tôi cùng dùng bữa ăn tốt nghiệp với các giáo viên bộ môn.

Khi tôi vừa rửa tay xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh của nhà hàng thì tình cờ gặp Trần Mặc.

Cậu ta đứng thẳng người, hoàn toàn khác với dáng vẻ khôi hài thường ngày, “Hàn Tĩnh, cậu có thể trò chuyện cùng tớ vài câu được không?”

Tôi cảm thấy hơi lạ lạ nhưng vẫn gật đầu đi ra ngoài với cậu ta.

“Cậu muốn nói chuyện gì?”

Trần Mặc tựa vào tường, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Hàn Tĩnh, cậu rất ghét tớ phải không?”

Tôi sửng sốt một lúc, mở miệng muốn nói “Không”, nhưng dường như cậu ta nhìn ra tôi muốn nói gì nên kịp thời cắt ngang.

“Cậu nói thật đi.”

Tôi cúi đầu im lặng rồi mới chậm rãi mở miệng, “Nói chán ghét thì cũng quá là ấu trĩ đi, phần nhiều là không cam lòng thì đúng hơn, dù sao trước khi quen biết cậu thì trong phương diện học tập tôi vẫn chưa từng thua bất kỳ ai.”

Trần Mặc cười khẽ, “Hàn Tĩnh, xét về tính cách của cậu nếu chỉ vì điểm số thì mới thật ấu trĩ. Nếu như là bởi vì năm đó tất cả mọi người buộc chúng ta cùng một chỗ để so sánh làm cậu khó chịu thì tớ có thể xin lỗi.”

Tôi lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Trần Mặc, thật ra cậu cũng không hiểu tôi, mấy lời đồn nhảm ấy đối với tôi mà nói cũng chẳng là gì cả. Tất cả cảm xúc mà tôi dành cho cậu đều là từ thành tích của cậu mà thôi, chuyện làm cho tôi để tâm nhất đó chính là không có cách nào để vượt qua cậu.”

Cậu ta đứng im không nói gì, tôi hít sâu một hơi tiếp tục nói, “Tôi thoạt nhìn trông giống như một người không tranh không giành với người khác. Nhưng không phải, tôi sẽ quan tâm đến những thứ mà cậu sẽ chẳng bao giờ để ý tới. Giống như cậu không để tâm đến việc mình có thể thi vào Thanh Hoa hay không, còn tôi thì lại rất để ý đến việc mình có thể đậu Bắc Đại không…Chúng ta không giống nhau.”

Trần Mặc cúi đầu im lặng một lúc lâu, "Tớ đã hiểu rồi."

Tôi nhận ra cảm xúc của mình có chút kích động, liền nhẹ giọng lại, "Tất cả chuyện này đều chỉ là vấn đề của một mình tôi, cậu không cần cảm thấy áy náy về nó. Nếu như không có việc gì thì tôi đi trước.”

Tôi xoay người bước lên cầu thang, giọng nói trầm thấp của Trần Mặc đột nhiên vang lên sau lưng.

“Hàn Tĩnh, rất xin lỗi vì để cậu phải chịu nhiều ác ý mà đáng lẽ ra cậu không nên nhận. Hy vọng mọi việc sau này của cậu có thể thuận lợi, tốt nghiệp vui vẻ.”

Tôi bước đi không nhìn lại.

“Cậu cũng vậy, tốt nghiệp vui vẻ.”

13.

Lúc bước ra khỏi nhà hàng, Dương Chấn Phàm đang đứng ở của nhìn trái ngó phải, giống như đang chờ ai đó.

Tôi cong khóe môi, bước đến phía anh.

“Tốt nghiệp vui vẻ, Dương Chấn Phàm.”

Anh có chút ngây người nhưng cũng cười trả lời tôi, “Tốt nghiệp vui vẻ.”

Sau đó tôi nghiêm túc nhìn anh một cái rồi xoay người đi về hướng ngược lại, lần này tôi không muốn nhìn thấy bóng lưng anh biến mất khỏi tầm mắt mình nữa.

Thực ra thì, tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lời đến miệng dường như chỉ có câu “tốt nghiệp vui vẻ” là thích hợp nhất.

Gom tất cả những lời muốn nói gói gọn lại trong những từ này.

Tôi đã đăng ký chuyên ngành báo chí của Đại học Bắc Kinh, mẹ tôi nói rằng trông tôi rất hướng nội, liệu có thể làm nhà báo được sao?

Tôi cũng không biết nữa, chỉ là tôi muốn thử, muốn biết cảm giác sống theo cách hoàn toàn khác sẽ như nào.

Cuối tháng 8, mẹ tôi đưa tôi ra sân ga để lên chuyến tàu đến Bắc Kinh, cuối cùng tôi cũng đã đến đây, nơi mà tôi đã mong mỏi nhiều năm.

Cuộc sống năm nhất làm cho tôi cảm thấy rất mới lạ, mỗi ngày trôi qua đều rất bận rộn. Tôi cũng không ngờ là mình lại đam mê nghề báo đến vậy, tôi thích cảm giác từng nét chữ rơi trên đầu ngòi bút.

Vào đầu năm học, tôi đã tham gia câu lạc bộ truyền hình với bạn cùng phòng của mình, gặp gỡ rất nhiều người bạn mới.

Chu Kỳ cũng là một trong số đó, anh ấy và tôi là một nhóm, chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài phỏng vấn, thức khuya viết bản thảo, dần dà cũng thân thiết với nhau.

Quan trọng nhất là anh ấy thích bạn cùng phòng của tôi, nhưng không dám nhắn tin với cô ấy. Vì vậy mỗi lần đều là nhờ tôi đưa đồ ăn nhẹ và bữa sáng cho cổ.

Sau một tháng theo đuổi, cuối cùng Chu Kỳ đã thành công trong việc đuổi theo bạn cùng phòng của tôi.

Để cảm ơn "người mai mối" là tôi, anh ấy đã giúp tôi tìm một công việc bán thời gian là gia sư, đối phương là một cô bé học cấp 2 đang sống cùng mẹ.

Mỗi tuần sau khi kết thúc giờ học ở trường, tôi sẽ bắt xe buýt trong một giờ đến nhà cô bé để dạy kèm.

Mẹ cô bé là một người rất dịu dàng, mỗi khi tôi đến đều chuẩn bị trái cây và đồ uống cho chúng tôi, cô bé cũng rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn nhưng học lực chỉ ở mức trung bình.

Trông con bé rất giống tôi hồi còn nhỏ.

Lương làm thêm cộng với tiền học bổng đủ để trả chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi, phần còn lại tôi sẽ gửi tiết kiệm trong thẻ ngân hàng để dành cho sau này.

Sau khi vào đại học, tôi hầu như không bao giờ xin mẹ tiền nữa, cuối cùng tôi đã có thể sống tự lập theo đúng nghĩa.


Nhấn để mở bình luận

Anh Sẽ Không Hay Biết