Anh Sẽ Không Hay Biết


14.

Trong kỳ nghỉ đông, tôi về nhà với túi lớn và túi nhỏ trong tay.

Trước khi trở về tôi đã cố tình đi dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm lớn ở Bắc Kinh, mua cho mẹ một chiếc áo khoác lông vũ và một đôi giày xịn xịn.

Mẹ tôi nói rằng tính cách của tôi đã cởi mở hơn trước nhiều.

Ngày thứ ba ở nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng trường cấp 3, thầy hy vọng tôi có thể trở về chia sẻ kinh nghiệm học tập cho đàn em.

Dựa theo bản thảo được chuẩn bị trước, tôi nói về kinh nghiệm học tập của mình và những điều cần chú ý khi theo con đường này.

Lúc sắp kết thúc, có một bạn nam đột nhiên đứng lên, “Đàn chị, em muốn hỏi một chút, đại học Bắc Kinh có thật sự tốt như mọi người nói không?”

Tôi cười cười, suy nghĩ một chút, “Đại học Bắc Kinh rất tốt, nhưng không phải bởi vì nó tốt chị mới thích nó, mà bởi vì chị thích nó, nên trong mắt chị, ngôi trường này chính là tốt nhất.”

Tôi đã từng nỗ lực hết sức có thể vì một mục tiêu trong cuộc đời và cuộc hành trình ấy gian khổ đến mức làm tôi không thể ngừng nghỉ một giây nào để nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.

Tôi rất thích trường đại học hiện tại và cũng thích bản thân mình của bây giờ.

“Đáp án dành cho cuộc sống này không phải là duy nhất, nhưng cố gắng chăm chỉ cho những gì bạn muốn chính là biện pháp tốt nhất.”

Con đường này tuy còn dài và khó khăn, cho dù có ra sao, hãy luôn tiến về phía trước.

Sau khi rời khỏi trường, tôi đến cửa hàng văn hóa và giáo dục ở đối diện, bà chủ vẫn còn nhớ mặt tôi, niềm nở đưa tôi một cốc cacao nóng.

Tôi ngồi trên tầng 2 như trước, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù biết là sẽ không có khả năng, nhưng tôi vẫn mơ hồ chờ đợi, chờ xem anh có đi qua nơi này không?

Tôi rút một cuốn sách từ kệ ra, là cuốn Giấc mộng đêm hè của Shakespeare, bên trong còn có một thẻ đánh dấu trang.

Trên thẻ viết, “Mất đi không nhất định sẽ có lại, xoay người ôm không nhất định là người yếu đuối nhất.”

Trong lòng tôi phảng phất có một lớp bông mềm mại chạm qua, không phải vì những lời này mà là vì nét chữ này, tôi đã từng thấy qua rất nhiều lần.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Tôi mở điện thoại ra, muốn tìm tấm hình được chụp từ rất lâu còn nằm trong album ảnh. Nhưng thông báo mới trên Weibo bỗng dưng hiện lên thu hút sự chú ý của tôi, là một video đến từ cùng một thành phố được đẩy lên.

Tôi nhấp vào video, trên màn hình hiện lên tấm biển trường trung học của tôi, sau đó ống kính chuyển sang hình ảnh của người đã quay video này…

Là Dương Chấn Phàm, còn có Lý Hạo Nguyệt.

Tôi đứng dậy rồi ngay lập tức chạy xuống cầu thang, thông qua khe cửa hẹp, tôi nhìn thấy bóng dáng hai người họ đang đùa giỡn.

Mũi tôi bỗng thấy cay cay, trước mắt cũng dần dần mơ hồ, tôi mặc áo len mỏng đứng dựa vào cửa, nhìn bóng dáng vui vẻ của bọn họ ở bên kia đường, mãi cho đến khi hai người họ hoàn toàn biến mất trước tầm mắt của tôi.

Tôi lặng lẽ trở lại tầng hai, đặt thẻ đánh dấu về lại trang gốc, sau đó mua cuốn sách “Giấc mộng đêm hè”.

Tôi không đặc biệt chú ý đến Weibo của anh ấy, nhưng tôi nhớ rõ tên người dùng của anh ấy chỉ sau một cái nhìn.

"Từng tháng".

15.

Tôi nằm trên giường lướt từng dòng trạng thái trên Weibo của anh, nội dung rất đơn giản, đôi khi chỉ là bức tranh phong cảnh, có khi lại là ảnh những chú chó chú mèo đáng yêu, hoặc là chia sẻ những kỷ niệm cũ.

Thỉnh thoảng anh cũng chửi bới cơm ở căn tin trường rất khó ăn, một ngày nào đó không cẩn thận bị người ta dội cả một xô nước, có mâu thuẫn với bạn cùng phòng nhưng không giải quyết được, cùng bạn gái đi mua đồ bị người bán hàng rong lừa gạt…

Tôi cẩn thận xem qua từng bài viết, cố gắng chắp vá hình tượng một Dương Chấn Phàm mà mình chưa bao giờ nhìn thấy qua những từ này, cố gắng tìm hiểu cách mà anh trải qua những ngày như thế từ những dòng chữ.

Mỗi ngày, anh đều rất hạnh phúc.

Sau ngày rằm tháng Giêng, tôi thu dọn đồ đạc trở về Bắc Kinh, không phải là vì kỳ học ở trường bắt đầu sớm mà là vì công việc gia sư bán thời gian của tôi. Mẹ của cô bé muốn tôi trở lại sớm để giúp bé học thêm.

Sau khi học xong, tôi phát hiện cô gái nhỏ này cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, “Sao thế?”

Cô bé ngập ngừng đôi chút, rồi rụt rè nhìn tôi, “Chị ơi, chị có bạn trai chưa?”

Tôi sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Chị chưa, sao thế em?”

Cô bé cúi đầu, có chút ngượng ngùng, “Chị ơi, em nói chuyện này với chị, nhưng chị có thể giữ bí mật với mẹ em không ạ?”

Nhìn sắc mặt ửng đỏ kia, trong lòng tôi dường như đã biết cô bé muốn nói cái gì, tôi gật gật đầu, “Được thôi.”

“Gần đây hình như em đã thích một bạn nam…Cậu ấy là lớp trưởng lớp em, học rất giỏi, vẻ ngoài trông cũng đẹp trai. Mấy bạn nữ thích bạn ấy có nhiều lắm, em thì lại quá bình thường, cậu ấy có lẽ sẽ không bao giờ chú ý đến một người như em…”

Tôi dừng một chút, nhẹ giọng hỏi, “Vậy em thích cậu ấy cũng là bởi vì những thứ đẹp đẽ bên ngoài đó sao?”

Cô bé suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu, “Không phải đâu ạ, em cùng cậu ấy quen biết nhau đã lâu, cũng biết cậu ấy luôn rất ưu tú như thế, nhưng em không phải thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên…”

“Lần trước em bị giáo viên bắt ở lại lớp sửa bài, bởi vì sửa bài chậm quá cho nên bỏ lỡ giờ cơm trưa, về sau không biết vì sao cậu ấy lại biết em chưa ăn cơm nên liền cho em một cái bánh mì…”

Tôi khẽ cười cười, “Sau đó em liền thích người ta sao?”

Cô bé đỏ mặt gật đầu, “Cậu ấy là một người rất kiên nhẫn, cũng vui vẻ giúp đỡ người khác, ai cũng thích chơi cùng với cậu ấy, hơn nữa cậu ấy còn tham gia nhiều hoạt động ý nghĩa nữa…”

Tôi lẳng lặng nghe con bé tâm sự, cô gái nhỏ biết yêu rất khó che giấu được tình ý, cô bé tin tưởng nên kể chuyện này cho tôi nghe, tôi cũng nguyện ý lắng nghe.

“Lý do ta thích một người rất phức tạp, nhưng điểm chung duy nhất chính là một điểm nào đó ở người ấy mà em không có cho nên mới cảm thấy bị thu hút.”

“Nhưng bản thân sự yêu thích đã là một điều rất đẹp, nó không nên trở thành nguồn gốc cho sự tự ti của em. Em nhìn thấy ưu điểm của người khác thì cũng phải nhìn thấy ưu điểm của mình. Nếu như em đã thích cái gì, muốn có cái gì thì phải cố gắng tiến về phía nó.”

"Ngay cả khi cuối cùng em không thực hiện được mong muốn ban đầu của mình, nhưng trên con đường ấy em đã đạt được rất nhiều thứ, những thứ chỉ thuộc về riêng em. Nó đủ để khiến em trở thành một người có sức mạnh, có sự tự tin, sau đó dũng cảm đối mặt với thế giới rộng lớn hơn.”

Dương Chấn Phàm đối với tôi, chính là ý nghĩa này.

16.

Sau khi khai giảng, mỗi ngày tôi đều rất bận rộn, ngoài việc đi học và đi làm thêm, tôi còn đăng ký đi thanh niên tình nguyện, tham gia các cuộc thi cấp thành phố, quốc gia.

Trong vài năm qua, tôi đã làm công việc giảng dạy văn hóa tại các viện bảo tàng, thăm các cựu chiến binh trong Chiến tranh chống Nhật, đồng hành cùng trẻ em trong trại trẻ mồ côi và phóng viên trong các sự kiện thể thao...

Tôi cũng nghiêm túc học tập để giành học bổng, tham gia các cuộc thi sáng tạo lớn, đến các công ty truyền thông khác nhau để thực tập.

Thời gian rảnh mỗi ngày của tôi không nhiều, nhưng buổi tối lúc nghỉ ngơi, tôi vẫn sẽ theo thói quen vào Weibo của Dương Chấn Phàm để xem anh ấy làm gì vào ngày hôm đó.

Tôi cũng không tham lam, chỉ cần có thể lấy thân phận người ngoài lẳng lặng ngắm nhìn anh tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Học kỳ 2 năm 3 tôi chủ động xin nghỉ việc gia sư, mẹ của cô bé nằng nặc giữ tôi lại nhưng tôi đã từ chối.

Tôi đã dạy kèm cô bé từ hồi cuối cấp 2, bây giờ con bé đã lên lớp 11 rồi. Thành tích của cô bé đã sớm tăng lên rất nhiều, ngay cả khi không có sự giám sát của tôi thì tôi tin rằng cô bé vẫn có thể làm tốt.

Trước khi đi, tôi nghiêm túc viết những bải giảng quan trọng của cấp 3 vào một cuốn vở, ghi chú những điểm quan trọng đưa cho cô bé, sau đó để lại số Wechat của mình.

“Tuy rằng hành trình này chỉ có thể đi cùng em đến đoạn đường này nhưng nếu như trong tương lai em có cần người lắng nghe tâm sự của mình, thì chị nguyện ý đảm đương vai trò này.”

Mẹ của cô bé đề nghị trả gấp đôi tiền lương để cám ơn sự giúp đỡ của tôi trong ba năm qua, tôi từ chối bà ấy.

Ba năm nay tôi dựa vào công việc bán thời gian này không chỉ trả được học phí mà còn lo được chi phí sinh hoạt của riêng mình, lại còn tiết kiệm được một khoản tiền nữa.

Lẽ ra người cần cảm ơn là tôi mới đúng.

Đêm trước khi tốt nghiệp, Chu Kỳ và bạn cùng phòng của tôi chia tay, là bạn cùng phòng của tôi mở lời trước.

Nguyên nhân là vì Chu Kỳ muốn ở lại Bắc Kinh làm việc, còn cô bạn tôi lại muốn quay về quê nhà để thi biên chế.

Chu Kỳ đã đến tìm tôi rất nhiều lần, hy vọng tôi có thể khuyên bạn cùng phòng vài câu, nhưng có lẽ lần này tôi không giúp được rồi.

Bạn cùng phòng nói với tôi rằng đây là một vấn đề khó có thể giải quyết được, nếu không bên nào chịu thỏa hiệp thì chuyện này vẫn sẽ mãi là vướng mắc mà thôi. Cuộc sống không phải chỉ có mỗi tình yêu và không ai nên hy sinh tình yêu của mình dành cho người khác.

Tôi thấy quan điểm của cô ấy không có gì là sai cả, chỉ thấy tiếc bốn năm yêu nhau vẫn thua dưới tay thực tế, tình yêu rồi phải nhường chỗ cho lý trí.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm phóng viên cho một tờ báo ở phía Nam, là tờ báo mà tôi yêu thích nhất.

Tôi ở lại Quảng Châu như một lẽ tự nhiên.

17.

Sau một ngày bôn ba bên ngoài, tôi trở lại văn phòng, thức khuya viết bản thảo, đến khi gõ xong chữ cuối cùng thì đã hai giờ sáng.

Tôi xoa xoa cái cổ đau nhức, thoải mái ngả người ra sau ghế, mở Weibo như thường lệ, bấm vào trang của Dương Chấn Phàm.

Hôm nay anh chỉ đăng một câu, “Nếu em thích được ánh nắng mặt trời trong làn mây chiếu rọi, vậy anh sẽ nguyện ý đưa em lên mây xanh.”

Lần cuối cùng anh ấy đăng Weibo đã là bốn tháng trước, tôi không biết trong mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi có thể cảm nhận được sự mất mát và đau buồn của anh.

Tôi do dự thật lâu, để lại ở phần bình luận một câu, “Không nhất định phải đứng trên ngàn mây mới có thể nhìn thấy mặt trời, ngay cả khi đứng trên mặt đất cũng có thể chạm vào ánh sáng rực rỡ ấy.”

Một lúc lâu sau điện thoại đột nhiên rung lên, tôi bấm vào trả lời.

“Tình cảm không phải là lý do để trói buộc, tự do mới là quan trọng, cho nên tôi hy vọng cô ấy có thể làm những gì mà bản thân muốn.”

Cô ấy, hẳn là Lý Hạo Nguyệt.

Tôi im lặng, trả lời, “Tình yêu vốn dĩ là sự lựa chọn tự do, làm sao cậu biết cô ấy nhất định sẽ không chọn mình?”

Lần này tôi đã chờ rất lâu mà không nhận được câu trả lời từ anh ấy, ngay khi tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ra về, màn hình điện thoại mới sáng lên.

Chỉ có ba từ, “Cảm ơn cậu.”

Tôi không có ý định trả lời lại, nhưng ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn từ anh, “Mấy năm nay cậu sống thế nào rồi?”

Tôi sững người tại chỗ trong giây lát, lúc đó tôi thậm chí còn cảm thấy rằng anh ấy đã biết tôi là ai, nhưng trong tiềm thức lại phủ nhận khả năng này.

Anh ấy không biết tôi thích anh ấy, mấy năm nay chúng tôi cũng không liên lạc với nhau, cho dù như thế nào thì anh cũng sẽ không thể hoài nghi đến cái tên “Hàn Tĩnh”.

Có lẽ là do trước đây tôi hay bình luận về bài viết của anh, hoặc có thể tôi đã để lại hồ sơ khách truy cập khi xem video của anh ấy nên anh ấy mới nhớ tên người dùng của tôi là "Light".

Tôi nhấc đôi chân nặng trĩu ngồi bên khung cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, nhìn Quảng Đông vẫn rực rỡ ánh đèn dù là giữa đêm, bỗng chợt cảm thấy mình thật cô đơn.

Tôi không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu, mãi cho đến khi sắc trời hơi sáng, tôi tình cờ nhìn thấy cảnh mặt trời mọc.

Lúc ấy tôi mới mở điện thoại ra, gõ vài từ, “Rất tốt”.

Sau đó xách túi lên rồi trở về nhà.


Nhấn để mở bình luận

Anh Sẽ Không Hay Biết