Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ


Đến sáng hôm sau, cô cho tài xế riêng của gia đình mình đưa Trương San trở về quê.

Doãn Ny dúi vào tay Trương San một phong bì dày cộm, mỉm cười đầy ngọt ngào nói:

“Này là tiền thưởng của em, một năm qua em làm việc rất vất vả rồi.”

Trương San hơi ngại ngùng gãi gãi đầu nói:

“Chị cũng vất vả mà.”

Mẹ Doãn biết cô về, sáng sớm đã ở trong bếp nấu đồ ăn sáng cho cô ăn.

Lúc cô định tiễn Trương San lên xe, bà đã chạy ra ngăn cản nói to:

“KHOAN ĐÃ.”

Cô và Trương San giật mình xoay người nhìn mẹ Doãn đang đi nhanh tới. Doãn Ny bất ngờ nên hỏi:

“Sao mẹ ra đây?”

Mẹ Doãn lườm cô trách móc:

“Con đó dẫn con bé về đây ngủ rồi thì cho con bé ở lại ăn sáng. Ai đời nào mới sáng sớm mà đuổi con bé đi về hả?”

Cô bị oan, mếu môi phản bác:

“Nào có, là do San San muốn về sớm với bà nội của con bé mà.”

Mẹ Doãn giống như giật mình, mở to mắt quay sang nhìn Trương San hỏi:

“Bộ con chỉ sống bà nội thôi à?”

Trương San thật tình gật đầu, hiền lành nói:

“Vâng, ba mẹ con ly hôn từ lúc con còn nhỏ, cả hai đều đã có gia đình mới rồi nên bà nội là người nuôi dưỡng con từ bé tới bây giờ ạ.”

Mẹ Doãn cảm động, mắt rơm rớm lệ đau lòng nhìn cô nói:

“Con phải đối xử tốt với San San nghe chưa.”

Doãn Ny thở dài, bất lực nói:

“Con biết rồi mà.”

Mẹ Doãn mím môi một lúc vỗ nhẹ vai Trương San trìu mến nói:

“Có gì khó khăn thì con có thể nói với Mật nhà bác, con bé nó sẽ sẵn sàng giúp đỡ con hết mình được không?”

Trương San cười nói:

“Vâng, chị Ny Ny bây giờ cũng đã rất tốt với con rồi ạ.”

Sau khi tiễn Trương San về, cô và mẹ Doãn vui vẻ khoác tay nhau đi vào.

Lâu lắm rồi mới được về nhà nên Doãn Ny rất trân trọng từng khoảnh khắc ở bên ba mẹ.

Cô còn lên cả một note dài để liệt kê ra những thứ sẽ làm cùng mẹ Doãn.

Ba Doãn và anh trai cô chắc chắn là không thể nào ở nhà cùng cô được.

Trên bàn ăn, trong khi cả nhà đang ở trong bầu không khí vui vẻ. Ba Doãn đột nhiên hỏi:

“Ờ, khoan đã A Sâm dạo này con có xem tin tức về tập đoàn bên Hạ Thị chưa?”

Doãn Ny hơi khựng người, Doãn Sâm bình tĩnh cầm nĩa nhạt nhẽo nói:

“Đó chỉ là kế hoạch của Hạ Diên và Hạ Trí Khanh thôi. Hạ Trí Khanh đến cả KQ còn tự mình đứng vững được thì Hạ Thị có là gì chứ.”

Doãn Ny chầm chậm ăn, tỏ ra không quan tâm đến chuyện này chỉ dỏng tai lên lắng nghe hai người kia nói chuyện:

“Nhưng mà kế hoạch đó để làm gì mà đem cả công ty ra để cược?”

Doãn Sâm nhún vai, lắc đầu nói:

“Con có ở dưới gầm giường của bọn họ đâu mà biết. Con chỉ đoán là đó là do bọn họ họ dựng lên thôi.”

Ba Doãn thở dài, mẹ Doãn lườm ông nói:

“Chuyện của người ta ông lo làm gì?”

“Đã thế còn ngồi ngây ra đó bộ ông không tính đi tới công ty sao?”

Ba Doãn nghe bà nói mới cười cười nói:

“Ha ha tôi quên mất.”

Sau khi ăn xong, cô thay mẹ Doãn tiễn hai người đàn ông của gia đình đi làm.

Doãn Ny vui vẻ khoác tay ba và anh trai đi ra ngoài thích thú dặn dò:

“Khi ba và anh hai kết thúc giờ làm thì nhớ phải về nhà sớm đó. Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”

Ba Doãn cười tươi rói, nhìn con gái rượu của mình nói:

“Được, được ba biết rồi.”

Cô cũng không quên dặn dò Doãn Sâm:

“Chiều nay nhớ dẫn chị dâu theo nhé, em rất nôn nóng để được gặp chị ấy đó.”

Doãn Sâm không hứa chỉ xoa mạnh đầu của cô biến nó từ gọn gàng thành ra giống như một con quỷ rồi nói:

“Tạm biệt.”

Doãn Ny tức điên hét lớn:

“Đồ đáng ghét này, BAAA À.”

Ba Doãn tấp vào đầu của Doãn Sâm một cái liếc nhiều anh ấy nói:

“Mày cứ bắt nạt con tao đi.”

Doãn Sâm bĩu môi, nhún vai mở cửa xe đùa giỡn mời ba Doãn vào:

“Con cũng có giành đâu, mời ông chủ vào xe để đi làm.”

Ba Doãn lườm anh ấy khiến Doãn Ny bật cười vẫy tay tạm biệt chiếc xe đang dần chuyển bánh di chuyển.

Bây giờ Doãn Ny sẽ cùng mẹ Doãn đi đến siêu thị để mua sắm.

…****************…

Phùng Mạn là bạn gái của Doãn Sâm, cô ấy và Doãn Sâm có thể được coi là vừa gặp đã yêu nhưng đó là cô ấy yêu anh ấy trước.

Mặt dày suốt một năm trời mới cua được người về tay, nào ngờ buổi tối hôm qua Phùng Mạn được bạn của mình gửi cho mấy tấm ảnh của anh ấy và một người con gái có hành động thân mật.

Máu ghen trong lòng Phùng Mạn cũng không nhỏ, cô ấy ngay lập tức nhờ người bạn đó đi theo theo dõi.

Mấy tấm ảnh cô ấy nhận được từ Lâm Trân gửi đến liên tục càng khiến Phùng Mạn sốc não khi chiếc xe đó được chạy thẳng vào Doãn Gia.

Phùng Mạn buồn rầu không biết có nên hỏi thẳng Doãn Sâm hay không. Cảm giác lúc này khiến cô ấy rất khó chịu.

Bởi vì vậy mà cả ngày cô chỉ ru rú ở trong nhà. Đến khi bạn thân của cô, Lâm Trân chịu không nổi nữa đã khiêng cô đi đến siêu thị mua đồ về nhậu.

Lâm Trân vừa kéo xe đẩy vừa vỗ về an ủi Phùng Mạn:

“Thôi đừng buồn mà, chắc cậu hiểu lầm anh ấy thôi.”

Phùng Mạn mếu môi như sắp khóc nói:

“Nhưng mà người con gái đó là ai mà được anh ấy dắt về nhà cơ chứ!!”

Lâm Trân nuốt nước bọt, e dè nói ra suy nghĩ của mình:

“Có khi nào giống như trong phim ý, đó là vị hôn thê giấu mặt của anh ấy. Mà cô ả đi du học bây giờ trở về mới lộ diện.”

Khuôn mặt Phùng Mạn càng buồn bã hơn nói:

“Ý cậu là bạch nguyệt quang sao? Nhưng mà Mật, em của anh ấy nói anh ấy đến cả mối tình đầu còn chưa có mà…”

Lâm Trân gật gật đầu, nhún vai nói:

“Ai mà biết được, hay cậu nhắn hỏi em chồng tương lai của cậu thử đi.”

Phùng Mạn thấy cũng có lý, tâm trạng tốt lên không ít vì em chồng tương lai không phải luôn ủng hộ cô sao.

Lúc đi đến quầy bán trái cây tươi Phùng Mạn bỗng nhớ đến Doãn Sâm rất thích ăn đào nên định đi đến quầy đào để mua.

Nào ngờ vừa mới chuẩn bị vòng qua đã bắt gặp được mẹ Doãn đang đứng lựa.

Phùng Mạn vui vẻ định đến chào hỏi, ai ngờ Doãn Ny cầm theo mấy trái đào đi tới trước mặt mẹ Doãn.

Hai người cười cười nói nói, mí mắt Phùng Mạn giật giật. Lâm Trân thấy cô ấy bất động cũng bước lên xem.

Thấy một màn trước mặt trợn mắt há hốc mồm định hét lên nhưng đã bị Phùng Mạn ngăn lại đi về một hướng khác.

Lâm Trân hỏi nhỏ Phùng Mạn:

“Đó là người trong ảnh hôm qua tớ gửi cậu đó. Nhưng mà hình như mẹ của anh ấy rất thích cô gái này đó cười trong thoải mái như vậy.”

Phùng Mạn nhíu mày tức giận nói:

“Im đi, đồ của tớ là đồ của tớ cậu đừng nói bậy bạ.”

Lâm Trân thở dài, nhún vai không tỏ ý kiến gì nữa tiếp tục mua sắm.

Phùng Mạn thất vọng tràn trề, tụt mood kinh khủng khi nghĩ về chuyện này.

Cô ấy thở dài chẳng lẽ chuyện tình của cô còn chưa nở đã nhanh tàn như vậy sao?

Chợt điện thoại trong túi xách của cô rung lên, cô giật giật tay áo của Lâm Trân đứng lại để cô mở túi xách lấy điện thoại ra xem.

Người gửi tin nhắn đến là Doãn Sâm:

﹝Tối nay em chuẩn bị đi, anh đưa em đi đến một nơi quan trọng.﹞

Phùng Mạn im lặng, suy nghĩ một lúc mới trả lời:

﹝Vâng.﹞

Dù sao Phùng Mạn vẫn luôn là người sống vì hiện tại. Đợi đến khi nào Doãn Sâm chính miệng thừa nhận cô ấy sẽ chấp nhận rời đi.

Cô ấy tin Doãn Sâm không phải là người như vậy, trước khi theo đuổi cô ấy cũng đã cho người điều tra.

Hầu hết trước giờ Doãn Sâm chưa từng quen ai, việc có bạch nguyệt quang là điều không thể nào.

Chắc hẳn là có chuyện hiểu lầm.


Nhấn để mở bình luận

Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ