Ảnh Vệ Thật Bá Đạo



Hắn đẩy cửa bước vào phòng, chậm rãi phủi tuyết trên người rồi buông chiếc áo choàng trong tay xuống, để lộ thứ bên dưới đã cứng nóng như sắt.

Hắn ngồi trên chiếc giường có rèm che màu xanh đậm ,thân hình cao lớn của hắn khiến chiếc giường vốn chật hẹp lại càng nhỏ hơn.

Với khuôn mặt vô hồn khiến công chúa Bảo Châu chán ghét,hắn vén chiếc áo bào của mình lên để lộ ra côn thịt đứng thẳng phía dưới.

Hắn giữ nó bằng bàn tay to lớn của mình và chà xát lên xuống thật mạnh.
Khuôn mặt tuấn tiếu của hắn đỏ hồng ,hơi thở dần dần trở lên thô nặng,trán không tự chủ mà đổ đầy mồ hôi nóng, khiến các đường gân nổi lên rõ hơn.
Lý Ngọc Hạc không khỏi hồi tưởng đến chóp mũi hương thơm ngọt ngào ,lòng bàn chân mền mại .....Hắn kinh thường chính mình vô liêm sỉ.

Trong lúc thần trí mông lung, đôi môi mỏng mím chặt của nam nhân kẽ mở ,khàn khàn và thô nặng ,thốt ra hai chữ như ngọc " Công chúa " hắn nói lên từ này, nhưng cũng mím chặt môi vì sợ vấn bẩn nàng.....
Khi lòng bàn tay ướt đẫm tinh dịch, Lý Ngọc Hạc mới chậm rãi mở mắt,chán ghét nhìn vật trong bàn tay,sau đó đứng dậy dùng nước rửa sạch.

Hắn không phải là người ham muốn.

Đặc biệt mấy năm ở biên quan chưa từng xảy ra chuyện đó.
Nhưng từ khi tới phủ công chúa, chuyện như vậy hầu như ngày nào cũng xảy ra.

Công chúa Bảo Châu như là chốt mở ,mở ra ham muốn trong cơ thể hắn.

Hắn hận bản thân mình giống như một nam nhân phản diện tầm thường, làm hoen ố ngọn núi Thanh Sơn mà hắn không đời nào có thể với tới cũng là nơi hắn vô cùng trân trọng .
Rốt cuộc, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đã thèm muốn nàng bao lâu.Trước khi vào phủ công chúa, Lý Ngọc Hạc cũng chỉ gặp công chúa Bảo Châu hai lần.

Khi đó, hắn vẫn là đích trưởng tử của phủ Thừa Tướng và có địa vị cao quý.
Vào sinh nhật thứ tám của hắn, hoàng hậu đã đến mang theo công chúa duy nhất của mình đến dự tiệc.

Nàng công chúa nhỏ khoác trên người chiếc áo choàng màu hồng mặc váy lụa đỏ ,khuôn mặt trắng nõn được phủ thêm một lớp hồng đỏ do thời tiết rét lạnh.Công chúa còn đáng yêu hơn Oa Oa trong tranh ngày tết.
Người xung quanh vô tình hay cố ý dẫn công chúa đến với mình, nhưng Lý Ngọc Hạc lúc đó không có tâm tình thưởng thức.

Hắn được phụ thân mình dẫn đi vòng quanh các quan viên lớn để chúc mừng sinh thần của hắn,hắn nở nụ cười được dạy dỗ tốt và giao tiếp với những người đang tỏ ra đạo đức giả.
Thời gian trôi qua nụ cười của hắn trở lên cứng rắn hơn .Đứa bé tám tuổi ấy không phải cố ý,cho dù hôm nay là sinh thần của mình nhưng dù vậy hắn vẫn nhận được ánh ánh mắt lạnh lùng của phụ thân vì thái độ không tốt.

Lý Ngọc Hạc rất quen thuộc với dáng vẻ này.
Từ lúc còn nhỏ ,hắn luôn được nhắc nhở phải làm thế nào để trở thành trưởng tử có tư cách của phủ Thừa Tướng.Hắn phải thức dậy rất sớm mỗi ngày để học văn chương và học tập võ công và nghỉ ngơi vào buổi trưa.

Khi phụ thân nhìn thấy hắn luôn nói rằng, hắn không đáp ứng được kỳ vọng của mình thì hắn không còn chỗ đứng trong phủ Thừa Tướng nữa.
Phủ Thừa Tướng ở khinh thành có vẻ uy nghiêm oai phong ,bụi bẩn gian dối lục đục thế nào chỉ có người trong phủ mới biết.

Trên thực tế, Lý Ngọc Hạc tuy rằng chán ghét, nhưng hắn vẫn che giấu rất tốt.



Nhấn để mở bình luận

Ảnh Vệ Thật Bá Đạo