Bad Girl Em Yêu Chị


"Ê m bắt taxi về được không ?
T phải qua sân bay đón Mẹ t rồi..."
Ashley vừa cúp điện thoại liền quay qua nói cùng Charlotte ở sảnh trung tâm thương mại.

Charlotte nhúng vai đáp:
"Ok m đi đi
Mai mốt gì t ghé thăm bác gái..."

"Tự nhiên thèm tokbokki quớ..."
Nàng cầm mấy giỏ đồ mới sắm đứng trước cửa trung tâm thương đợi taxi mà bĩu môi nói một mình

"Cháu muốn đi đến đâu..."
Bác tài xế quay qua nói vs nàng trước khi cho xe lăn bánh.

Nàng cười cười bảo:
"Nơi nào thiên đường của hạnh phúc á bác..."

Bác tài xế ngây ngốc có chút suy nghĩ lầm gì đó mà biểu cảm có hơi lo mà nói:
"Này con gái... đừng nói với bác là buồn tình rồi nhờ bác chở ra sông tự tử nha...về thiên đường về với Chúa?"

Charlotte cười lớn hơn mà đáp:
"Haha bác nghĩ sâu xa quá rồi...
Bộ nhìn mặt cháu giống buồn tình lắm hả...
Nói chớ thiên đường của cháu là khu ăn uống ẩm thực đường phố ớ...
Bác chở cháu đến đó đi"

Bác tài xế cười trừ vì mình quế độ mà thở phào nhẹ rồi gật đầu cho xe xuất phát...

"Bác thả cháu ở đây được rồi..."
Charlotte nhìn ra cửa kính xe rồi nói

Xuống xe, bác phụ Charlotte mang mấy túi đồ lỉnh kỉnh kia rồi bảo:
"Cháu có cần bác xách phụ con vô tới quán ăn không...nó có vẻ hơi nhiều và cồng kềnh á"

Charlotte cưới tít mắt nhìn bác mà nói:
"Bác mang vô lát ai mang ra cho cháu...
Thôi để cháu xách được rồi...cảm ơn bác đã nhiệt tình"

"Biết vậy mang đống này về nhà trước rồi đặt nó giao tới ăn cho rồi...h đây phải cực thế này...
Ủa mà thôi ăn tại chỗ nóng mới ngon..."
Nàng đi mắt láo lia nhìn các quầy đồ ăn mà lẩm bẩm

"Này...có phải Charlotte đó không?"
Một chàng trai đi phía sau nheo mắt về hướng dáng lưng của một cô gái mặc chiếc áo trễ vai lộ phần hình xăm bông hoa hồng. Anh nhanh chân đi theo, tay đặt vỗ vai nàng mà nói.

"Ủa...Win"
Nàng giựt mình nhẹ khi có người kè bên mình mà cất giọng rồi ngạc nhiên đáp.

"E cũng đi ăn hả?
Thật trùng hợp a~
Nếu e không phiền a có thể đi ăn cùng e được không?"
Win nyc của nàng lịch sự hỏi.

Charlotte nhún vai đáp:
"Ok ăn một mình cũng chán~"

Win liếc nhìn xuống tay nàng lĩnh kĩnh đống túi xách, liền nói:
"À... Charlotte này, a có thế giúp e xách mấy cái túi được không?
E không ngại chứ?"

Charlotte mặt liền sáng rỡ mà mĩm cười đáp:
"Haha tất nhiên là được òi...phiền anh nhé!"
Nói xong liền chia tay đang mang cả đống túi xách mà đưa cho anh.

"Vk ck son ăn gì đây...?"
Cháu của bà ngoại chủ quán tokbokki Charlotte vs Engfa hay ăn hỏi khi hai người yên vị chỗ ghế.

Charlotte liền mĩm môi, rồi đáp:
"Thằng nhóc con này ma ranh ghia nha~ bạn bè đối tác thôi..."

Win cũng ngượng ngùng mà gãi đâu cũng giải thích theo nàng:
"Đúng á...không phải vk ck gì như nhóc nghĩ đâu..."

Cháu bà chủ cười quế độ vì nhẫm lẫn của mình mà nói:
"Haha...cho e xin lỗi nha
Dạ hai anh chị ăn gì e làm này..."

"Cậu nhóc, nay ngoại đâu không bán dị?"
Engfa chống cầm ở phía bàn trước chảo gang to tobokki nóng hỏi mà nói.


"Ngoại e đi du lịch òi...nên e ra bán thế á~"
Cậu nhóc nói, tay đảo tobokki.

"Khách đông thật đấy...nhóc làm không kịp rồi.
Đây để tôi bưng ra dùm cho, tranh thủ làm phần cho tôi nhé!"
Engfa đảo quanh quán, mà có mình cậu vừa order, vừa làm, vừa bưng chắc sẽ lâu tới phần mình. Engfa lo sợ qua bữa thì mua mang qua cho Charlotte thì nàng đã ăn cơm mất để nguội sẽ không ngon. Vì thế cô quyết định giúp.

"Phần ăn combo tình nhân đây ạ!"
Engfa bưng khay thức ăn nhìn tờ order dõng dạc nói.

Charlotte lướt điện thoại, Win thì lau đũa muỗng cho cả hai thấy có người mang tới thì...
Charlotte liến ngoáy mặt lên, trố mắt nhìn người bưng thức ăn, vô thức bấm loạn xoạ trên màn hình.
Win gật đầu nhận lấy đồ ăn vẫn không cảm thấy gì bất thường

Engfa cắn răng chịu đựng với tình huống trớ trêu này mà chân sắp khuỵ xuống vậy.
Cô nhanh chống lui đi không nhìn nàng lần nào nữa...coi nhau như xa lạ.

"Sao anh ta không đưa về...mà đi taxi"
Engfa đứng dựa trước của nhà của Charlotte thấy nàng bước xuống từ xe taxi thì thôi dựa đứng thắng lại nhìn nàng nói.

Nàng mang ánh mắt buồn gì đó mà lê bước không để ý xung quanh kể cả việc người đó đứng trước cửa nhà mình.
Nghe cất tiếng, giọng người đó nàng liền đưa ánh mắt lên hướng nhìn rồi đáp lại:
"Sao không vào nhà...?"

Cả hai đi vào hướng nhà, kẻ trước người sau...
"Có phải nhà mình đâu mà tuỳ tiện"
Engfa thở dài nói, vẻ giận dỗi hiện rõ.

Nàng hạ mấy cái túi đồ xuống đất ấn vân tay, đẩy cửa vào rồi quay qua cầm mấy túi lên thì thấy Engfa tóm gọn trong tay đi một nước vào nhà khi cửa nhà vừa đẩy vào.

"Cảm ơn"
Nàng nheo giọng nói nhìn người kia mang đống đồ lên tận phòng.

Engfa bỏ đống đồ xong nghe nàng nói thì gật đầu.
Cô bật chế độ băng lãnh chủ tịch mà nhìn thẳng Charlotte nói:
"Chúng ta nói chuyện chút đi"

Charlotte thở dài, gật đầu, tiến đến ghế ở bàn makeup.

Engfa hạ mình xuống phía góc giường mà mở lời nói trước:
"Có lẽ, cả e và Engfa đang rất mệt mỏi với tình trạng mối quan hệ này...
Nhưng trước khi nó trở nên tồi tệ hơn nữa thì Engfa nhất quyết phải giải oan cho mình..."

Charlotte nghe không nói gì nhướn mày nhẹ...ý đợi Engfa giải thích.

Engfa hiểu nên tiếp tục nói tiếp:
"E là vì hiểu lầm Fa...cũng chẳng cho Fa cơ hội giải thích.
Những điều e thấy chỉ phản ánh một phần nào đó của sự việc thôi..."

Engfa thở hắc như thể hiện sự ức của mình ngưng đọng xíu rồi tiếp tục nói:
"Việc ướm đầm cho Pitch thư ký cô ấy không có đầm đẹp để dự bữa tiệc mừng công ty đứng top...vì là bộ mặt công ty vs cả cô ấy không biết lựa đồ nên Fa giúp cô ấy.
Còn vệt son thì xin khẳng định vs e là hôm đó Fa còn về sớm hơn cả Tina không tin e cứ hỏi chị ấy... thì làm gì có chuyện ăn nằm vs ai.
Việc e nhìn ở nhà hàng trưa hôm đó là do đối tác không đến nên sẵn tiện ăn trưa luôn...khổ nỗi Pitch không quen dùng dao nĩa ăn bít tết theo lẽ nên Fa giúp.
Và không có chuyện Fa bắt cá hai tay, làm chuyện có lỗi vs e..."

Charlotte nghe, suy nghĩa gì đó rồi thở hắc một cái mà đáp:
"Ba lần chứ không phải một lần...làm gì có chuyện trùng hợp đến v.
Ai biết được mấy người h làm chủ tịch tính tình thay đổi lòng dạ chắc yên phận à...
Nhát gái lắm mà... từ khi nào đã bày đặt ga lăng , nhiệt tình giúp đỡ vậy.
Xin về sớm ai biết được là sẽ đi đâu vs con nào..."

"E là không có một chút nào là tin tưởng Fa?
Nếu e nói là không có sự trùng hợp...v thì e những ngày qua, e đi vs anh này anh kia thì sao...?
Trùng hợp chắc...?"
Engfa cau mày, nhìn thẳng mặt nàng mà nói giọng có hơi lớn tiếng.

Charlotte nghe xong liền nổi đoá, mắt trợn lên, hai mày như chạm vào nhau mà hét lên:
"Đừng có lôi chuyện khác vào...mà nói lý ở đây"

Engfa khoanh tay, cười khẩy một cái rồi đáp:
"Hứ...anh thì đón đưa tận nhà, anh thì đưa đi ăn trong khi chúng ta chưa hề chia tay.
E xem e hay Fa ai mới đáng trách?"

Charlotte vẫn thái độ kia mà liền đáp:
"Mấy người đi vs con khác đc tui thì không?
Vì mấy người có quyền đi vs con khác thì tất nhiên tui cũng v thôi..."

Engfa cơ mặt nhăn nhó như tờ giấy bị vò , nắm chặt tay thành quyền mà đáp:
"E có thật sự hiểu rõ người mà e ghen là thư ký của Fa không?
Fa có tình ý gì đâu đã giải thích s e không chịu hiểu...?

"Chính vì thư ký luôn thân cận, gần gũi phát sinh tình cảm..."
Nàng vẫn nguyên thái độ kia kiên quyết mà nói.

Engfa nhìn nàng đăm đăm với ánh mắt thống khổ đỏ ngầu không đáp gì...
Thắt nghẹn nơi cuốn họng nước miếng chẳng thể nào nuốt trôi...
Lòng ngực trái nhức nhói từng cơn...

Cả hai bị nhấn chìm bởi sự im lặng không nhịp thở mà quằn quại tâm can...
Cuộc cãi vả không có hồi kết nếu tiếp tục...cái tôi dường như khống chế , không ai dường ai...

Sau 15 tĩnh lặng ấy, Engfa đứng bật dậy mi hơi ương ước không nhìn lấy nàng mà nói dứt khoát:
"Tôi đã giải oan cho mình nhưng không thuyết phục được cô thì xin lỗi vì đã ngăn cản lời chia tay của cô...giờ thì tôi chấp nhận"
Liền mạnh dạn bước chân đi sau lời nói kết thúc đầy dang dở kìa...

Mỹ phẩm bị hất tung xuống sàn không tiếc thương như chính giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má...
Người con gái nhỏ nhắn vì cái tôi quá lớn không giữ mối tình của mình mà gục lên bàn makeup mà nức nghẹt...tay bấu vào lòng ngực trái nhíu nhăn phần áo mà đau dữ dội như sóng cuồn cuộn dâng...
Liều thuốc nào có thể xoa dịu nỗi đau...
Sự chịu đựng nào mà kết thúc đẹp cho nhau...

Hé lu cả nhà yêu của kem


Nhấn để mở bình luận

Bad Girl Em Yêu Chị