Bạn Đã Bao Giờ Thất Vọng Về Gia Đình Mình Chưa


Tác giả: 不知名的鹿
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"|
<Tuyên bố sáng tạo: Nội dung chứa các sáng tạo hư cấu>

8.

Không mất nhiều thời gian để thanh toán hóa đơn.
Người bán hàng bước đi thật nhanh.
"Em à, nhìn xem, em bắt nhân viên bán hàng bận rộn vô ích rồi. " Lâm Giai Giai cười toe toét, sự mỉa mai trong mắt cô ta không hề che giấu chút nào.
Khi nhân viên bán hàng bước ra, mọi người đều nhận ra cô ấy đang cầm một chiếc túi đóng gói tinh xảo với nụ cười rạng rỡ trên môi.
 
"Thưa cô, vòng cổ của cô đã được đóng gói, xin vui lòng nhận nó. "
Cái gì--? !
Bây giờ không chỉ có Lâm Giai Giai, mà ngay cả Lâm Hạ Vũ cũng rất ngạc nhiên.
 
"Không thể nào, cô lấy tiền ở đâu để mua một thứ đắt tiền như vậy? "
Anh trợn tròn mắt, sau đó cười lạnh một tiếng:
"Lâm Hoan Hoan, tôi biết cô có hành vi không tốt, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng cô còn dám trộm thẻ của mẹ mình. "
 
"Ăn trộm? " Lâm Hoan Hoan nhận túi đồ, khóe miệng không thay đổi, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, mũi hừ lạnh một tiếng:
" Em giống như anh cũng là con của mẹ, em tiêu tiền mẹ cũng là đương nhiên thôi sao lại gọi ăn trộm. "
Cô đứng thẳng trước mặt Lâm Hạ Vũ như thể ăn miếng trả miếng với hắn, sau đó chuyển ánh mắt sang Lâm Giai Giai, và nói thêm một câu đầy ẩn ý.
 
"Còn nữa, kẻ trộm trong nhà này không phải là em đúng không chị? "
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hoan Hoan xách túi quà xoay người rời đi. Nếu không đi, cô sợ biểu cảm trên mặt sẽ phản bội sự kích động trong lòng lúc này.
Oh, nghe những gì cô ấy nói chính mình kìa?
Chúa ơi, cô ấy đã học được cách âm dương quái khí ? [=)))] 
Nếu có một tấm gương, cô sẽ để hai người thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ nực cười đến mức nào!!
Chắc chắn rồi, những việc như ghét người ta nhất thời cũng tốt, ghét người ta mãi cũng không tệ!

9.
Không giống như Lâm Hoan Hoan được quản gia đón, Lâm Hạ Vũ tự mình lái xe. Đương nhiên, hắn và Lâm Giai Giai sẽ về nhà sớm hơn Lâm Hoan Hoan.

"Mẹ--"
Đứa con trai ngốc nghếch của tôi đang la hét bên ngoài phòng làm việc, tôi xoa xoa giữa lông mày, khép tài liệu trong tay lại và nói với cô thư ký mặc vest trước mặt:
"Trước mắt dừng ở đây, phần còn lại cô cứ tự quyết định rồi báo cáo lại cho tôi. "
 
"Vâng, thưa Chủ tịch. "

Vâng, tôi xin mạn phép ngả bài, tôi chính là chủ tịch giàu có hahhaha.
Trong nguyên tác, sau khi người chồng ngắn ngủi của Lâm Mộc qua đời, cô tiếp quản mọi việc trong công ty của chồng, bằng thủ đoạn dứt khoát và kiên quyết của mình, chỉ trong hai ba năm, dưới sự lãnh đạo của cô, công ty ngày càng lớn mạnh, quy mô và tài sản ngày càng tăng. Nhưng một người phụ nữ đảm đang và quả cảm như vậy lại phân vân giữa con gái riêng và con gái nuôi. Điều này khiến tôi, người đã xem qua cuốn sách, nhặt được một món hời lớn.
Ha! Không có cha mẹ chồng, không có chị dâu, không có em dâu cần chăm sóc, là một người phụ nữ có chí hướng có sự nghiệp, lật ngược tình thế sau khi chồng qua đời, nuôi sống hàng vạn nhân viên, hạnh phúc của một người phụ nữ giàu có nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Vì vậy, trong Lâm gia, tôi có thể nói lời của tôi là mệnh lệnh tuyệt đối. Tất cả mọi người đều kính trọng ta, chỉ có đứa con trai ngu xuẩn kia, ỷ vào thân phận người thừa kế, dám mắng tôi.
Cánh cửa bị đẩy ra với một tiếng
"Rầm", hắn phớt lờ sự ngăn cản của người hầu, kéo theo Lâm Giai Giai lao đến chỗ tôi, đập bàn xuống, tức giận đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
 
"Tại sao mẹ lại đưa thẻ phụ cho Lâm Hoan Hoan? Mẹ có biết vừa rồi cô ta làm nhục con và Giai Giai trước mặt người ngoài không! "

Tôi lẳng lặng nhìn bộ dáng vừa tức giận vừa bất tài của hắn, người hầu bên cạnh run rẩy giải thích: “Phu nhân, là thiếu gia không chịu nghe lời của tôi, tôi thật sự không thể làm gì được…”
Tôi xua tay tỏ ý không quan tâm, bảo người hầu và thư ký rời khỏi thư phòng, sau khi bọn họ đóng cửa rời đi, tiếng thở dốc của Lâm Hạ Vũ trong thư phòng càng thêm khuếch đại vô cùng.
Lâm Giai Giai cũng bị ánh mắt đầy tức giận nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán đều nổi lên của hắn làm cho hoảng sợ, sợ hãi lùi lại ba bước.
Đặt chân phải lên chân trái, khoanh tay đặt trên bụng dưới, tôi ngả người ra sau dựa vào thành ghế sau của sô pha, nhàn nhã nhìn hai người họ.
 
"Sao không đưa cho con bé, không phải nói dẫn con bé đi mua quà sao? Mẹ để giúp con trả tiền có gì sai à? "
 
"Sỉ nhục? Nhục nhã như thế nào, kể cho mẹ nghe đi. "
 
"Cô ấy——" Lâm Hạ Vũ dừng lại, và nuốt những lời sắp thốt ra.
Tôi định nói gì đây? Chẳng lẽ tôi nói với mẹ rằng tôi chỉ muốn mua bừa một món quà cho Lâm Hoan Hoan nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng Lâm Hoan Hoan lại muốn món đồ mà Giai Giai đã chọn, tôi muốn cô ta bỏ cuộc vì vậy cố ý khiến cô bị mất mặt, không ngờ cuối cùng tôi lại biến thành thằng hề, nghĩ lại dáng vẻ cười nửa miệng của người bán hàng, Lâm Hạ Vũ cảm thấy máu me sôi sùng sục.
Trên thực tế, cảnh tượng xảy ra ở trung tâm mua sắm đúng là có trong sách, theo cốt truyện ban đầu, sau khi mua chiếc vòng cổ kim cương cho Lâm Giai Giai, Lâm Hoan Hoan đã rất thích thú với món đồ trang trí trong cửa hàng bên cạnh, Lâm Giai Giai thấy cô thích đến nỗi không thể “Đặt nó xuống”, vì vậy cô ta nói rằng cô ta cũng thích món đồ trang trí này và cầu xin Lâm Hoan Hoan đưa nó cho cô ta, nhưng Lâm Hoan Hoan không muốn, vì vậy Lâm Hạ Vũ đã sỉ nhục cô nặng nề trước mặt mọi người. Khác với bây giờ là sau khi làm nhục Lâm Hoan Hoan, cả hai đang vui vẻ tiếp tục mua sắm trong trung tâm thương mại, Lâm Hoan Hoan vừa khóc vừa chạy về nhà, tình cờ gặp Lâm Mộc vừa về nhà lấy tài liệu. Không thể không phàn nàn với cô, cô đã khóc và tuổi thân nhưng không ngờ cô ấy lại bị mẹ của Lâm mắng mỏ.
 
" Giai Giai là chị gái của con, nếu con bé thích, sao con không nhường cho chị đi? Dù sao ở thôn nghèo miền núi chẳng trách mắt nhìn cũng nông cạn như vậy. "

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Hoan Hoan nhất thời âm trầm xuống. Sự thất vọng được tích lũy từng chút một.
Nhưng hiện tại, thấy Lâm Hạ Vũ không nói được lời nào, Lâm Giai Giai tiến lên hai bước:

"Mẹ, mẹ đừng ép hỏi ca ca. "

Cô ta nhìn Lâm Hạ Vũ với vẻ mặt đau khổ: "Anh ơi, nếu tấm thẻ là do mẹ đưa, chúng ta đừng lo lắng nữa. "
 
"Giai Giai——" Lâm Hạ Vũ gầm lên không tin.
Cô lắc đầu, chớp chớp mắt, nước mắt giàn giụa: "Từ khi em gái trở về nhà này, mọi chuyện đã thay đổi, vì em ấy mà anh và mẹ thường xuyên cãi nhau, em biết sở dĩ em ấy như vậy là không thích em, em không muốn nhìn thấy anhtranh cãi với mẹ vì em gái và em nữa, hãy để em đi! Chỉ cần em đi rồi, em gái sẽ không làm anh tức giận nữa. "
 
"Đợi đã…"

Hai từ này vừa ra khỏi miệng tôi, trong lòng Lâm Giai Giai thầm vui mừng nhưng cô ta vẫn bình tĩnh, ngước mắt nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
 
"Mẹ, mẹ không cần thuyết phục con. Thay vì để con và Hoan Hoan tiến thoái lưỡng nan, con nên rời đi thì hơn. Dù sao cũng là người thân ruột thịt, con chỉ là người ngoài cuộc tu hú chiếm tổ ác là. "

Lâm Hạ Vũ nắm lấy Lâm Giai Giai không cho cô ta rời đi:

"Giai Giai, đừng nói nhảm nữa, anh không bằng lòng để em đi! Lâm Hoan Hoan sẽ rời đi, ba chúng ta mới là một gia đình thực sự! "
 
"Mẹ, mẹ cũng nghĩ như vậy đúng không? "

Dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Hạ Vũ, chuyển động lắc đầu của tôi dường như là một cảnh quay chậm lại trong một bộ phim Ấn Độ. Ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt với một "cái búng tay".
 
"Ayo, nói thật mẹ đã chán cảnh con tranh cãi về Gia Gia và Hoan Hoan trước mặt mẹ rồi, nhìn bộ dạng của con đi, còn có điểm gì giống người thừa kế của nhà họ Lâm chúng ta, công việc hàng ngày con không làm, chỉ đi theo sau Giai Giai, đấu tranh cho đủ thứ bất công của con bé, tranh cãi về chuyện giữa cô ấy và Hoan Hoan. Hãy nhìn con của người khác xem, ai không chạy đua với thời gian để nâng giá trị bản thân để trở thành người thừa kế? Thậm chí mẹ nghĩ ngay cả học hành tử tế con còn không muốn. "

Những gì tôi nói giống như dội một chậu nước lạnh vào đầu Lâm Hạ Vũ.


Nhấn để mở bình luận

Bạn Đã Bao Giờ Thất Vọng Về Gia Đình Mình Chưa