Bạn Đã Bao Giờ Thất Vọng Về Gia Đình Mình Chưa


Tác giả: 不知名的鹿
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"|
<Tuyên bố sáng tạo: Nội dung chứa các sáng tạo hư cấu>

11.
  Mặc dù tôi chỉ giải thích vài câu nhưng Lâm Hoan Hoan rõ ràng đã nảy sinh tâm lý giống như “chim non” đối với tôi, lời nói này tuy kỳ lạ nhưng quả thực từ đó cô ấy đã trở nên thân thiết với tôi.
  Về phần Lâm Hạ Vũ, hắn tránh mặt Lâm Hoan Hoan rất lâu, mỗi khi nhìn thấy cô ấy, biểu cảm của hắn rất mất tự nhiên, thậm chí không dám nhìn vào mắt cô ấy.
  Còn Lâm Giai Giai... Thành thật mà nói, tôi không quan tâm cô ta đang làm gì. Tôi chỉ nghe những người hầu trong nhà nói rằng cô ta mỗi ngày đều chạy ra ngoài không biết đang âm mưu gì.
  Những ngày khó xử giữa ba anh chị em của nhà họ Lâm chẳng mấy chốc qua đi, ngày khai giảng đã đến.
  Lâm Hạ Vũ đã là sinh viên năm hai, Lâm Hoan Hoan đã chuyển đến trường cấp ba của Lâm Giai Giai, hai người cũng là học sinh năm hai.
  "Khi đến trường, nhớ chăm sóc bản thân và học tập chăm chỉ. " Trên bàn ăn, tôi đưa mắt nhìn quanh ba người họ.
  "Mẹ yên tâm, em gái học cùng lớp với con, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. " Lâm Giai Giai trìu mến nắm tay Lâm Hoan Hoan, giống như trước đó việc hai người cãi nhau chưa từng có.
  Lâm Hoan Hoan nhìn Lâm Giai Giai nắm lấy tay cô, sau vài giây, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng: "Dạ, mẹ, chị sẽ chăm sóc con. "
  Tôi nhướng mày nhưng không nói gì.
  Bên kia, giống như không thích hợp với bầu không khí "hài hòa" trước mặt, Lâm Hạ Vũ nhanh chóng ăn xong bữa sáng và đứng dậy: "Giai Giai, đi thôi, anh đưa em đến trường. "
  Vì Lâm Giai Giai đang học trung học, nếu không có việc gì Lâm Hạ Vũ thường đưa cô đến trường.
  Vì vậy, động thái này hoàn toàn là thói quen của hắn.
  Nhưng hắn không nghĩ tới, lời này vừa nói ra, trên bàn nhất thời yên lặng.
  Lâm Hạ Vũ có chút sững sờ, trên thực tế, hắn đã nhận ra điều gì đó không ổn ngay khi vừa nói ra những lời đó, hắn khó chịu ho một tiếng: "Cái đó. . . "
  Anh còn chưa kịp nói gì để chữa lại, Lâm Hoan Hoan đã đẩy ghế sang một bên đứng dậy: "Vậy mẹ, con đi học trước. "
  "Chà, đi đường cẩn thận. "
  Nhìn bóng dáng cô đi xa, Lâm Hạ Vũ trên mặt lộ ra vẻ mất mát.
  Điều này rất thú vị.
  Tôi không phải là người duy nhất nhìn thấy sự khác lạ của hắn, Lâm Giai Giai cũng nhận ra và thấy một cảm giác khủng hoảng trong lòng đang dần lan rộng, cô ta biết rất rõ rằng bây giờ cô ta có thể yên tâm tận hưởng mọi thứ trong gia đình Lâm vì chỗ dựa lớn nhất của cô ấy là Lâm Hạ Vũ.
  Cô nắm chặt cánh tay anh, trên mặt mang theo nụ cười nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hoảng sợ: " Anh, chúng ta cũng đi thôi. "
  "Được rồi. "
  Sau khi ba người rời đi, tôi thoải mái nhấp một ngụm cà phê, vị đắng nhàn nhạt trôi đi trong cổ họng.
  Một số người đang dần buông tay, trong khi một số người khác đang hối hận.
  Lại có những người dường như đang lên kế hoạch gì đó, tốt, đã đến lúc tôi ra tay.
  Nhưng tôi không ngờ rằng không lâu sau khi có suy nghĩ này, Lâm Giai Giai đã tự vạch trần kế hoạch cô ta đã lên những ngày gần đây với tôi.
Thậm chí có thể nói rằng bên kia nóng lòng muốn nói với tôi.
Cô ta chủ động như vậy làm tôi cảm thấy thật không thỏa mãn!
  "Cậu nói lại xem? "
  "Dì Lâm, cháu rất thích Giai Giai, dì giúp chúng cháu với. "
  Mặc áo sơ mi trắng, hắn ta cao gầy cùng Lâm Giai Giai nắm chặt tay nhau, hắn đứng trước mặt tôi với vẻ mặt phấn khích trên khuôn mặt trẻ thơ, trong khi Lâm Giai Giai bên cạnh thì đầy ngại ngùng không giấu được cảm xúc.
  Mùi vị chua lè của tình yêu xộc vào mũi tôi.
  "Hai nhà chúng ta đính hôn đã lâu, Gia Giai mặc dù chỉ là con gái nuôi của nhà họ Lâm nhưng vị hôn thê của cháu chỉ có thể là cô ấy. "
Khi hắn ta nói vậy, tôi nhớ đến một cảnh trong cuốn sách mà tôi gần như đã quên mất.
Là một gia đình giàu có, những thứ như tình yêu trong hôn nhân là rất hiếm. Trong tiểu thuyết, nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm rất giàu có, là những người mới nổi chạy đua với nhau, vài năm trước, hai gia đình cần hợp tác với nhau để đảm bảo một dự án năng lượng, cách tốt nhất để ổn định liên minh giữa các gia đình giàu và lợi ích bó buộc tự nhiên là kết hôn.
  Nhưng làm sao tôi quên được rằng khi nhắc đến cuộc hôn nhân này, Lâm Giai Giai đã cực lực phản đối, cô ấy còn kêu oán rằng đó là hôn nhân sắp đặt, cô ấy đã tuyệt thực mấy ngày để phản đối, khiến cho nhà họ Lâm lục đục trong một thời gian. Tuy nhiên, chưa đầy hai năm, nhà họ Lâm trải qua cái chết đột ngột của cha Lâm, mẹ Lâm vội vàng tiếp quản quyền lực, rốt cuộc sinh khí tổn hại bao nhiêu, hợp tác gần như không còn ổn định nên nhà họ Thẩm đề nghị giải trừ hôn ước.
  Sự thịnh vượng của thế giới là vì lợi nhuận, sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới cũng là vì lợi nhuận. Hành động của nhà họ Thẩm có thể hiểu được, vì nhà họ Thẩm không có bất kỳ động thái nào gây tổn thất nên mẹ của Lâm đã đồng ý với yêu cầu của nhà họ Thẩm.
  Tuy nhiên, trong vòng chưa đầy hai, ba năm, mẹ Lâm không chỉ khôi phục sức sống của công ty mà còn tăng gấp đôi giá trị thị trường, điều mà không ai ngờ tới.
  Nhưng không ngờ hôm nay chuyện cũ lại được khơi ra.
  "Thành toàn cho hai người? Thành toàn bằng cách nào đây? " Tôi có chút tò mò hỏi.
  Có lẽ là thấy tôi có vẻ dễ nói chuyện, vẻ mặt căng thẳng của hắn ta hơi thả lỏng: "Dì Lâm, là như vậy, mặc dù hôn ước giữa hai nhà chúng ta vì một số chuyện mà bị trì hoãn nhưng cháu rất thích Giai Giai, muốn cho cô ấy một danh phận chính thức, cháu muốn hai đình sắp xếp thời gian để nói chuyện với nhau, vì vậy cháu hy vọng dì có thể đến nhà cháu thảo luận với bố mẹ cháu về việc đính hôn giữa cháu và Giai Giai, còn có một việc nữa, để tránh bên ngoài đánh giá không hay về Giai Giai, cháu hy vọng dì sẽ tuyên bố với mọi người rằng Giai Giai không phải là con gái nuôi, mà là nhị tiểu thư thực sự của gia đình Lâm, để bố mẹ cháu dễ dàng chấp nhận Giai Giai hơn ..."
  "Ồ? Còn gì nữa không? " Tôi hỏi với một nụ cười tinh nghịch.
  "Uh..." Người thanh niên nhạy cảm cảm nhận được bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, hắn ta nuốt nước bọt: "Không còn nữa..."
  Trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp nhưng trong mắt lại lạnh lùng: "Thẩm thiếu gia thật là mặt dày, đến lãnh địa Lâm gia của tôi, lại muốn trở thành chủ nhân của tôi. Cậu muốn tôi đến? Chẳng lẽ Thẩm thiếu gia đã quên, chính Thẩm gia các người ngay từ đầu đề nghị giải tán hôn ước! Bây giờ tôi muốn đến bàn bạc với bố mẹ cậu việc đính hôn, tôi nghĩ cậu Thẩm không chỉ muốn làm tôi khó xử mà còn muốn ném mặt nhà họ Lâm của chúng ta xuống đất mà giẫm lên! "
  "Không, dì Lâm, không, dì Lâm, không, giám đốc Lâm, xin hãy nghe cháu giải thích" Người thanh niên vội vàng, một lúc sau mới giải thích: "Đúng là nhà họ Thẩm của chúng cháu đã giải trừ hôn ước, nhưng bây giờ tôi đang yêu Giai Giai, vì hạnh phúc của con gái, dì với tư cách là cha mẹ cúi đầu một chút thì có vấn đề gì? Điều quan trọng nhất đối không phải là hạnh phúc với Giai Giai sao? Chẳng lẽ thể diện của dì quan trọng hơn hạnh phúc của Giai Giai sao? "
  Ồ! Chụp cho tôi một chiếc mũ thật lớn a!
  Hương vị cùng công thức quen thuộc này chỉ ngắn gọn là "Mày chỉ mất mặt thôi, con gái mày mất chính là tình yêu!".
  Tôi thật muốn “Ọe”!
  Tôi cười khẩy: "Theo logic của cậu Thẩm, cậu Thẩm để bố mẹ mình đến nhà họ Lâm để cúi đầu không phải là hợp lý hơn sao? Dù sao thì ngay từ đầu cậu cũng là người muốn giải trừ hôn ước, bây giờ muốn kết hôn, nhà họ Thẩm của cậu không phải nên lên tiếng trước sao? "
  "Nếu cậu yêu Giai Giai, cha mẹ cậu nhất định sẽ cúi đầu vì hạnh phúc của cậu , dù sao thì hạnh phúc của cậu mới là điều quan trọng nhất! "
  "Cái này làm sao được! " Thẩm thiếu cau mày: "Dù sao bố mẹ cháu cũng lớn hơn dì mấy tuổi, sao có thể cúi đầu trước một tiểu bối, hơn nữa dì yêu Giai Giai như vậy thì vì cô ấy mà nhường nhịn, vậy không đúng sao? "
  Đây là--
  Tôi muốn Lâm Giai Giai, nhưng tôi không muốn làm mất mặt nhà họ Thẩm, tôi cũng muốn giẫm lên mặt mũi nhà họ Lâm!
  Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người trơ trẽn và tham lam nhưng lại nói một cách tự tin như vậy.
  Người ta nói đừng tìm bạn trai trong thùng rác nhưng Lâm Giai Giai lại tìm thấy bạn trai của cô ta trực tiếp trong bể phốt, nếu không, tại sao hắn ta lại phun phân đầy miệng như vậy?
  Tôi nhìn Lâm Giai Giai đang như một người vô hình từ nãy đến giờ: "Giai Giai, con nghĩ sao? "
  Bị tôi gọi đột ngột, Lâm Giai Giai cắn môi, vẻ mặt khó xử nhìn tôi rồi nhìn Thẩm thiếu: "Mẹ..."
  Phải! Không cần phải hỏi, Thẩm thiếu có thể có ý tưởng này, có thể do cô ta đứng sau châm ngòi.
  Nếu cuộc hôn nhân giữa Lâm Giai Giai và Thẩm thiếu thực sự đơm hoa kết trái, chỉ cần cuộc hôn nhân được thuận lợi sau khi tôi không biết xấu hổ đến thăm nhà họ Thẩm thì Lâm Giai Giai có được chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Thẩm là đủ. Và nếu tôi đồng ý tuyên bố với bên ngoài rằng cô ấy là tam tiểu thư của nhà họ Lâm chứ không phải con gái nuôi thì nhà họ Thẩm có lẽ sẽ càng coi trọng cô ấy hơn.
  Phải chăng Lâm Giai Giai đang tìm lối thoát cho chính mình?
  Có phải cô ta bận rộn trong thời gian qua là vì việc này?
  Tôi thầm thở dài trong lòng, Lâm Giai Giai có thể coi là người biết co duỗi, nói thật ra thì gia cảnh của Thẩm thiếu không quá xuất sắc, ngoại hình cũng không nổi bật, thậm chí có thể nói là bình thường. Nên ban đầu cô ta rất miễn cưỡng, khi nhìn thấy Thẩm thiếu còn từ chối đính hôn bằng cách tuyệt thực, nhưng bây giờ lại hạ mình khiến Thẩm thiếu này lụy như vậy.


Nhấn để mở bình luận

Bạn Đã Bao Giờ Thất Vọng Về Gia Đình Mình Chưa