Bát Hệ Triệu Hoán Sư Phế Vật Đích Tiểu Thư



Mà Tiểu Bạch lại nghiêng đầu, nhắm hai mắt, cầm thuốc mỡ, sờ tới sờ lui mông Kim Đản Đản, làm Kim Đản Đản đau đến nhe răng.

Nhưng mặt hai người đều vô cùng đỏ.Khi Phong Hề đi vào, nhìn thấy trường hợp này cũng không khỏi hơi buồn cười.Hai tiểu thú hài cũng biết thẹn thùng ư?Tiểu Bạch trước tiên chú ý Phong Hề đi vào, không khỏi vội vàng từ mép giường đứng lên, cúi thấp đầu, thẹn thùng vội vàng đón lên.Kim Đản Đản ghé vào trên giường, vừa thấy Phong Hề đã vội bắt lấy cái chăn gần đó, che khuất mông: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây, người ta không có mặc quần.”Phong Hề buồn cười, xoa đầu Tiểu Bạch rồi đi qua: “Còn biết thẹn thùng ư?”“Đệ đã trưởng thành.” Kim Đản Đản cường điệu.“Phải không? Vậy ai lúc trước phóng hỏa ở quảng trường thiêu tóc của mọi người?”“Đệ đã biết sai rồi.” Kim Đản Đản dẩu miệng, thanh thế yếu ớt xuống.Phong Hề thấy vậy, nhìn cái chăn trên mông, thấp giọng hỏi một câu: “Sao không tự chữa?”“Tỷ tỷ nói muốn dạy dỗ, đệ không dám!”“Thật sự ngoan vậy ư?” Phong Hề nhướng mày, nhìn chằm chằm nó.Kim Đản Đản gật mạnh đầu, vô cùng nghiêm túc: “Đệ thật sự biết sai rồi, cho nên tỷ tỷ đừng giận đệ được không? Sau này, đệ không chơi nữa.”Rốt cuộc Phong Hề vẫn không nỡ mà mềm lòng.

Nàng đi qua, ngồi xuống mép giường, duỗi tay ra, một ánh sáng xanh nhạt bao phủ trên người hắn.Nguyên tố thủy chữa trị!Chỉ chốc lát, Phong Hề đã thu tay, duỗi tay xoa đầu hắn: “Sau này ngoan ngoãn, đừng náo loạn giống hôm nay, biết không?”Động tác thân mật làm hai mắt Kim Đản Đản sáng ngời, tức khắc lao thẳng tới trong lòng Phong Hề, tráng khí nghiêm nghị nói: “Chỉ cần tỷ tỷ không giận đệ, sau này đệ nhất định thay đổi triệt để, một lần nữa làm người.”Phong Hề cười phụt một tiếng, nhướng mày nhìn chằm chằm nó: “Ai dạy ngươi nói câu này?”Kim Đản Đản cười ha hả, nói: “Lúc trước tỷ đi rồi, đệ và Tiểu Bạch cùng đi dạo phố, có người xấu muốn khi dễ chúng ta.

Đệ và Tiểu Bạch đánh đến khi bọn họ quỳ xuống đất xin tha, sau đó những người đó nói mấy câu này.

Ban đầu đệ không hiểu có ý gì, sau đó đệ hỏi gia gia, gia gia giải thích cho đệ, không tin người hỏi Tiểu Bạch đi.”Tiểu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư.

Lần này thiếu gia không nói sai.”“Lần này?” Phong Hề cau mày.Kim Đản Đản tức khắc trừng mắt tàn nhẫn nhìn Tiểu Bạch, dáng vẻ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.“Không có, không có.

Thiếu gia lần nào cũng không nói dối, tiểu thư đừng hiểu lầm.” Tiểu Bạch tựa hồ còn rất lo lắng Phong Hề lại dạy dỗ Kim Đản Đản ở đây, vội vàng giải thích.Lúc này ánh mắt Kim Đản Đản trừng nó mới hơi đẹp lên.“Tỷ tỷ, gia gia nói hai ngày này tỷ muốn đi, mang đệ cùng đi với.

Đã lâu đệ không rời kinh thành rồi.” Kim Đản Đản ăn vạ trong ngực Phong Hề, nói.Phong Hề nhìn Kim Đản Đản, đột nhiên chịu đựng dò hỏi: “Ngươi xác định muốn đi với ta ư? Ngươi phải biết rằng, ta vừa đi, có thể không biết khi nào mới về.”“Đi đi đi, đệ đi.” Hai mắt Kim Đản Đản sáng lên, từ trên giường đứng dậy nhưng lại phát hiện không có mặc quần, tức khắc lại kéo chăn, vẻ mặt ngây ngô, cười ha hả.Tiểu Bạch bên cạnh vừa nghe, mày nhíu lại, ánh mắt hiện lên một sự rối rắm.Phong Hề nhìn nó một cái, trên mặt vẽ ra một nụ cười nhẹ, lại nói: “Tất nhiên nếu là vậy, ta phải thay Tiểu Bạch tìm một nam hài tử bảo vệ mới được.

Bằng không chúng ta đều rời đi, về sau gặp người ăn hiếp, Tiểu Bạch phải làm sao đây……”.


Nhấn để mở bình luận

Bát Hệ Triệu Hoán Sư Phế Vật Đích Tiểu Thư