Bhtt Tim Đập Thình Thịch


Đường Nghiên từ trước tới nay đối với 11.11 không có gì ấn tượng cả, nó cùng 10.11 hay 12.11 không khác gì.

  Không nghĩ tới nó còn liên quan đến những người độc thân, ngày lễ độc thân.

  Trong khuôn viên trường bầu không khí của ngày này rất phấn khích, nhưng Đường Nghên cũng không quan tâm lắm, vẫn như cũ ba điểm đến kí túc xá, lớp học và cậu lạc bộ.

  Buổi trưa ngày hôm nay, Đường Nghiên từ căng tin trở về, mấy cô gái trong phòng đang thảo luận xem nên mặc gì cho bữa tiệc tối hôm nay, hôm qua nàng đã nghe bọn họ nói họ cùng với nam sinh khoa bên cạnh lập hội độc thân, đêm nay sẽ gặp gỡ làm quen để thoát kiếp độc thân, mọi người cũng hỏi nàng có muốn tham gia không nhưng nàng đã từ chối, thứ nhất là nàng không thích, thứ hai là trong lòng nàng đã có ý trung nhân.

  "Này, Đường Nghiên, cậu đã về rồi." Hạ Tử Hàm cầm váy ướm thử vào người.

  Đường Nghiên gật đầu, đóng cửa đi vào.

  "Này, giúp mình nhìn xem, cái này có hợp với mình không?" Hạ Tử Hàm ngăn nàng lại.

  Đường Nghiên liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi nhanh trả lời cho đối đáp án thuyết phục: "Đẹp, trông rất đẹp."

  "Này, cậu có chắc không? Nhìn lại lần nữa xem." Hạ tử Hàm lại trước mặt nàng xoay hai vòng.

  Đường Nghiên lại gật đầu, vẫn trả lời như trước: " Đẹp mà".

  Lúc này có người nói đùa: " Này Hạ Tử Hàm cậu thực sự tin Đường Nghiên sao cô ấy có thẩm mỹ của thẳng nam thì cho cậu được ý kiến gì chứ?

 Hạ Tử Hàm không đồng tình: "chính là thẩm mỹ của thẳng nam mình mới cần chứ, giù sao cũng là mặc cho mấy nam thần xem còn gì!"

  Đường Nghiên nở nụ cười sượng trân, sau đó yên lặng xoay người trở lại chỗ ngồi, lấy cuốn sách giáo khoa buổi sáng từ trong cặp ra, động tác liền mạch lưu loát giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

  Hạ Tử Hàm cất váy đi, trở về chỗ ngồi, dựa vào lưng ghế nói với Đường Nghiên sau lưng: "Nhưng mà, tối nay cậu thực sự không đi sao?"

  Đường Nghiên cười lắc đầu, "tối nay mình muốn đến câu lạc bộ, mọi người đi chơi vui vẻ."

  Hạ Tử Hàm nghe xong bĩu môi, " chẳng lẽ cậu vì ông chú thầm mến kia mà từ chối hết hoa đào à? Có đôi khi thử mới biết được, nhỡ đâu sẽ gặp được người mình thích thì sao như thế so với đối tượng thầm mến thì chả tốt hơn nhiều sao?"

  Đường Nghiên vừa lật sách thì dừng lại, đột nhiên rơi vào im lặng.

  Hạ Tử Hàm lại gần, tiếp tục thuyết phục nàng:"Cậu thấy mình nói có lý không? Thời buổi này, tìm được người thích mình ở bên sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc cầu xin người nào đó ở bên mình chứ."

  Cuối cùng, Đường Nghiên thở dài một hơi, quay người nói với Hạ Tử Hàm, lời nói tràn đầy tự tin: "Vậy mình sẽ cố gắng hết sức để cô ấy cũng thích mình."

  Hạ Tử Hàm sửng sốt mấy giây mới chậm rãi nói: "Được, có chí khí, cố lên!

  Buổi chiều không có lớp, Đường Nghiên ở trong ký túc xá cả buổi để ôn các môn chuyên ngành. Mấy người khác cũng vội vàng rời đi để tham dự bữa tiệc buổi tối. Khoảng năm giờ, bên ngoài có tiếng gõ cửa Đường Nghiên ngẩng đầu nghĩ thầm, có lẽ lúc ra ngoài có người quên mất chìa khóa nên đứng dậy mở cửa.

  Hóa ra người đứng ở cửa chính là học tỷ Thẩm Du Âm. Hôm nay chị ấy đã có diện mạo mới mái tóc màu hồng hoa anh đào cùng với màu xanh, trên tai đeo hai chiếc khuyên tai tròn ngoại cỡ tầm cổ tay.

  "Học tỷ!" Đường Nghiên trong tiềm thức giật mình.

  Thẩm Du Âm nhìn vào trong rồi nói: "Em ở phòng một mình à?."

  "Bọn họ đi tham gia tiệc làm quen rồi." Đường Nghiên lẩm bẩm.

  Thẩm Du Âm mỉm cười liếc nhìn nàng:"Vậy sao em không đi?"

  Đường Nghiên ngượng ngùng cười nói: "Em không muốn đi nên ở lại phòng."

  "Hôm nay là ngày độc thân, ngày hội dành cho những người độc thân, đi nào, chị dẫn em đi chơi."

  "Nhưng em vẫn còn bài tập chưa..."

  Nàng còn chưa nói xong, cổ tay đã bị Thẩm Du Âm nắm lấy, vội vàng đi xuống lầu.

  *

  Có cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, nên chân của Kỷ Du Thanh vẫn chưa khỏi, nhưng cô đã chống nạng mau chóng trở lại công việc, rất nhiều người trờ đợi cô quay lại dẫn dắt công việc. Dù sao chức vụ của cô cũng lien quan rất lớn tới công ty.

  Trong tòa nhà văn phòng, cửa sổ lớn sát trần, Kỷ Du Thanh đang xử lí các văn kiện tồn đọng mấy ngày qua. Ly nước trên bàn lại chạm đáy, cô không còn đếm được hôm nay mình đã uống bao nhiêu ly vội đến mức không có thời gian ăn cơm.

  Thực ra Bội Văn đã đặt giúp cô một phần cơm, cô nói đặt ở đó lát sẽ ăn, không nghĩ tới vừa nói xong đã quên bây giờ nhớ ra thì đã nguội nên cũng không muốn ăn

  (Cốc cốc cốc..)

  "Mời vào." Kỷ Du Thanh thậm chí còn không ngước mắt lên.

  Bội Văn từ bên ngoài đi vào, đứng trước bàn nói: "Chị, hôm nay chị đã làm việc lâu rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Công việc đã trì hoãn lâu rồi đối tác cũng nóng lòng chờ đợi, chị xử lý xong sẽ quay về", Kỷ Du Thanh không ngẩng đầu lên nói.

  Bội Văn nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, nhịn không được nói: "Đã muộn lắm rồi, ngày mai rồi làm tiếp."

  Kỷ Du Thanh rốt cục cũng tạm dừng lại, nói: "Em về trước đi, không cần đợi chị, lát chị sẽ tự bắt taxi về."

  Bội Văn mím môi, do dự nói: "Được rồi, vậy em đi trước đây."

  Sau khi Bội Văn ra ngoài, hai đồng nghiệp đang đợi còn lại nhanh chóng hỏi: "Thế nào rồi, cô hỏi chưa?"

  Một người khác nói: " Vừa thấy là đã biết không thành công".

  Bội Văn liếc nhìn hai người, bất đắc dĩ nói: "Tôi không nói cho cô ấy biết, với tính tình của sếp chúng ta, 100% khả năng chị ấy sẽ không đồng ý."

  "Ôi, hôm nay chính là lễ độc thân đó, phú bà độc thân của công ty mà không đi thì thật chán đó."

  "Đúng vậy, đúng vậy, giống như mất đi một linh hồn vậy."

  Bội Văn trợn mắt nhìn họ nói: "Này, này, này, mấy người đã đủ chưa? Chị Du Thanh bình thường đối xử tốt với mọi người như vậy mà bây giờ mấy người ở đấy nói xấu chị ấy."

  "Tôi không nói xấu cô ấy, tôi chỉ nghĩ rằng ở tuổi của cô ấy thì nên nghĩ đến việc tìm bạn đời, nếu không chúng tôi đã không tổ chức đêm độc thân tối nay."

  "Tôi lại thấy rõ ràng là mấy người muốn thoát kiếp độc thận thì có." Bội Văn cất điện thoại di động vào túi xách, "thời gian cũng không còn sớm, mấy người cũng đi đi."

  "Sao vậy, không phải thống nhất đi cùng nhau rồi sao?"

  Bội Văn lắc đầu, "ừm, tôi đột nhiên có chút không thoải mái, cho nên không đi mọi ngươi cứ vui vẻ đi."

  Sau khi nhìn đồng nghiệp rời đi, Bội Văn từ bên trong đóng cửa lại, im lặng trở về chỗ ngồi, chỉ còn lại một mình chị Du Thanh ở đây cô không thể yên tâm được, tốt nhất vẫn nên từ từ đợi.

  *

  "Học tỷ, chúng ta đi đâu vậy?" Đường Nghiên bị kéo đi vội vàng nói chuyện có chút hụt hơi.

  " Tới rồi sẽ biết."

  Đến nơi Đường Nghiên mới biết, nơi học tỷ muốn dẫn nàng đi là một quán bar!

  Cô ấy nói đã đặt bàn từ hôm qua, mọi người trong câu lạc bộ đều có mặt ở đây, tối nay câu lạc bộ không mở cửa nên Đường Nghiên có chút ngạc nhiên vì nàng không biết việc này, thật xấu hổ, nếu như tối nay nàng đến đó mới thấy khóa cửa thì quá thảm, nhưng nghĩ đến chắc cũng không cần thiết.

  Ánh đèn sáng rực, tiếng nhạc ầm ĩ, DJ thì lắc lư thân thể chuyên tâm đánh nhạc. Mọi người ở đây đều trang điểm rất đậm, ngoại trừ Đường Nghiên, nàng buổi sáng lúc ra cửa chỉ trang điểm nhẹ thôi.

  "Nào, để chị dẫn em đi thử đồ uống mới ở quán bar này nhé."

  Đường Nghiên bị Thẩm Du Âm kéo đi xuyên qua đám người, khiến mọi người thường xuyên quay lại nhìn nàng. Được Thẩm Du Âm vô cùng săn sóc không khỏi khiến mọi người nghị luận

  "Học tỷ, em không biết uống rượu"Đường Nghiên xấu hổ từ chối.

  "Đây là cocktail, nồng độ cồn rất ít, uống một chút không có việc gì."

  "Em đã hứa với cô Kỷ không uống rượu ở bên ngoài, em thực sự không uống được." Đường Nghiên khó xử nói.

  Thẩm Du Âm nghe thấy vậy, cũng không miễn cưỡng quay sang người phục vụ rượu nói: " Cho một ly nước trái cây."

  Thẩm Du Âm nhấp một ngụm rượu, giả vờ tùy ý hỏi: "Tại sao cô Kỷ của em lại không cho uống?"

  Đường Nghiên xấu hổ cười:"Có lần em vô tình uống quá nhiều, còn nói bừa vài câu, hành vi không kiềm chế được, cho nên cô Kỷ đã nói chuyện yêu cầu sau này em không nên uống rượu ở bên ngoài."

  "Vậy em cũng rất nghe lời cô ấy." Thẩm Du Âm nói lời này với giọng điệu không mấy vui vẻ.

  Đường Nghiên không khỏi mỉm cười: "Cô ấy rất tốt với em, làm như vậy cũng là tốt cho em thôi."

  Thẩm Du Âm nghe xong liền cầm ly rượu trong tay lên uống cạn không nói một lời, sau đó rót thêm một ly nữa vào miệng, vì uống quá nhanh nên một lượng nhỏ chất lỏng tràn ra từ khóe miệng, hai má trong nháy mắt trở nên hơi phiếm hồng.

  "Chị cũng nên uống ít một chút, nếu không ngày hôm sau sẽ cảm thấy rất khó chịu."

  "Không sao đâu, tôi rất vui" Thẩm Du Âm gượng cười, "em có muốn qua nhảy một chút không?"Cô chỉ vào sàn nhảy.

  Đường Nghiên lắc đầu: "Không, không, em không biết nhảy, lại nhảy không giỏi."

  "Không sao đâu, chị có thể dạy em."

  "Không, không,thật sự đừng rất khó coi." Đường Nghiên trong đầu đã tưởng tượng ra bộ dáng mình nhảy như thế nào, tứ chi cứng ngắc chẳng khác nào xác chết bước đi cả.

  "Mau tới đây" Thẩm Du Âm cưỡng ép kéo nàng dậy, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên trong tai, Đường Nghiên hoàn toàn không nghe thấy ai đang nói chuyện.

  Kỷ Du Thanh một tay đỡ cằm, một tay cầm bút chì trong hộp đựng bút lên, vẽ phác họa trên tờ giấy trắng trước mặt, dần dần hiện lên khuôn mặt đơn thuần của Đường Nghiên.

  Cơ thể lắc lư trên sàn nhảy theo tiếng nhạc, nhưng Đường Nghiên trông thế nào cũng rất kì cục, nàng cảm thấy chính mình trời sinh không thể nhảy hay khiêu vũ, nhưng luyện Taekwondo thì vẫn có thể.

  Lúc này, Thẩm Du Âm đột nhiên ghé sát mặt cô vào tai nàng nói: "Em làm bạn gái chị nhé?"

  Xung quanh không ai nghe thấy, rất ồn ào, mọi người đang chơi đùa và cũng chẳng có ai để ý đến họ.

  Ngay cả bản thân Đường Nghiên cũng nghe không rõ: "Cái gì?"

  Thẩm Du Âm đành phải cao giọng lên một chút: "Chị nói, em làm bạn gái chị nhé, thế nào?"Khi cô nói, môi cô vô tình chạm vào tai Đường Nghiên.

  Cùng lúc đó trong văn phòng, Kỷ Du Thanh đang vẽ đột nhiên chiếc bút trong tay bị gãy không hề có nguyên do.


Nhấn để mở bình luận

Bhtt Tim Đập Thình Thịch