Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn



Nguyễn Thanh lặng yên không tiếng động đi tới cạnh cửa sau đó thông qua mắt mèo nhìn bên ngoài.
Là...!Đám người chơi đã gặp lúc trước.

Điều này khiến Nguyễn Thanh có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới người tìm đến đầu tiên lại là bọn họ.

Có điều cậu có thể hiểu được việc bọn họ tìm cậu bởi vì nếu như là cậu thì cậu cũng sẽ lựa chọn tìm tới người thứ nhất bị chọn trúng nhưng hiện tại cậu không có thời gian cho bọn họ manh mối.

Bây giờ chính cậu còn không tự lo được hơn nữa còn không thể OCC nên không có cách nào để nhắc nhở bọn họ.

Bọn họ tìm đến cậu lúc này sẽ chỉ bị cậu liên lụy, hơn nữa nói không chừng còn gây thêm phiền phức cho cậu.
Tiếng gõ cửa vẫn cứ vang lên nhưng Nguyễn Thanh lại không có phát ra bất kỳ âm thanh gì giống như không có ở trong phòng nhưng đám người ngoài cửa vẫn bám riết không tha.

Nguyễn Thanh không thèm để ý tới nữa, cậu trở lại bên cửa sổ tiếp tục quan sát cổng vào phía dưới.
Tòa nhà này không chỉ có một cổng vào nhưng cổng phía dưới là cổng chính, người bình thường đều sẽ vào từ cổng này.

Lúc tiếng gõ cửa dừng lại giống như muốn bỏ qua thì Nguyễn Thanh đã thấy một bóng người ở phía dưới cổng vào.
Người tìm đến trước là...
Kỷ Ngôn!
Nếu đám người chơi xuống lầu lúc này thì chắc chắn sẽ đụng phải tên điên Kỷ Ngôn!
Nguyễn Thanh vẫn còn nhớ rõ tối hôm qua Kỷ Ngôn đã nói là sẽ giết hết đám người chơi, nếu như đụng phải hắn lúc này e rằng sẽ hỏng bét.

Nguyễn Thanh vội vàng chạy đến cửa, mở hé ra.
Kẹt! Lúc Tô Tiểu Chân định xoay người chuẩn bị rời đi thì cửa lại mở ra.

Đám người lập tức nhìn qua.
Người trong cửa đang quan sát bọn họ, chính là thiếu nữ...!Thiếu niên đã giúp bọn họ lúc trước.

Thiếu niên giống như có chút khẩn trương và bất an, cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm, ngón tay mảnh khảnh bấu chặt cửa giống như có cái gì đó không đúng thì sẽ lập tức đóng cửa lại.
Tô Tiểu Chân vội vàng chạy tới, vì sợ hù dọa thiếu niên nên nhỏ giọng mở miệng: Xin chào, là tôi, Tô Tiểu Chân, tối ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau, cậu còn nhớ không?
Nguyễn Thanh không trả lời Tô Tiểu Chân mà nhìn về phía thang máy.

Lúc này con số đang giảm xuống chứng tỏ thang máy đang đi xuống, cũng chính là có người phía dưới đang nhấn thang máy.

Cậu nhìn Tô Tiểu Chân sau đó có chút bất an nhìn chung quanh, nhỏ giọng thúc giục: Mấy người đi mau, đi bên kia.
Nguyễn Thanh chỉ về một hướng khác thang máy, bên kia có thang lầu, là lối đi khác của tòa nhà này.

Đám người hoàn toàn không hiểu lời này của thiếu niên là có ý gì.

Người đàn ông tối qua ôm Nguyễn Thanh chạy lập tức vươn tay ra đè cửa: Xin chào, chúng tôi là...
Nhưng thiếu niên không hề chú ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm con số bắt đầu tăng lên trên thang máy.

Thang máy đã bắt đầu đi lên.

Cậu hốt hoảng thu hồi ánh mắt, đẩy người đàn ông một cái, đuôi mắt cũng đỏ lên khiến cả người trở nên vô cùng xinh đẹp: Mấy người đi nhanh đi.
Lúc này ánh mắt của thiếu niên vẫn không rời khỏi thang máy khiến đám người rốt cục cũng ý thức được có gì đó không được bình thường nhưng mà đã không kịp nữa.
Thang máy...đã đến lầu năm rồi.
Hành lang ở tầng lầu này rất dài, phía trước là thang máy, cuối khúc có thang lầu, khoảng cách hơi xa.

Ở giữa là rất nhiều phòng cho thuê nhưng lúc này đều đang đóng cửa.
Thang máy đã đến lầu năm nên lúc này bọn họ có chạy cũng không kịp mà cũng không có chỗ nào để trốn.

Người đàn ông liếc nhìn thang máy đã dừng lại, hắn lập tức dùng sức đẩy cửa phòng Nguyễn Thanh ra.

Sức lực của Nguyễn Thanh quá yếu nên không có cách nào ngăn cản, cũng không thể ngăn cản.

Lúc này vì cậu hay vì đám người chơi thì đều không thể để bọn họ chạm mặt Kỷ Ngôn nên cũng chỉ có thể vào phòng của cậu.
Sau khi cửa được mở ra thì đám người lập tức đi vào, người đàn ông còn cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại, không gây ra bất kỳ âm thanh nào.

Từ lúc mở cừa cho tới lúc đám người tiến vào chưa đầy ba giây nên cửa thang máy vẫn chưa mở ra.
Nguyễn Thanh nhìn đám người đang bày ra vẻ mặt vô tội, lại nhìn Giang Tứ Niên đang nửa chết nửa sống nằm trên giường, cảm thấy xong đời rồi.

Kỷ Ngôn đã bắt đầu hoài nghi cậu, nếu đám người này bị Kỷ Ngôn phát hiện thì nhất định hắn sẽ biết lúc trước là cậu tự nguyện làm con tin.

Đến lúc đó đừng nói là đám người này mà chính cậu cũng đi đời nhưng bây giờ không phải là lúc để nói điều này bởi vì trên hành lang đã vang lên tiếng bước chân.
Lộp cộp.
Lộp cộp.
Lộp cộp.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần mang theo cảm giác áp bách khó diễn tả.

Mặc dù đám người chơi không biết người tới là ai nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân tới gần cùng với vẻ mặt khẩn trương bất an của thiếu niên thì cũng bắt đầu có chút khẩn trương theo.

Bọn họ vẫn không quên thiếu niên là người thứ nhất bị chọn trúng, nói không chừng người ngoài cửa chính là sát thủ.
Sau khi Nguyễn Thanh xác định cửa đã đóng kỹ thì mới quay đầu lại nhìn đám người, không tiếng động mở miệng bảo đám người trốn đi.

Đám người lập tức hiểu ý của thiếu niên, bọn họ nhìn chung quanh tìm chỗ để trốn nhưng căn phòng của thiếu niên thật sự quá đơn giản.

Một cái giường, một tủ áo nhỏ cùng với một nhà vệ sinh.

Nếu một hai người trốn thì còn tạm được nhưng bọn họ có tới chín người, đứng ở trong phòng còn có chút chật chội chứ đừng nói là trốn nhưng chín người vẫn bắt đầu tìm chỗ để trốn.

Có người vào nhà vệ sinh, có người núp dưới gầm giường, có người chui vào tủ quần áo, thậm chí gầm giường hẹp như vậy nhưng vẫn núp đến bốn người.
Nguyễn Thanh: ...
Nguyễn Thanh hít thở sâu một hơi, tự nói với mình là phải bình tĩnh lại.

Đám người chơi này vẫn chưa đụng mặt sát thủ nên đánh giá thấp đối phương cũng rất bình thường.

Rõ ràng năng lực quan sát và cảm giác của Kỷ Ngôn rất mạnh nên ở trong không gian chật hẹp này hoàn toàn không thể lừa gạt được hắn.


Nhấn để mở bình luận

Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn