Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn



Thiếu niên mở to hai mắt, hình như phải mất vài giây mới hiểu được lời của Ôn Lễ có ý gì.

Cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vội vàng giải thích: ‘‘Không phải vậy, không phải như Ôn Lễ ca ca nghĩ đâu, là...!là bạn bè, hắn vì cứu em nên mới bị thương.
Bị người mình thích hiểu lầm nên mắt thiếu niên đỏ lên, nhất thời bao nhiêu uất ức đều hiện lên trên mặt, mắt cũng đầy nước.
Bị thương? Ôn Lễ hình như cũng ý thức được mình đã hiểu lầm thiếu niên nên khôi phục lại vẻ dịu dàng như trước: ‘‘Vậy thì tốt, tôi là bác sĩ, để tôi kiểm tra cho bạn của em.
Bác sĩ vừa nãy còn hiểu lầm cậu, bây giờ lại nhiệt tình giúp đỡ khiến Nguyễn Thanh hiểu hắn không vào được thì sẽ không bỏ qua nhưng vấn đề là người bị thương là Giang Tứ Niên, còn người đâm Giang Tứ Niên tám phần chính là Ôn Lễ hơn nữa dưới giường còn có một Kỷ Ngôn muốn đâm Ôn Lễ bất kỳ lúc nào mà ngoài cửa sổ lại còn có một đám người chơi đang trốn.

Nếu bây giờ để cho Ôn Lễ không rõ mục đích đi vào thì đoán chừng sẽ càng loạn hơn.
Nguyễn Thanh đau cả đầu, cậu muốn có người tới để đảo loạn cục diện này nhưng không muốn nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ tình huống không phải do cậu lựa chọn.

Nguyễn Thanh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở cửa ra.

Sau khi Ôn Lễ vào phòng thì lập tức nhìn thấy một người đang trần truồng nằm trên giường, vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi.

Ánh mắt Ôn Lễ dời sang vết thương trên hông Giang Tứ Niên, nhỏ giọng hỏi: Áo quần của hắn là A Thanh cởi sao?
Thiếu niên giống như có chút không rõ tại sao Ôn Lễ lại hỏi như thế nhưng vẫn thành thực lắc đầu, nhỏ giọng nói: ‘‘Không phải, em chỉ bôi thuốc cho hắn.
A Thanh làm rất đúng, bé ngoan không thể tùy tiện cởi quần áo người khác được.
Ôn Lễ cười khen ngợi thiếu niên, giọng nói mang theo sự hấp dẫn mê người, nói xong hắn không nhìn thiếu niên nữa mà trực tiếp đi tới mép giường rồi ngồi xuống, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng đè lên mạch đập của Giang Tứ Niên giống như những lời khen ngợi vừa rồi chẳng qua chỉ là lời khách sáo thuận miệng nói ra nhưng lại khiến thiếu niên đỏ mặt lần nữa.
Sau khi thấy bác sĩ bắt đầu bắt mạch thì thiếu niên mới phục hồi tinh thần lại, khẩn trương đứng ở bên cạnh nhìn.

Khoảng chừng một phút sau Ôn Lễ mới thu tay về, nở nụ cười với Nguyễn Thanh vẫn đang lo lắng: ‘‘Đừng lo lắng, hắn không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi là được.
Lúc này Nguyễn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi trong mắt bắt đầu tản đi, cậu mở miệng: ‘‘Cám ơn Ôn Lễ ca ca.
Không cần phải nói cám ơn, Tứ Niên cũng là bạn của tôi.

Ôn Lễ cười cười sau đó cầm lấy hộp thuốc bên cạnh rồi tháo băng gạc ở hông Giang Tứ Niên ra, băng bó lại cho hắn.

Dù sao thiếu niên cũng không hiểu về y học, ngay cả thuốc cũng dùng sai, nếu cứ để như vậy nói không chừng Giang Tứ Niên sẽ chết thật.
Lúc này người xem live cũng có chút khó đoán.
[Mọi người ơi, hiện tại tình huống là thế nào vậy? Tôi bắt đầu thấy không hiểu rồi đó?]
[Tôi phát hiện lúc nãy Thanh Thanh dùng thuốc có chút vấn đề nhưng tôi không nghĩ tới bác sĩ sẽ băng bó lại cho tên xấu xa đó, không phải là hắn đâm Giang Tứ Niên sao?]
[Tôi cũng nghĩ là hắn đâm nhưng làm gì có chuyện đâm xong lại cứu?]
[Nói không chừng không phải là hắn đâm thì sao? Đây đều là do mọi người đoán mà thôi.]
Trên thực tế thì Ôn Lễ không thèm để ý đến sự sống chết của Giang Tứ Niên nhưng hắn lại không thể để cho Giang Tứ Niên lấy lý do vì cứu thiếu niên để chết.

Dù sao thì người chết là người thua nhưng cũng vĩnh viễn là người thắng.
Trong quá trình băng bó không tránh khỏi việc dính máu nên sau khi băng bó xong Ôn Lễ lâp tức đi vào phòng vệ sinh.

Thiếu niên đứng ở bên ngoài có chút thấp thỏm bởi vì chỗ ở của cậu thật sự là quá nhỏ.

Cậu sợ bác sĩ sẽ chê mình nghèo.

Có điều một giây sau cậu đã không còn thời gian để nghĩ đến những thứ này nữa bởi vì Kỷ Ngôn ở dưới giường đã bò tới mép giường sau đó mặt không biểu tình kéo quần cậu.

Lúc gọi hắn là ca ca thì trúc trắc còn gọi người khác là ca ca thì trái lại rất thuận miệng.
Thiếu niên nhìn Kỷ Ngôn mặt không biểu tình đang thò ra dưới gầm giường, hai mắt trợn to sau đó hốt hoảng nhìn về phía phòng vệ sinh, thấy Ôn Lễ còn chưa ra ngoài thì lập tức ngồi xổm xuống đẩy Kỷ Ngôn vào.

Dáng vẻ rõ ràng rất sợ Kỷ Ngôn bị phát hiện.
Thích đến mức này sao...
Mặt mày Kỷ Ngôn vô cùng âm trầm, hắn đang muốn mở miệng nói gì đó thì một giây kế tiếp tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh đã ngừng lại nên hắn chỉ có thể hung hăng nhìn thiếu niên sau đó lui về dưới gầm giường.

Có lẽ là do quá tức giận nên lúc lui về không chú ý, đụng phải Tô Tiểu Chân ở trong góc khiến Tô Tiểu Chân sợ đến mức thiếu chút nữa đã hét lên nhưng cô ta biết tình huống bây giờ nên vội vàng bịt miệng lại, không dám hó hé, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Kỷ Ngôn cũng không thèm nhìn Tô Tiểu Chân, không chút lưu tình đạp một cái.

Tô Tiểu Chân ôm lấy chỗ bị đạp đau, nước mắt lại chảy ra nhưng cô ta không dám nói gì, chỉ cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
Sau khi Ôn Lễ rửa tay xong thì không tìm thấy khăn lau tay nên hắn đi tới chỗ thiếu niên giơ tay lên sau đó nghiêng người nói với Nguyễn Thanh: A Thanh, lấy giấy giúp tôi.
Ôn Lễ đang mặc áo sơ mi không có túi, chỉ có quần tây mới có túi.

Gần đây thiếu niên lại rất nghèo nên giấy cũng đã hết, chỉ còn lại giấy vệ sinh giá rẻ, rõ ràng không thích hợp cho Ôn Lễ dùng cho nên cậu chần chờ một chút sau đó xấu hổ đưa tay ra luồn vào trong túi quần Ôn Lễ.

Bởi vì thời tiết không lạnh nên quần tây Ôn Lễ đang mặc là loại mỏng, chất liệu của túi lại càng mỏng hơn vì vậy cách một lớp vải mỏng hắn có thể cảm nhận được rất rõ nhiệt độ trên tay thiếu niên, có chút lạnh lẽo nhưng lại làm dấy lên ngọn lửa trong lòng hắn.
Khoảng cách của hai người rất gần, thiếu niên không biết là khẩn trương hay là xấu hổ mà luôn mím môi nhìn chằm chằm sàn nhà.

Lúc này thiếu niên đang cúi đầu nên không có nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Ôn Lễ.
Rất nhanh Nguyễn Thanh đã tìm thấy giấy nhưng lúc đưa tới thì Ôn Lễ không nhận mà là đưa tay ra.
Tôi cầm sẽ bị ướt, A Thanh lau giúp tôi đi.


Nhấn để mở bình luận

Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn