Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn



Sau khi hai tay Nguyễn Thanh bắt được Tô Tiểu Chân thì lắc đầu với cô ta, ý bảo cô ta đừng nói chuyện.

Tô Tiểu Chân gật đầu, giờ khắc này tất cả kiên cường đều tan thành mây khói, có lẽ là do đối diện với tử vong hoặc có lẽ là do có người cứu mình nên lúc này tủi thân không cầm được nước mắt.
Sức của Nguyễn Thanh quá nhỏ, không đủ để kéo Tô Tiểu Chân lên càng đừng nói đến chuyện tay cậu trật khớp không làm gì được.

Cậu nhìn phía dưới Tô Tiểu Chân chính là ban công phòng người khác thuê nên không tiếng động ra dấu cho Tô Tiểu Chân.

Tô Tiểu Chân hiểu ý tứ của thiếu niên, cô nhìn xuống ban công hơi lệch phía dưới mình, không tính là quá xa, khoảng chừng ba mét, có thể ném qua được.

Tô Tiểu Chân ngẩng đầu, gật đầu với thiếu niên.

Nguyễn Thanh dùng hết sức đung đưa người Tô Tiểu Chân sau đó chọn một góc độ thích hợp nhất rồi buông tay.

Tô Tiểu Chân cũng cố gắng lắc lư cơ thể phối hợp với thiếu niên sau đó cong người thành công rơi xuống trên ban công lầu ba.

Chỗ này không an toàn, chỉ cần đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy nên sau khi Nguyễn Thanh thấy người đã tiếp đất thành công thì trở lại trong phòng.

Bên trong phòng không bật đèn cũng không có ai ở.

Đầu tiên là cậu cởi khẩu trang ướt nước mắt xuống sau đó mượn ánh đèn ở phòng đối diện xắn ống tay áo rộng lớn lên, nơi khuỷu tay đã bầm tím một mảng.

Da Nguyễn Thanh rất trắng nên vết bầm thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Nguyễn Thanh nhịn đau, cẩn thận sờ vào nơi bị bầm tím, chỉ bị trật khớp, không bị gãy nhưng dù là bị gì thì từ bây giờ cánh tay này đều không sử dụng được nhưng vào lúc này không thể bỏ cánh tay này được.
Nguyễn Thanh hít một hơi thật sâu, vén áo lên sau đó dùng răng cắn chặt, rồi dùng hết sức lực toàn thân, vặn chỗ trật khớp trở về.

Trong nháy mắt đó đau đớn khiến mắt Nguyễn Thanh nhắm chặt, cả người cứng đờ, nước mắt lại chảy ra, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

Rõ ràng là rất đau đớn nhưng bởi vì khuôn quá xinh đẹp nên khiến người ta liên tưởng đến một số chuyện không thể miêu tả được.

Lúc này những người đang xem livestream cũng ngây người.

Dáng vẻ chịu đựng cắn áo của thiếu niên toát ra vẻ quyến rũ từ trong xương giống như một đóa mạn châu sa hoa diễm lệ đang nở rộ.

Thiếu niên thì giống như không có gì, chỉ im lặng đứng ở đó nhưng lại có bản lĩnh làm cho tất cả mọi người điên cuồng.

Tất cả những người đang xem livestream đều si mê nhìn thiếu niên trên màn hình, ngay cả làn đạn cũng dừng lại, chờ thiếu niên đeo khẩu trang lên thì mới phản ứng.
[Hả? Từ từ! Không phải Thanh Thanh không biết gì về y học sao? Lúc nãy khi bôi thuốc cho người đàn ông kia còn mắc lỗi mà?]
[Đúng, nhưng lúc nãy cách nối xương của em ấy rất thuần thục, không giống như là không biết gì...]
[Có phải là trung y gì đó không nên mới không biết về tây y? Dù sao hai bên cũng không giống nhau.]
[Vô nghĩa, đó là thuốc trị ngoại thương thường dùng, có gì mà không biết hơn nữa nhìn động tác của vợ tôi thì có vẻ không chỉ biết một chút thôi đâu.]
[Tôi luôn có cảm giác vợ tôi rất khủng bố...!Hơn nữa hình như vợ tôi biết không ít thứ thì phải...]
Nguyễn Thanh biết việc cậu biết nối xương nhất định sẽ dẫn tới hoài nghi nhưng mà cậu không còn lựa chọn nào khác.

Nguyễn Thanh nhẹ nhàng lắc cánh tay, vẫn còn đau nhưng không quá mức, không ảnh hưởng đến hoạt động.

Căn phòng này không có người thuê, lúc trước Nguyễn Thanh dùng dây kẽm mở cửa vào cho nên mới có thể cứu người nhanh như vậy.

Nguyễn Thanh nhẹ nhàng đóng kỹ cửa sau đó nhanh chóng đi xuống chỗ Tô Tiểu Chân.

Tầng ba có người ở, Nguyễn Thanh không thể đi vào cho nên đừng ở ở khúc quanh tối tăm cách đó không xa.

Cũng may Tô Tiểu Chân mở được cửa phòng hộ nên ra ngoài rất nhanh, sau khi xác định chung quanh không có ai thì Nguyễn Thanh mới xuất hiện vẫy Tô Tiểu Chân, Tô Tiểu Chân thấy Nguyễn Thanh thì lập tức chạy tới.

Hai người cũng không trì hoãn mà chạy xuống lầu, sau khi chạy được một khoảng khá xa mới giảm tốc độ, chủ yếu là do Nguyễn Thanh không kiên trì nổi.

Hai người tìm một chỗ kín đáo sau đó dừng lại, nghỉ ngơi một chút.
Nguyễn Thanh liếc nhìn trạng thái Tô Tiểu Chân tốt hơn mình rất nhiều thì câm nín, thậm chí ngay cả Tô Tiểu Chân đang bị thương cũng không bằng.

Nguyễn Thanh cố gắng thở chậm, thở sâu, bình ổn lại nhịp tim, nhân tiện ổn định lại cảm xúc.

Tô Tiểu Chân nhìn về phía thiếu niên đang thở hỗn hển, nhỏ giọng hỏi: ‘‘Bây giờ chúng ta đi đâu?’‘
Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: ‘‘Cô thử gọi xem có liên lạc được với đồng đội của mình không?’‘
Tô Tiểu Chân nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm gọi một người bạn trong đó nhưng điện thoại vang lên hồi lâu cũng không có ai nhận, gọi lại thì kết quả vẫn giống nhau.

Tô Tiểu Chân lại gọi cho một người khác nhưng vẫn không ai bắt máy nên chỉ có thể gọi tiếp cho một người khác nữa, mãi cho đến khi cô gọi hết nhưng vẫn không có ai nhận.

Tô Tiểu Chân đỏ mắt, có chút xấu hổ cúi đầu: ‘‘Có thể là do tôi quá vô dụng...’‘
Sau khi cô tiến vào trò chơi vẫn luôn cản trở người khác cho nên bị đồng đội vứt bỏ cũng là bình thường, dù sao đây là trò chơi khủng bố, thứ không đáng giá nhất chính là mạng người nhưng Nguyễn Thanh thì không cảm thấy vậy.

Quan hệ của mấy người chơi mặc dù không tính là thân thiết nhưng trong lần gặp đầu tiên có người đã đưa cho Tô Tiểu Chân một con dao chứng tỏ không phải là hoàn toàn không quan tâm đến Tô Tiểu Chân hơn nữa các người chơi vẫn chưa xác định được quy tắc của Phòng livestream khủng bố nên chắc chắn sẽ không tùy tiện vứt bỏ đồng đội mà bây giờ tất cả đều không liên lạc được, sợ là đã gặp phải tình huống nào đó nguy hiểm, ví dụ như...!bị sát thủ của Phòng livestream khủng bố tìm thấy.

Nếu tính cả Nguyễn Thanh thì tổng cộng có mười người chơi nhưng mà thời gian của Phòng livestream khủng bố chỉ có bảy ngày, rõ ràng không thể nào là sau khi một người chết thì người khác mới bị chọn được.

Khả năng lớn nhất chính là cậu còn chưa tiến vào đã bị chọn còn những người khác thì sau khi vào cho nên bọn họ chỉ bị chọn trúng muộn hơn cậu một đến hai ngày mà thôi.



Nhấn để mở bình luận

Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn