Biện Ái Pháp Tắc


Kỳ Tham cười đủ liền lặng lẽ dựa lại gần Vệ Linh, nhỏ giọng bên tai nàng: “Đừng chấp nhất Tô Oánh làm gì, cô ấy nổi giận vì chúng ta ăn thịt rắn trước mặt,chút nữa tôi sẽ giải thích Hoắc Tưởng nói vậy là có ý gì, cô có thể đừng giận chúng tôi không? Tôi sẽ múc thêm canh cho cô!”

Kỳ Tham chủ động khe khẽ an ủi lúc nào cũng có tác dụng nhất định, trong lòng Vệ Linh không muốn cô cười với người khác giống như cười với mình, nhưng cho dù nàng không hài lòng nhiều hơn nữa, nàng vẫn để trong lòng không bao giờ thảo luận với ai. Chính vì vậy nếu Kỳ Tham đã khiêm tốn nhận sai, trước tiên cứ bỏ mấy chuyện không vui qua một bên.

Cơm nước xong xuôi, tài xế, người làm với bác sĩ đều bị Kỳ Tham đuổi về với lý do ở đây không đủ chỗ, sẵn kêu họ nhắn lại với người nhà, cô nghỉ ngơi mấy ngày sẽ về nhà. Người tài xế cứ do dự không dám quyết định, vội vã gọi cho lão gia phu nhân và Kỳ Tề để xin chỉ thị, được ba người cho phép liền thu xếp mọi thứ cẩn thận mới trở lại Kỳ gia.

Tô Oánh chờ Kỳ Tham xử lý việc riêng xong, mới cười nói: “Xem ra ở bất kỳ hoàn cảnh nào, Kỳ Tham đều là người độc lập quật cường.”

“Tôi không quen bọn họ đều nghĩ tôi là người bệnh cần được chăm sóc.” Kỳ Tham không kiêu ngạo trả lời: “Ở đây có mọi người là đủ rồi!”

Tịch Thanh Trạc nghe vậy, lập tức cố ý nhìn vẻ mặt vui buồn lẫn lộn của Vệ Linh lớn tiếng hỏi: “Vậy ý của cô, coi nàng là người làm?”

“Đương nhiên không phải!” Kỳ Tham lập tức hô: “Vệ Linh không phải bạn của tôi sao?”

Vệ Linh cười khổ: “Vốn tưởng người làm bên nhà cô tới, chút nữa tôi sẽ về.”

Kỳ Tham ngẩn người: “Cô phải đi? Không định ở thêm mấy ngày sao?”

“Ây…” Kỳ Tham dùng giọng điệu đáng thương hỏi Vệ Linh làm nàng có chút do dự nhưng chuyện trong nhà không thể để quá lâu, sợ ba mẹ chịu không nỗi chạy tới đây kéo nàng về, tình cảnh đó nhất định sẽ rất khó coi… Đảo mắt qua nhìn Trương Hoắc Tưởng còn ngồi ở bàn cơm kiên quyết uống hết tô canh rắn lớn, nàng mau mau nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ tới thăm cô, hơn nữa không phải còn có Hoắc Tưởng ở với cô sao?”

Trương Hoắc Tưởng lập tức quay lưng, nhấc cao tay: “Phòng khám bệnh của tôi sắp không xong, hôm nay nhất định phải về liếc mắt nhìn. Tối sẽ không quay lại!”

Vệ Linh yên lặng nghĩ chẳng lẽ lại là cố ý? Nhưng khẩu khí của Trương Hoắc Tưởng cũng không giống chỉ vì muốn tạo cơ hội cho nàng với Kỳ Tham, còn do dự chưa quyết định, Tô Oánh đã vui vẻ tươi cười: “Tối nay tôi chỉ tham gia buổi họp báo, kết thúc cũng không quá trễ. Nếu như hai người đều không có thời gian, tôi xong việc sẽ quay lại thế nào?”

“Cái này không hay lắm!” Kỳ Tham quay đầu nhìn Tô Oánh: “Cô từ đây ra nội thành, xong việc lại trở về, rất tốn thời gian.”

Tịch Thanh Trạc thờ ờ lạnh nhạt, lập tức cướp lời của Tô Oánh, nói với Vệ Linh: “Không phải chị đem đồ của em tới rồi sao, em cứ an tâm ở lại đi. Ngày mai Hoắc Tưởng có thời gian trở về, chị sẽ qua đón em.”

“Ngày mai nhất định tôi sẽ đến!” Trương Hoắc Tưởng ăn xong chén canh cuối cùng, lúc này mới thỏa mãn nói tiếp: “Vệ Linh làm người tốt thì làm tới cùng đi, không có chuyện gì gấp, hãy ở lại một đêm nữa đi!”

Đương nhiên Vệ Linh hiểu ý của chị họ và Trương Hoắc Tưởng, trong lòng nghĩ về nhà hóng ba mẹ làm sao không vội, nhưng vừa nghe Tô Oánh nói muốn ở lại qua đêm, nàng rất khó chịu và ghen tuông, đem hai việc cân nhắc một phen, cuối cùng nói với Tịch Thanh Trạc: “Vậy tối nay em ở lại đây, chuyện ở nhà…”

“Chị sẽ nói chuyện với dì dượng.” Tịch Thanh Trạc cười, nói một cách chắc chắn: “Vấn đề ở nhà em cứ yên tâm.”

Vệ Linh không hề nghi ngờ năng lực của chị họ mình, nhìn Kỳ Tham lên tiếng: “Vậy hôm nay để tôi ở lại với cô.”

Kỳ Tham cười nói: “Cô chịu ở lại là tốt nhất rồi!”

“Nàng ở lại là tốt nhất? Vậy ý của cô nếu tôi ở lại với cô không tốt bằng nàng ở lại?” Khóe miệng Tô Oánh ngậm ý cười, thế nhưng ngữ khí khi hỏi không phải dễ chịu gì.

Kỳ Tham nhìn Tô Oánh cười cười: “Tôi có ý đó sao? Đây là người nói vô ý, người nghe hữu tâm.”

Hình như Tô Oánh vẫn nghe không lọt tai, hơi kéo khóe miệng: “Được rồi, cứ coi như cô thuận miệng nói. Nếu Vệ tiểu thư ở lại, tôi có thể yên lòng làm việc. Kỳ Tham, lúc nào muốn cứ nhắn tin cho tôi! Hai ngày nữa có thời gian tôi dẫn cô đi chỗ khác chơi.”

Kỳ Tham ‘A’ một tiếng: “Được, vài ngày nữa thân thể tôi bình phục càng tốt hơn, đi chỗ nào cũng không thành vấn đề.”

Lúc này Tô Oánh mới tương đối hài lòng gật gật đầu, cầm điện thoại bỏ vào túi xách, đi ra ngoài: “Vài ngày nữa gặp! Tạm biệt!”

Kỳ Tham đưa Tô Oánh tới cửa, phất phất tay với cô: “Chú ý an toàn, nói Quyên Tử lái xe chậm một chút.”

“Ừm sẽ không để cô lo lắng.” Tô Oánh nghe Kỳ Tham căn dặn nên cười đặc biệt tươi, vẫy tay tạm biệt.

Tịch Thanh Trạc ở trong phòng nghe hai người nói chuyện, hất hất mặt với em họ mình nói: “Xem người khác tích cực chưa kìa.”

“Cái gì tích cực?” Vệ Linh không hiểu hỏi.

“Thì lúc người ta theo đuổi người yêu luôn luôn nhiệt tình chủ động.” Tịch Thanh Trạc giải thích thêm: “Mà em thì giống như tu hú ở trong tổ, vẫn còn ở đây nghĩ đem vị trí bên cạnh Kỳ Tham cho người khác.”

Vệ Linh yếu ớt giải thích: “Em không có ý muốn tạo cơ hội cho người khác, chỉ là ngày đó tranh cãi với ba mẹ, thế nào cũng phải trở về giải hòa.”

“Bây giờ chỉ sợ dượng không có thời gian để ý tới em.” Tịch Thanh Trạc bình tĩnh nói: “Công ty xảy ra chuyện đủ làm dượng bận bịu cả 24h.”

Vệ Linh cả kinh: “Công ty có chuyện?”

Tịch Thanh Trạc gật đầu: “Không biết tại sao nhà em cứ phải chọc vào Kỳ gia, hiện tại hậu trường của Kỳ Tham cứng như kim cương.”

“Như vậy…” Vệ Linh không khỏi lo lắng, giương mắt nhìn Kỳ Tham đi vào, trong đầu loạn hết lên.

“Đừng quá lo lắng, nhóm nữ nhân ở Kỳ gia vẫn biết chừng mực, sẽ không chơi ra lửa.” Tịch Thanh Trạc nhỏ giọng an ủi, sau đó nói với Kỳ Tham: “Không còn chuyện gì tôi đi đây, em họ tôi ở lại chăm sóc cô, cô cũng phải chăm sóc em họ em thật tốt.”

Kỳ Tham thản nhiên cười: “Đương nhiên!”

“Đi chung không? Tôi với cô cùng vào nội thành.” Tịch Thanh Trạc nhìn Trương Hoắc Tưởng ngồi dựa lưng vào ghế lên tiếng hỏi.

“Quá tốt rồi! Tôi cũng định hỏi cô! Chờ tôi đi lấy điện thoại, nhanh lắm!” Trương Hoắc Tưởng nhảy xuống ghế chạy vào phòng ngủ. Mấy giây sau, Trương Hoắc Tưởng chạy ra, một tay cầm điện thoại của mình, một tay đem chìa khóa xe giao cho Vệ Linh: “Quyết định! Đi thôi!”

Vệ Linh cầm chìa khóa xe, trong lòng không có cách nào hình dung sự cẩn thận tỉ mỉ của chị họ và Trương Hoắc Tưởng.

Chờ Trương Hoắc Tưởng với Tịch Thanh Trạc đi rồi, căn nhà to lớn chỉ còn Kỳ Tham và Vệ Linh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, yên lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng không nhịn được cùng nhau bật cười.

“Cô cười gì vậy?” Vệ Linh cười một lúc mới lên tiếng hỏi.

“Hai chúng ta giống như bị đám người kia thương lượng xong rồi liền vứt bỏ ở chỗ này, cô không cảm thấy sao?” Kỳ Tham vẫn mang ý cười nói.

Vệ Linh lập tức nói: “Ai kêu cô đuổi người làm đi.”

“Tôi với mấy người họ không có gì để nói, cũng không thể cùng chơi đùa.” Kỳ Tham cười đáp lại.

Kỳ Tham tự mình đi lấy xô nhỏ múc đầy nước, nhìn Vệ Linh hất hất cằm ra phía ngoài: “Nhưng hai chúng ta ở chung có thể trò chuyện ở mức độ không nhiều cũng không ít, đi, hai chúng ta ra ngoài tưới nước cho cây mầm.”

Bãi xe rộng lớn chỉ còn mỗi xe của Trương Hoắc Tưởng, vòng qua cây đại thụ, liền nhìn thấy cây mầm thẳng tắp, lá xanh hướng lên trời, hình như có thể sống tiếp ở môi trường đương đối khắc nghiệp này. Hiện tại là giữa trưa, tưới nước không thành vấn đề, Kỳ Tham dùng ca từ từ nhẹ nhàng tưới. Ở vị trí của Vệ Linh dễ dàng nhìn được nụ hoa trong gốc, nàng ngồi xuống thảo luận với Kỳ Tham, có phải nụ hoa đã phát triển hơn rồi không?

Mặt trời từ từ lặng về Tây, Kỳ Tham cởi giày chạy tới bờ sông rửa chân, Vệ Linh cầm giày của cô để lên cọc gỗ, sau đó nằm nhoài trên thành cầu cười nhìn cô khom lưng mò đá cuội.

“Nước mát mẻ lắm!” Kỳ Tham búng búng nước qua chỗ Vệ Linh, nhưng khoảng cách hai người có chút xa, nên nàng không bị ướt.

Xuất phát từ bản năng Vệ Linh né tránh, trong lúc này nàng nhớ Kỳ Tham với Phú Tường từng giúp một nữ nhân xa lạ kiếm chiếc nhẫn dưới sông giữa mùa đông, không khỏi có chút hoài niệm, thuận miệng hỏi: “Trong nước có nhẫn không?”

“A? Nhẫn?” Kỳ Tham nhìn chung quang: “Cô làm rớt nhẫn?”

Vệ Linh hơi cười, vừa cởi giầy vừa nói: “Tôi không làm rớt nhẫn, nhưng trước đây từng cùng cô kiếm nhẫn… Không cẩn thận làm rơi thứ khác.”

Từ từ đặt một chân vào nước, cảm giác mát mẻ xông thẳng lên não, nhanh chóng bước chân còn lại vào luôn, cảm giác nước sông mát lạnh giữa mùa hè nóng bức thật khiến người ta lưu luyến, cẩn thận từng li từng tí di chuyển tới. Kỳ Tham cười chọc ghẹo cũng hào phóng bước qua đưa tay tiếp nàng: “Đừng sợ, có tôi đây!”

Vệ Linh bị Kỳ Tham nắm chặt tay, trong lòng ấm áp nhưng cũng thấy ngượng ngùng, nói: “Tôi có thể tự đi.”

“Đừng cậy mạnh!” Kỳ Tham nhét vào tay Vệ Linh cái gì đó: “Đến, đưa cho cô.”

Vệ Linh nhìn vào lòng bàn tay có hòn đá cuội hình tròn ướt nhẹp, tầng ngoài bị nước sông gọt rửa tới trơn bóng, màu sắc hơi tối, vô cùng có cá tính.

“Ngày mai nói Hoắc Tưởng đem cần câu tới đây, vừa nãy tôi thấy có cá lớn ở bên kia.” Kỳ Tham xoay người tìm thêm mấy viên đá khác, tự nhiên nói: “Chỉ cần nói với cậu ấy câu cá để ăn, chắc chắn cậu ấy sẽ hưng phấn nhảy nhót cầm cần câu tới…”

Vệ Linh nhìn bóng lưng của Kỳ Tham, nắm chặt viên đá trong tay, nhẹ giọng gọi: “Kỳ Tham…”

“Chuyện gì?” Kỳ Tham xoay người lại mỉm cười nhìn nàng.

Vệ Linh ép buộc chính mình tạm thời bỏ qua khuôn mặt cùng nụ cười mê người của Kỳ Tham dưới ánh chiều tà: “Sau này đừng cùng người khác tìm chuyện cười mà bỏ mặc tôi được không?”

“Tôi không… A! Là chuyện lúc ăn cơm trưa?” Kỳ Tham vội vàng thu lại nụ cười, cẩn thận nhìn Vệ Linh hỏi: “Cô tức giận?”

Vệ Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không tới mức tức giận, chỉ là nhìn cô với người khác cười nói vui vẻ mà tôi lại không hiểu gì, có chút không thoải mái.”

“Vậy là tôi không đúng, tôi xin chịu tội với cô có được không?” Kỳ Tham một lần nữa tới gần vệ Linh, kéo tay nàng chân thành nói: “Nếu không cô trừng phạt tôi để hả giận đi!”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham lại dở tính trẻ con, lập tức triệt để nguôi giận mỉm cười: “Tốt, vậy cô mau kiếm thêm vài viên đá thật đẹp cho tôi.”

“Đơn giản như vậy?” Kỳ Tham nhíu mày hỏi.

“Nếu không thế nào?” Vệ Linh cười cầm viên đá cuội trong tay áp lên má Kỳ Tham: “Chỉ là chuyện nhỏ không cần làm gì quá đặc biệt.”

Kỳ Tham gật đầu đồng ý: “Được! Vậy tôi đi tìm mấy viên đá thật đẹp cho cô, chờ tôi…” Vừa nói xong đã xoay người qua chỗ khác tìm.

Vệ Linh cười lên, cũng cúi người tự mình tìm viên đá hợp mắt mình.

Tiếng nước róc rách hai bên vang lên không ngừng, chờ Thái Dương chỉ còn một nửa trên núi, Kỳ Tham cùng Vệ Linh lên bờ ngồi, hai chân ngâm trong nước sông, nước ngập gần tới đầu gối, hai người xếp mấy viên đã cuội thành một hàng rồi cùng nhau xem xét.

“Tại sao cô lại chọn cục này? Không hoa văn, lồi lõm không đồng nhất!”

“Vì màu sắc được phân bố rất đều nên nhặt lên. Cô xem cô nhặt viên này, nhìn khá là khó coi.”

“Ừm, đúng là rất khó coi, vứt trở lại để nước sông tiếp tục mài mòn đi.”

“Đùng!” Mặt sông lập tức đập ra một hố nhỏ rồi nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.

“Viên này dáng vẻ rất tốt, sờ vào láng mịn.”

“Nhưng màu sắc không được đẹp lắm, không hoàn mỹ.”

“Đương nhiên không phải thứ gì cũng hoàn mỹ giống cô!”

“...Cái gì?”

“Tôi đang khen cô!”

“Ây… Cám ơn!” Bất tri bất giác liền đỏ mặt.

Đêm đó trước khi đi ngủ, Vệ Linh không hề nhắc tới chuyện ngủ ở đâu, Kỳ Tham cũng không để ý. Hai người ăn táo xong, không hẹn mà cùng nhau lên phòng ngủ trên lầu. Vệ Linh lấy đồ trong túi do Trịch Thanh Trạch đem tới cho mình, nàng lấy quần áo, điện thoại dây sạc ra.

Vệ Linh dựa bên giường xem điện thoại, lưu lại dãy số mới của Kỳ Tham, bất thình lình Kỳ Tham ở sau vòng tay ôm bả vai nàng, nghiêng đầu nói nhỏ một câu: “Ngủ thôi! Ngủ ngon!” Sau đó nằm xuống đắp chăn.

Vệ Linh bị hành động thân mật đột ngột của Kỳ Tham làm sợ hết hồn, xoay người nhìn cả người cô trốn trong chăn chỉ lộ cặp mắt mang ý cười nhìn nàng. Vệ Linh buồn cười hỏi: “Làm sao?”

“Tối hôm qua tôi bị đau đầu.” Miệng trong chăn nên Kỳ Tham nói chuyện có chút mơ hồ.

“Ừm, tôi biết.” Vệ Linh khó hiểu gật gật đầu.

“Nhưng tôi cảm thấy ôm cô sẽ không đau nữa.” Ý cười trong mắt Kỳ Tham càng rõ hơn: “Nên tối nay có cô ngủ chung, tôi rất vui vẻ, thật sự!”

Vệ Linh đăm chiêu ‘Ừ’ một tiếng: “Cô rất sợ đầu mình cứ tiếp tục đau?”

“Sẽ làm nhiều người lo lắng cho nên mới sợ sệt.” Kỳ Tham vẫn mỉm cười: “Bản thân tôi cũng rất khó chịu nhưng không có gì quan trọng.”

Vệ Linh để điện thoại lên bàn đầu giường, nằm xuống nghiêng người xoa xoa huyệt Thái Dương cho Kỳ Tham: “Tôi làm vậy cô có dễ ngủ hơn không?”

“Có.” Kỳ Tham nâng chăn lên, kéo Vệ Linh vào, tay rất tự nhiên vòng qua người nàng, trả lời: “Giống như vậy, không biết tại sao tôi đặc biệt thoải mái, thoải mái sẽ không đau đầu.”

Tư thế này hết sức quen thuộc, trong quá khứ trước khi ngủ Kỳ Tham đều vòng tay qua người Vệ Linh giống như lúc này… Nhất thời có một loại dục vọng thúc giục suýt chút nữa Vệ Linh đã nói ra miệng, nhưng lời còn chưa ra, nàng lập tức dùng lý trí đè lại: “Thật không? Vậy cô yên tâm ngủ đi, tôi nằm thế này cũng rất thoải mái.”

Kỳ Tham áp trán mình vào trán Vệ Linh: “Nếu thân mật thế này cô có cảm thấy không quen hoặc chán ghét không?”

“Không biết.” Vệ Linh an tâm nhẹ nhàng nhắm hai mắt: “Bởi vì người làm như vậy là cô nên tôi thấy rất an toàn.”

“Hy vọng đêm nay sẽ không đau đầu. Ngủ ngon Vệ Linh.” Kỳ Tham cũng nhắm mắt lại.

“Ừm, mơ đẹp.” Vệ Linh khoát tay lên tay Kỳ Tham, nhỏ giọng trả lời.


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc