Biện Ái Pháp Tắc


Sáng mới vừa mở mắt ra, Kỳ Tham đã không còn bên cạnh, Vệ Linh vẫn nằm đó chờ tỉnh hẳn. Ngày hôm qua sáng thì leo núi chiều lại xuống sông, đúng là mệt mỏi, Vệ Linh ngủ một giấc tới giờ mới tỉnh, một đêm không mộng, thậm chí Kỳ Tham rời giường lúc nào nàng cũng không hay.

Cảm thấy ngủ chưa đủ nhưng tới lúc dậy rồi, Vệ Linh vuốt vuốt mắt, vịn cầu thang từng bước từng bước xuống lầu, sáng sớm thời tiết ở đây có chút lạnh, nàng mặc váy ngủ cả người nổi một tầng da gà. Xuống tới dưới Vệ Linh liền thấy Kỳ Tham ngồi trước bàn cơm, kế bên có hộp dụng cụ y tế đang rửa vết thương ở chân.

Nhìn thấy Kỳ Tham tự mình làm, Vệ Linh lập tức tỉnh táo triệt để, nhớ tới tình cảnh hôm qua, vừa mới băng bó cẩn thận được vài tiếng lại xuống nước, thế nào cũng sẽ ảnh hưởng tới vết thương… Hai người ăn táo xong đã đi ngủ, nàng không chú ý Kỳ Tham có tháo miệng băng cũ ra không, có thay thuốc hay không?

“Cô đang nhìn cái gì?” Kỳ Tham băng bó xong, ngẩng đầu lên thấy Vệ Linh đứng đó nhìn mình, nhất thời nở nụ cười: “Có đói bụng không? Tôi nấu cháo trong bếp, chắc ăn được rồi!”

Vệ Linh lặng lẽ, trong lòng cảm thấy hổ thẹn đi tới, ngồi xổm xuống sờ sờ chỗ băng dày trên chân Kỳ Tham, ngửa mặt nhìn cô hỏi: “Hôm qua xuống nước lâu như vậy? Vết thương có bị nhiễm trùng không?”

Kỳ Tham chớp mắt nhìn dáng vẻ lo lẳng của Vệ Linh, trầm thấp ho khan trả lời: “Không có, chỉ bị trầy da thôi, bôi thuốc bác sĩ đưa, không còn cảm thấy đau.”

“Thật sự không có chuyện gì?” Vệ Linh nghiêm túc hỏi.

Kỳ Tham gạt gạt khóe miệng: “Thật! Tối hôm qua tôi có thay thuốc, vết thương đã khô. Sáng nay càng không có chuyện gì, sẽ nhanh lành.”

Vệ Linh thấy vẻ mặt Kỳ Tham hơi vi diệu: “Vừa nãy cô… Cười?” Có gì vui mà cười?

Kỳ Tham lại ho khan: “Không có, chỉ là… Cô… Cô muốn đứng lên trước hay không?”

“Làm sao?” Vệ Linh buồn bực cúi đầu nhìn chân nhỏ của mình.

“Cô… Cái váy cổ hơi rộng… Cảnh xuân bên trong tôi nhìn thấy hết rồi.” Kỳ Tham do dự nửa ngày, cuối cùng lựa chọn trả lời thật, sau đó cố gắng hết sức không để khóe môi mình nhếch lên.

Vệ Linh không có thời gian đỏ mặt, lập tức dùng hai tay đè cổ áo lui về sau hai bước. Lúc này mặt từ từ đỏ lên: “Cô - Người này… Tại sao không nói sớm?”

Kỳ Tham cười trộm: “Không a… Tôi đã muốn nhắc cô ngay từ lúc cô mới ngồi xuống, thế nhưng cô lại nghiêm túc hỏi thăm vết thương của tôi… Tôi cảm thấy nói ra không khí sẽ có chút xấu hổ.”

Bầu không khí xấu hổ cái gì? Rõ ràng đã xem hết mà còn tỏ vẻ! Vệ Linh vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Kỳ Tham không biết nên nói cái gì.

Kỳ Tham cười ha hả đối diện với Vệ Linh, sau đó đột nhiên đứng lên. Vệ Linh phòng bị lui thêm một bước, Kỳ Tham thấy thế cười lớn hơn nói: “Lui gì nữa, cô sắp lui ra cửa rồi. Yên tâm, tôi chỉ muốn đi xem cháo đã chín chưa.” Nói xong Kỳ Tham xoay người đi vào phòng bếp.

Vệ Linh không nói gì hồi lâu, mới mang theo xoắn xuýt vào phòng bếp, ló đầu vô nhìn Kỳ Tham chăm chú đảo đảo cháo trong nồi, nói: “Để cho tôi đi!”

“Không cần, đợi thêm hai phút là ăn được.” Kỳ Tham múc một muỗng lên thổi thổi, nếm thử, sau đó lại múc thêm một muỗng đưa cho Vệ Linh: “Có muốn nếm thử không? Tôi bỏ rau dại và muối, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Vệ Linh vén tóc ra sau tai, cúi đầu nếm thử, mùi thơm của rau dại, mặn nhạt vừa đủ khiến nàng gật đầu tán thưởng: “Rất vừa miệng!”

Kỳ Tham cầm cái muỗng nhìn vẻ mặt và động tác tán thưởng của Vệ Linh, sửng sốt đờ người, hồi lâu mới lên tiếng: “Vệ Linh, cô thật sự rất đẹp!”

“...Hả?” Vệ Linh cũng nhìn Kỳ Tham: “Làm sao?”

Kỳ Tham bỏ cái muỗng xuống, bước qua ôm Vệ Linh, hôn mi tâm nàng, nụ hôn dừng lại rất lâu cô mới rời khỏi, ánh mắt sáng như sao: “Làm tôi rất muốn ôm cô, hôn cô.”

Tim Vệ Linh đập hỗn loạn, lên tiếng thăm dò: “Tại sao?”

“Không có tại sao, chỉ là một loại kích động.” Kỳ Tham thấy kỳ lạ không biết vì sao Vệ Linh lại hỏi như vậy.

Vệ Linh nghe Kỳ Tham trả lời có hơi thất vọng nên hời giận nói: “Cô đó không hề thay đổi, vẫn giống trước đây… Háo sắc mà làm như chuyện đương nhiên!”

“Hả?” Kỳ Tham kinh ngạc, nhưng Vệ Linh không nói gì thêm đùng đùng bỏ vào nhà bếp.

Không khí mát mẻ không được bao lâu, ăn điểm tâm xong, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, hai người thay quần áo cầm xô nước ra bãi đậu xe thăm Tiểu Hoa sau cây đại thụ.

Hai chiếc ô tô xa hoa chạy vào cuốn theo bụi bậm hai bên đường, Vệ Linh đang xách nửa xô nước nhận ra là xe nhà mình.

Xe ngừng cách đó không xa, cửa được mở ra, Tịch Thanh Trạc bước xuống trước, tiếp theo là con trai thứ hai của Vệ gia - Vệ Tân, rồi tới Vệ Khác, cuối cùng là hai bảo an.

Vệ Khác bước lên trước, trên mặt mang theo nụ cười rất tầm thường của một thằng nhóc to xác, ung dung không vội, liếc nhìn Kỳ Tham sau đó mới nói với Vệ Linh: “Chị, em tới đón chị về nhà.”

Vệ Linh mỉm cười với Vệ Khác, quay đầu nói với Kỳ Tham: “Đây là con của chú út tôi - Tiểu Khác.”

“Chào chị, chị Kỳ Tham!” Vệ Khác rất lễ phép chào hỏi Kỳ Tham.

“Làm sao? Tôi nghe nói cô bị mất trí nhớ? Thật hay giả? Tôi cứ nghĩ tình tiết này chỉ có trên phim thôi chứ.” Vệ Minh vừa nói chuyện vừa bước tới gần, mang theo kiêu kích đánh giá Kỳ Tham, rồi nhìn Vệ Linh: “Chị, chị tin cô ta? Sự thật chứng minh người như vậy đáng bị quả báo, hại gia đình chúng ta thảm như vậy. Nhất định cô ta giả bộ muốn người khác thông cảm.”

“Tiểu Minh, em bớt tranh cãi một tí.” Vệ Linh ôn hòa lên tiếng, sau đó nhìn Vệ Khác và Tịch Thanh Trạc đứng phía sau, sắc mặt hai người bình tĩnh chỉ gật gật đầu với nàng không nói gì khác, đây chính là biểu hiện tất cả đều ổn.

Kỳ Tham hít mắt nhìn Vệ Minh tỏ thái độ xem thường người khác, hỏi Vệ Linh: “Cô phải đi sao?”

Vệ Linh ôn nhu cười với Kỳ Tham: “Trong nhà có việc, nhất định tôi phải về, chờ giải quyết xong, tôi sẽ tới thăm cô!”

“Được rồi, chúng ta giữ liên lạc!” Kỳ Tham làm động tác gọi điện thoại.

Vệ Linh cười lên: “Ừm, không thành vấn đề.”

Kỳ Tham không nói lời nào, cùng Vệ Linh quay vào nhà dọn dẹp đồ cá nhân của nàng.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, dưới hàng cây lớn, bảo an che chở Vệ Linh vào xe, Kỳ Tham đang muốn bước tới tạm biệt nàng, đột nhiên Vệ Minh giơ tay đẩy ra: “Cô gần như đạt được rồi!”

Kỳ Tham nhíu mày nhìn hắn: “Có ý gì?”

“Không có ý gì, tôi muốn cô giữ khoảng cách với người nhà tôi.” Vệ Minh trừng mắt không hề có thiện ý nhìn Kỳ Tham, giơ tay chỉ vào mặt cô: “Cô hại tôi với bạn học bị đuổi khỏi trường sau đó lại làm như không có chuyện gì.”

“Được rồi! Đi thôi anh.” Vệ Khác thò đầu ra thúc giục Vệ Minh.

“Thối!” Vệ Linh vẫn trợn mắt nhìn Kỳ Tham, quay đầu nhổ một ngụm nước bọt, xoay người muốn lên xe, nhưng lúc lơ đãng thấy phía sau Kỳ Tham có cái gì đó, hắn lập tức bước nhanh lướt qua người Kỳ Tham, một cước giẫm lên mầm cây con. Cây nhỏ làm sao chịu được sức mạnh này, liền gãy ngang, đã vậy hắn còn nhấn mạnh mũi chân, vùi mầm non vào bùn đất. Lúc này trong lòng Vệ Minh mới thấy dễ chịu hơn một chút, ngoài miệng không quên nói móc: “Ai cho cô an nhàn thoải mái thế này!”

Vệ Linh mới bước một chân vào xe, gần như cả người còn ở ngoài, vốn định quay đầu nhìn Kỳ Tham nhiều hơn một chút, lại bắt gặp hành động của Vệ Minh giẫm nát cây nhỏ mà Kỳ Tham tỉ mỉ che chở, nhất thời hoảng hốt xoay người quay trở lại.

Tịch Thanh Trạc nhanh tay lẹ mắt kéo nàng: “Em muốn làm gì?”

Vệ Linh tức giận nói: “Tiểu Minh, hắn…”

Lời chưa nói xong, Vệ Minh đã lướt qua Kỳ Tham và Vệ Khác, ban đầu Kỳ Tham không muốn để ý, để hắn nói gì tùy hắn, nhưng quay đầu thấy hắn hủy diệt cây mầm, liền nhanh chân đuổi theo, nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, chưa chờ ai lên tiếng, cô quyết đoán bay lên đạp hắn một cước. Vệ Minh ở phía trước không hề phòng bị, té nhào ra đất.

Kỳ Tham không cho ai có thời gian phản ứng, ánh mắt từ mờ mịt chuyển thành nổi giận sắc bén, khom lưng túm cổ áo hắn kéo lên, dường như Vệ Minh nhẹ như cây bông bị cô đạp thêm một cước, trượt dài xuống sông.

Bọt biển bắn tung té, Kỳ Tham quyết không bỏ qua lập tức nhảy theo, không cho hắn có cơ hội thở lấy hơi hay làm ra bất kỳ phản ứng nào, một tay dùng sức kẹp sau gáy hắn, một tay bẻ tay hắn, ấn mặt hắn xuống nước.

Hai bảo an thấy tình hình không đúng, lập tức chạy tới, Vệ Linh cũng bước qua nói lớn: “Ai cũng không được phép nhúng tay vào.”

Gần như cùng một lúc, Vệ Khác bình tĩnh bước nhanh tới bên cạnh chị họ, vươn tay ngăn trước người hai bảo an, nói: “Chuyện nhỏ như vậy không cần các người xen vào.”

Kỳ Tham ép Vệ Minh mười mấy giây, cô mặc kệ tình hình trên bờ thế nào… Tức giận kéo hắn lên, lạnh lùng nhìn hắn đang cố gắng mở miệng hô hấp, la lớn: “Tên khốn! Muốn nói xin lỗi sao? Đã trễ!” Dứt lời, lần thứ hai đem đầu hắn nhấn xuống nước.

“Kỳ Tham!” Vệ Linh lao xuống, mò tay Kỳ Tham, muốn kéo cô về phía mình, định kéo dài thời gian cho Vệ Minh hô hấp. Nhưng thấy Kỳ Tham vì quá tức giận không chịu dừng tay, Vệ Linh cuống quít ôm cô, đè nén cảm xúc lại, tận lực ôn hòa động viên bên tai: “Không sao rồi Kỳ Tham, đừng chấp nhặt với hắn, không sao rồi, không sao rồi!”

Cả người Vệ Minh đều nằm trong nước, vô cùng khó chịu bưng yết hầu, liều mạng hô hấp, bảo an chạy qua đỡ hắn dậy. Vệ Minh tức giận chỉ Kỳ Tham rống lớn: “Các người đánh cô ta cho tôi! Đánh cho chết! Đánh chết cũng không sao! Các người có nghe không?”

Vệ Khác bước lên một bước nhìn tình trạng của anh họ, nhưng thấy dáng vẻ của hắn, chắc bị đau không nhẹ, bình tĩnh nói với bảo an: “Dìu anh ấy lên xe nghỉ ngơi đi!”

Vệ Linh hơi dùng sức ôm chặt Kỳ Tham không cho cô đuổi theo Vệ Minh: “Kỳ Tham bình tĩnh lại, hắn kích động, cô cũng kích động theo hắn sao?”

“Tôi vô cùng không thích người em này của cô!” Lửa giận Kỳ Tham vẫn còn bừng bừng: “Để hắn cách xa tôi một chút!”

“Được, tôi biết. Cô đừng không vui nữa, theo tôi lên bờ được không?” Vệ Linh thăm dò đưa ra đề nghị, căng thẳng kéo Kỳ Tham từng bước từng bước lên bờ.

Tịch Thanh Trạc đứng trên bờ cũng vươn tay giúp đỡ, hỏi: “Kỳ Tham, cô vẫn tốt chứ?”

Kỳ Tham trả lời: “Tôi khỏe, không sao!”

“Vậy không thành vấn đề.” Tịch Thanh Trạc gật đầu, nói với Vệ Linh: “Tình hình này… Có cần gọi kêu Trương Hoắc Tưởng tới kiểm tra sức khỏe cho Kỳ Tham không? Để cô ấy ở một mình hình như không được tốt lắm.”

Đột nhiên Kỳ Tham tức giận làm Vệ Linh rất lo lắng, nếu trước đây cô kích động thế này cũng bình thường, nhưng từ khi mất trí nhớ, tích cách luôn luôn không nóng không lạnh, giờ bạo phát đúng là nằm ngoài dự liệu của nàng. Vệ Linh lo lắng chỉ sợ ảnh hưởng tới thương tích ở não bộ.

Lấy điện thoại ra tìm số Trương Hoắc Tưởng, đang định gọi thì xa xa truyền tới tiếng xe gắn máy phân khối lớn, tất cả mọi người đều chuyển mắt, nhìn mấy chiếc xe ùng ùng chạy tới. Bụi bay mịt mù, âm thanh khuếch đại, xe nhanh chóng dừng lại, cầm lái là hai người đàn ông vạm vỡ nhìn dáng vẻ rất thô lỗ.

Nhưng tiếng xe gắn máy vẫn không ngừng, cuối cùng dừng trước mặt mọi người, phía sau có một nữ nhân dáng cao eo thon. Ba chiếc xe máy xếp thành hàng, chờ xe dừng hẳn. Người ngồi sau nhảy xuống, dùng sức vỗ vỗ vai người cầm lái, cao giọng nói ‘Khá lắm’, rồi cởi mũ bảo hiểm chạy tới, hưng phấn vẫy vẫy tay với Kỳ Tham: “Tiểu Tham Tham, hôm qua có khỏe hơn không?”

“Không chừng bây giờ muốn đi cũng đi không được.” Mắt thấy tình hình không ổn, phiền phức tới rồi, Trịnh Thanh Trạc nhíu mày, nói với Vệ Linh: “Lại có thêm nhóm người để Kỳ Tham làm chỗ dựa.”

Người chở Trương Hoắc Tưởng tới, thả tay ga, miệng huýt sáo, hai người kế bên cũng lần lướt tắt máy xe. Người đó theo sát phía sau Trương Hoắc Tưởng không nhanh không chậm bước tới trước mặt Kỳ Tham, rất nhanh thấy chân cô bị thương, lúc này lên tiếng chào hỏi: “Đã lâu không gặp Kỳ luật sư!”

“Hắn là Mục Liên! Cậu từng làm luật sư biện hộ cho hắn! Nhà hắn với cậu quan hệ không cạn.” Trương Hoắc Tưởng không để ý gì vỗ bả vai Kỳ Tham nói: “Vừa vặn hắn nói muốn tới thăm cậu, mình thấy không thành vấn đề, nên để hắn chở mình tới đây!”

Hiện tại Kỳ Tham không có tâm tình tán gẫu với cố nhân: “Há, Mục Liên, chào anh, anh khỏe chứ?”

“Tôi thì rất tốt nhưng hình như cô không được tốt lắm!” Mục Liên nhìn xung quanh một lượt, sau đó dựng thẳng ngón cái chỉ chỉ phía sau mình: “Người của Vệ gia? Làm sao? Bọn họ tìm cô gây phiền phức?”

Kỳ Tham thở một hơi thật dài, nhìn Vệ Linh, đọc hiểu ám chỉ phủ nhận trong mắt nàng, trả lời một cách ứng phó: “Cũng không có gì phiền phức!”

“Ai làm hại cô hay chọc giận cô, tôi sẽ để người đó chết không toàn thây.” Mục Liên không hề coi hai bảo an đứng bên cạnh ô tô ra gì: “Không sao hết, cô cứ nói thẳng.”

Vệ Khác và Vệ Minh ở trong xe không dám lên tiếng, mà bảo an chỉ là nghe lệnh làm việc, Vệ Linh với Tịch Thanh Trạc đều là nữ nhân, nên Vệ Khác đánh bạo dũng cảm đứng ra nói: “Không có, chỉ là hiểu lầm nhỏ, chị Kỳ Tham giỏi như vậy, ai bắt nạt chị ấy được!”

Mục Liên thấy Vệ Khác nói chuyện nhưng không dám nhìn thẳng mình liền trực tiếp nắm cằm hắn: “Đại nhân nói chuyện con nít chen miệng vào làm gì? Dáng dấp này, thành niên chưa? Người nhà họ Vệ đều không có giáo dục thế này?”

Trương Hoắc Tưởng vội vàng khuyên can nói: “Đúng là hắn chưa thành niên, nhưng anh bắt nạt trẻ vị thành niên cũng không đúng!”

Mục Liên nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nghe Trương Hoắc Tưởng khuyên can, đẩy Vệ Khác qua một bên: “Được thôi! Tôi không tính toán với tiểu tử vắt mũi chưa sạch!”

“Không có chuyện gì nữa. Tôi đã tức giận xong, nên chấm dứt ở đây đi.” Kỳ Tham nhìn vẻ mặt không đành lòng của Vệ Linh lại không dám lên tiếng biện hộ chỉ sợ làm Mục Liên tức giận hơn, ngược lại cũng hết giận, miễn cưỡng giải thích: “Để bọn họ đi đi!”

Mục Liên ngoài ý muốn nhìn Kỳ Tham: “Nếu như cô xác định, vậy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Giơ tay vỗ cái bốp, phía sau lập tức tránh qua một bên nhường đường.

Kỳ Tham cảm ơn gật gật đầu với hắn, rồi nói với Vệ Linh: “Được rồi, cô dẫn em mình về đi!”

Vệ Linh xoắn xuýt nhìn Kỳ Tham, giơ tay sờ mặt cô: “Chăm sóc bản thân thật tốt, đừng tức giận nữa.”

“Tôi đã nói không gì.” Kỳ Tham cười để Vệ Linh yên tâm: “Lúc nãy nói rồi, giữ liên lạc.”

Lúc này Vệ Linh mới thoáng an tâm gật đầu, bỏ tay xuống quay đầu bước lên xe.

Kỳ Tham cũng theo sau tiễn Vệ Linh, lần này không ai dám ngăn cản, Tịch Thanh Trạc và Vệ Khác đơn giản tạm biệt Kỳ Tham lần lượt vào xe rời khỏi.

Chờ hai chiếc ô tô chạy khuất, Kỳ Tham rủ mắt, trầm mặt nói với Trương Hoắc Tưởng vẫn cứ cợt nhã: “Cậu có thể nói cho mình biết, tại sao người họ Vệ lại nói mình phải giữ khoảng cách với họ?”

“Ôi chao, lời giải thích này rất phức tạp, mình không dám chắc cậu nguyện ý muốn nghe những chuyện đó.” Mặt Trương Hoắc Tưởng căng thẳng, chợt khôi phục dáng vẻ giảo hoạt: “Tôi thấy chuyện cậu nên làm lúc này là chuyên tâm tịnh dưỡng sức khỏe, phải đảm bảo triệu chứng đau đầu không còn xuất hiện.”

Kỳ Tham kiên trì: “Không, mình muốn biết, ngay bây giờ.”

“Cô thật sự muốn biết?” Mục Liên chen vào: “Có điều phải xem chị cô có muốn cho cô biết hay không? Chuyện nhà của Kỳ gia chúng tôi là người ngoài, không ai có quyền nói.”

Kỳ Tham cau mày, lập tức thoải mái lên, khom người tháo băng gạc băng vết thương ra, rồi nhìn cây mầm nhỏ bị giẫm gãy ở đằng kia, ánh mắt sắc bén nói: “Vậy không có gì để nói nhiều, tôi phải về nhà nghiêm túc nói chuyện với chị một lần.”

Gần như là cùng một lúc, trong ô tô, Tịch Thanh Trạc nói với Vệ Linh: “Từ trước tới giờ chị đều nghĩ, Kỳ Tham mất đi chỉ là ký ức mà thôi.”

“Chị, chị có ý gì?” Vệ Linh vẫn còn thấp thỏm vì chuyện lúc nãy, vừa nghe chị họ nói, nhất thời muốn nghe rõ ràng.

Tịch Thanh Trạc nhanh chóng tổ chức lại tâm tư cùng ngôn ngữ: “Bình thường một người trưởng thành, ở một số phương diện hằng ngày đã nuôi dưỡng thành phản xạ có điều kiện, dựa theo hành vi của Kỳ Tham mấy phút trước, chị nghĩ cho dù cô ấy thật sự không nhớ nhiều chuyện nhưng bản năng vẫn tồn tại, đối với người và sự việc đặc biệt nào đó vẫn sẽ tự mình bảo vệ và tiến hành trả thù không chút do dự.”


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc