Biện Ái Pháp Tắc


Chị họ rời đi, Vệ Linh luôn cảm thấy bên cạnh thiếu mất một người ủng hộ mình, may mà nàng đã quen việc gì cũng ẩn nhẫn, nên thời điểm cần phải kiên trì tuyệt đối không dễ dàng dao động, vì lẽ đó lúc gia đình tiến hành hội nghị một lần nữa nàng cũng trình bày rõ ràng quan điểm của mình.

Lần này, Vệ tam gia trực tiếp ủng hộ Vệ Linh, vợ ông, con trai Vệ Khác còn có Vệ Duyệt mơ màng miễn cưỡng tham gia thì không có bất cứ dị nghị nào, xem ra cả nhà ông đã thống nhất ý kiến từ trước.

Vệ đại gia ở trong tình huống khó xử này, càng không thể nói ra ý nghĩ thực sự của mình, mà vợ ông cùng hai đứa con trai vì Cung Khả Khả hoàn toàn không chịu thỏa hiệp nói rõ nhất định phải ăn thua đủ với Kỳ gia.

Vệ nhị gia và vợ đau đầu không thôi, hội nghị gia đình suýt chút nữa biến thành tình trạng cung đấu ở thời xưa, mấy tiếng đồng hồ vô ích, trước khi đứng lên trở về phòng ông để lại một câu: Chỉ có thể mở cuộc họp hội đồng quản trị, nghe thêm ý kiến của cổ đông và quản lý các bộ phận rồi định đoạt.”

Hội nghị cấp cao không thể kết thúc trong thời gian ngắn, nhưng xem ra phải đi bước này.

Vệ Linh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau lập tức lái xe đi sở sự vụ, nàng gặp chủ nhiệm xin nghỉ dài hạn vì có việc riêng cần giải quyết. Chủ nhiệm cũng nể tình nên ký phép cho nàng ngay đồng thời không quên bổ sung sau khi nàng hết bận hoan nghênh trở về bất cứ lúc nào.

Thủ tục xin nghỉ hoàn tất, Vệ Linh qua phòng làm việc thu dọn tài liệu bàn giao cho đồng nghiệp, đang bề bộn thì Kỳ Tham nhắn tin: Ở nhà xem mấy nữ nhân kia tối ngày nói chuyện số liệu này nọ quá tẻ nhạt, cô đang bận gì đó?

Bận tối mày tối mặt vừa nhận được tin nhắn, tâm tình lập tức sáng sủa, Vệ Linh thở phào ngồi xuống ghế, trả lời: Đang ở sở sự vụ thu dọn, tranh thủ làm xong mọi việc trong hôm nay, ngày mai sẽ cùng cô đi tìm lại ký ức.

Gửi tin nhắn một lúc vẫn không thấy Kỳ Tham hồi âm, Vệ Linh giương mắt nhìn đống hồ sơ trên bàn, còn một lượng lớn tài liệu trong laptop, mệt nhọc thở một hơi, để điện thoại xuống tập trung vào công việc.

Không biết bận rộn bao lâu, cửa phòng làm việc mở rộng, ai đó lễ phép gõ hai tiếng, Vệ Linh không ngẩng đầu lên nàng cứ nghĩ là đồng nghiệp, thuận miệng nói: “Mời vào. Chờ tôi một chút, lập tức gửi tài liệu qua liền.”

“Cô xác định gửi cho tôi?” Kỳ Tham buồn cười lên tiếng, Vệ Linh ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn, bóng người còn chưa thấy rõ, kính của nàng đã bị lấy xuống cầm trong tay.

Vệ Linh không để ý Kỳ Tham chơi đùa mắt kính của mình, trợn mắt tiêu hóa sự bất ngờ này, lúc này lại nghe cô nói tiếp: “Biết cô ở đây nên tôi kêu tài xế chở tôi đến… Nhưng… Cô bị cận thị?”

Vệ Linh nhìn dáng vẻ Kỳ Tham đeo kính đúng chuẩn nhà văn, cái kính hoàn toàn che lắp sự ngông cuồng thường ngày, nàng cảm thấy rất thú vị mỉm cười: “Đây là kính phòng máy tính phóng xạ.”

“Ồ?” Kỳ Tham vẫn tiếp tục đeo, đi tới đi lui trong phòng làm việc, cuối cùng đi ra cửa rồi quay đầu lại, dùng ngón tay đẩy gọng kính, cố ý hỏi: “Thấy tôi đeo kính thế nào?”

Vệ Linh nén ý cười: “A… Được. Cá nhân tôi thấy cô không đeo càng đẹp mắt hơn.”

Kỳ Tham không thể làm gì khác đành phải lấy kính xuống: “Chừng nào cô mới hết bận? Bữa nay để tôi mời cô ăn cơm.”

“Tốt.” Đương nhiên Vệ Linh không khách khí: “Nhanh thôi, cô đợi tôi thêm một tiếng.”

Kỳ Tham không nói lời nào, cất bước từ tốn xem xét xung quanh, qua mười mấy phút lại lên tiếng hỏi: “Tôi từng tới chỗ này?”

Vệ Linh dừng công việc, âm thầm đếm trong lòng, ngoài miệng nói: “Đương nhiên! Hơn nữa còn tới rất nhiều lần.”

“Ừm. Sau khi mất trí nhớ tôi đã từng tới chỗ mình làm việc một lần, hoàn cảnh thực sự không tốt bằng ở đây!” Hai tay Kỳ Tham đút túi quần, khá là nghiêm túc nói: “Thế nhưng tôi cảm thấy có mùi vị tình người hơn.”

Vệ Linh mỉm cười: “Khả năng là vậy, cho dù cô làm chuyện gì cảm tình đều vượt qua lý tính!”

“Ồ… Tuy không có ấn tượng gì, nhưng tôi lại rất yêu thích kiểu nhận xét này.” Hai tay Kỳ Tham chống trên bàn làm việc, nhìn tay Vệ Linh cứ tới tới lui lui liên tục không ngừng chuyển động.

Cuối cùng Vệ Linh cũng nhận ra Kỳ Tham nhàm chán, dừng lại nâng mắt nhìn cô: “Có muốn tôi pha cho cô ấm trà không?”

“Không muốn uống.” Kỳ Tham hạ cổ nhìn hồ sơ đầy trên bàn: “Bao lâu nữa mới làm xong hết?”

“Kiểu này chắc khoảng chừng… Một tiếng.” Vệ Linh trả lời.

“Vừa nãy đã nói một tiếng, bây giờ lại một tiếng?” Kỳ Tham mang theo bất mãn hỏi.

Vệ Linh vẫn quyết định pha cho Kỳ Tham ấm trà làm dịu tâm tình của cô, vừa bước qua ngăn tủ vừa nói: “Ừm tôi nói khoảng một tiếng.”

Kỳ Tham không thể làm gì khác hơn, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, tôi chờ cô.”

Vệ Linh rót trà, buồn cười nhìn Kỳ Tham: “Nhất định tôi sẽ xong trước bữa trưa, sau đó dẫn cô đi một chỗ!”

“Nơi nào? Chỗ có thể giúp tôi nhớ lại?” Kỳ Tham lập tức hỏi.

“Đương nhiên!” Vệ Linh cười đưa điện thoại của mình cho Kỳ Tham: “Cô tra trước đi, cô nhi viện XXX, cách ở đây hơi xa.”

Kỳ Tham ‘Ừm’ một tiếng, lấy điện thoại của Vệ Linh coi bản đồ: “Cô nhi viện nghe vào hình như không có quan hệ gì với tôi, tôi đã từng tới đó sao?”

“Ừm, tất cả đều liên quan chữ ‘Duyên’, vì Hoắc Tưởng, vì nghề nghiệp của cô và cả tinh thần trọng nghĩa!” Vệ Linh pha cho Kỳ Tham bình tra thơm lừng, rồi trở lại bàn làm việc: “Chuyện còn lại để đích thân cô cảm nhận.”

Kỳ Tham gật đầu thở dài, chỉ điểm cần đến trên bản đồ: “Được rồi, xem ra chỉ có thể đi qua những chỗ đã từng đi xem kết quả thế nào.”

Vệ Linh không biết làm sao tiếp lời Kỳ Tham, cố gắng tăng tốc độ làm việc phân chia các loại tài liệu sau đó lần lượt giao cho ba đồng nghiệp khác.

Vệ Linh xử lý thỏa đáng đã hơn mười hai giờ trưa. Chờ lâu như vậy, nhưng Kỳ Tham cũng không sốt ruột, cô ngồi bắt chéo chân, uống nước trà đọc tiểu thuyết say sưa.

Vệ Linh mặc áo khoác, cầm túi xách bước qua chỉnh lại cổ áo sơ mi cho Kỳ Tham: “Làm việc xong rồi, đi ăn cơm.”

Kỳ Tham đứng lên, khép quyển sách trong tay lại, theo nàng ra ngoài, đồng thời hỏi: “Quyển sách này của cô sao? Tôi có thể đem về đọc không?”

Vệ Linh nhìn tên quyển sách, cười nói: “Toàn bộ sách trong phòng làm việc nếu không phải được tặng thì do tôi tự mua, cô thích quyển nào cứ lấy là được.”

“Ừm, cám ơn! Tôi thấy nội dung quyển sách này rất thú vị.” Kỳ Tham không khách khí bỏ quyển sách vào túi của mình.

“Nội dung quyển sách này đề cập tới các kiểu quần thể xã hội, cá nhân tự do và tư tưởng tự do…” Vệ Linh ngừng câu chuyện, sau đó nói tiếp: “Loại sách này quả thật rất thích hợp với cô, đối với loại vấn đề này lý giải của tôi quá mức nông cạn.”

Kỳ Tham đáp: “Ừm, Hoắc Tưởng nói cô là kiểu người cấm dục.”

“... Cái gì?… Làm sao có khả năng?” Vệ Linh suýt chút nữa vấp ngã vì câu Kỳ Tham vừa nói: “Hoắc Tưởng nói tôi thuộc hệ cấm dục? Có ý gì?”

Kỳ Tham cười như không cười nhìn vẻ mặt Vệ Linh lúng túng, trước tiên bấm nút thang máy mới nói tiếp: “Đại khái ý cậu ấy không giống như cô đang nghĩ. Tôi cảm thấy cô là nữ nhân hết sức bình thường, ngoại trừ so với những nữ nhân khác trang trọng và để ý lễ tiết hơn.”

“Ý của cô là tôi không có vấn đề gì đúng không?” Vệ Linh bước vào thang máy ngập ngừng hỏi.

“Rất tốt!” Kỳ Tham nghiêng đầu nhìn nàng cười: “Tự mình thấy tốt là tốt nhất, cần gì phải để ý người khác nhìn mình thế nào.”

Lúc này Vệ Linh mới vui mừng cong khóe miệng: “Ừm, tôi hiểu.”

Địa điểm hai người ăn trưa là nhà hàng Nhật ở gần sở sự vụ, nếu không phải Kỳ Tham chủ động dẫn Vệ Linh vào, nàng sẽ không chọn vì nhớ rõ Kỳ Tham không thích ăn cá.

Thực tế đúng như Vệ Linh nhớ, thời điểm gọi món Kỳ Tham không hề chọn món nào liên quan tới cá.

“Không thích ăn, tại sao lại vào đây?” Vệ Linh ăn một lát cá sống, không hiểu nhìn Kỳ Tham ngồi đối diện ăn mì sợi.

Kỳ Tham thờ ơ cười nói: “Trước khi ra ngoài tôi đã tra gần sở sự vụ có món gì ngon, mọi người đều nói nhà hàng này phục vụ tốt nguyên liệu tươi ngon, tay nghề bếp trưởng không tệ. Hoắc Tưởng từng nói với tôi cô thích ăn món Nhật, nên tôi mời cô ăn. Như thế nào ngon không?”

“Ăn ngon, nhưng…” Vệ Linh bất an nói: “Cô lại không thích!”

“Cô thích là tốt rồi!” Kỳ Tham cười trả lời: “Đã nói là tôi mời đương nhiên phải chọn món cô thích.”

Vệ Linh biết Kỳ Tham làm vậy xuất phát từ tâm tư đơn thuần, nhưng nàng tự mình không nhịn được cảm động: “Lần sau hãy chọn nhà hàng có món cô thích.”

Kỳ Tham ăn mì làm động tác ‘OK’.

Ăn uống no hai người lên đường tới cô nhi viện, xe chạy ra ngoại ô, cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, màu xanh mùa hè chân chính hiện ra rõ ràng.

Mùa này ở cô nhi viện là náo nhiệt nhất, toàn bộ kiến trúc đều bị nùng lục Tùng Lâm quấn lấy, vừa vào cửa lớn đi xuyên qua hàng cây đại thụ tâm tình như phát hiện đại lục mới. Thấy Kỳ Tham cười vui vẻ, đối với chuyện đau lòng xảy ra năm ngoái hoàn toàn mù mịt, Vệ Linh cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Bọn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa chạy trốn ngoài sân lớn, tất cả hình như đã khôi phục lại từ đầu. Vệ Linh nhìn thấy càng thêm an tâm, chỉ là đi ngang qua hồ bơi, nụ cười trên mặt Kỳ Tham từ từ biến mất.

Vệ Linh luôn luôn âm thầm quan sát biểu hiện của Kỳ Tham, vừa thấy vẻ mặt cô âm u vội vàng hỏi: “Kỳ Tham, làm sao?”

“Không… Đột nhiên thấy không thích chỗ này.” Kỳ Tham bước nhanh hơn, cố gắng lộ ra nụ cười ngượng ép: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”

Vệ Linh không quá chắc gật đầu, nhấc chân đuổi theo, nói: “Phía sau có hai tòa nhà vốn là nơi sinh hoạt của tụi nhỏ, khoảng thời gian trước có chuyện không hay xảy ra, nên viện trưởng đã thay đổi chỗ khác… Bây giờ không biết có phải bỏ rồi không? Đã lâu tôi không tới đây.”

Hai người sóng vai đi dạo xung quanh đình viện, bên trong yên tĩnh hơn phía trước nhiều, hầu như không có nhân khí, chỉ có lá của những cây bạch quả bị gió lay động.

Vệ Linh ôn hòa nhìn Kỳ Tham cử động, lẳng lặng nhớ lại thời điểm hai người gặp nhau lần thứ hai, cô cũng đứng dưới tán cây này, im lặng cảm thụ sự yên tĩnh.

“Cây bạch quả rất đẹp.” Kỳ Tham xoay người lại, chỉ nói một câu như vậy.

Vệ Linh mỉm cười: “Ừm, cho dù là màu xanh lục hay màu váng óng, đều đặc biệt đẹp.” Nói xong, nàng thẳng bước đi lên lầu, không cần quay đầu cũng biết Kỳ Tham sẽ đi theo.

Khu vực này hình như bị bỏ hoang, các gian phòng ở lầu một đều bị khóa lại, lầu hai, lầu ba, lầu bốn đều trống trải, mãi cho tới lầu năm, Vệ Linh đi tới phòng học âm nhạc, đẩy nhẹ cửa liền mở, trong phòng bụi bậm dày đặc, bàn ghế bị mang đi hết, chỉ còn lại cái hộp lớn cùng một cái ghế.

Kỳ Tham dùng tay quạt quạt bụi trước mặt, nhìn một vòng không hiểu hỏi: “Nơi này có gì đặc biệt sao?”

“... A, trước đây tôi từng dạy tụi nhỏ biểu diễn nhạc khí…” Vệ Linh đi qua góc phòng ngồi xổm trước cái hộp, quay đầu cười nói: “Tôi còn nhớ có cây đàn violin bị hỏng, xem ra nó bị vứt bỏ ở đây.”


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc