Biện Ái Pháp Tắc


Nhà hàng vẫn nằm ở vị trí cũ nhưng đúng như Vệ Linh dự liệu, Tiểu Vương đã mở rộng phạm vi kinh doanh. Tiểu Vương mua hai nhà hàng nhỏ bên cạnh, trang trí nối thông, chuyện làm ăn càng ngày càng hot. Mặc dù trở thành chủ lớn thế nhưng dáng vẻ Tiểu Vương vẫn chân chất như ngày đầu gặp mặt, nghe nhân viên nói Kỳ Tham và Vệ Linh tới, lập tức sắp xếp phòng riêng, hơn nữa còn đích thân tới chào hỏi.

Nghe Vệ Linh tóm tắt việc Kỳ Tham mất trí nhớ, Tiểu Vương vừa sợ vừa tiếc hận: "Bây giờ sức khỏe Kỳ luật sư thế nào? Tôi không biết cô xảy ra chuyện bằng không nhất định sẽ tới thăm."

"Không sao." Kỳ Tham cười trả lời: "Cám ơn quan tâm!"

Vệ Linh săn sóc đưa thực đơn cho Kỳ Tham: "Chọn món cô thích đi, chỗ của Tiểu Vương món gì cũng có."

"Cứ tùy ý gọi, tùy ý gọi! Tôi căn dặn nhà bếp chuẩn bị! Bữa nay nhất định phải để tôi mời, Kỳ luật sư, Vệ luật sư không được bỏ tiền túi." Tiểu Vương xoay người căn dặn phục vụ, vui vẻ nói với hai người: "Hai người từ từ ăn, chút nữa tôi giới thiệu người yêu của tôi để mọi người quen biết."

Vệ Linh kinh ngạc một hồi: "Cô... Tốt quá rồi! Chúc mừng cô."

"Cám ơn, cám ơn! Tôi sẽ quay lại sau khi hai người ăn xong! Chúc ngon miệng!" Tiểu Vương tươi cười đi ra ngoài.

Đầu óc Kỳ Tham mơ hồ nghe hai người hàn huyên, không hiểu nên đành gọi mấy món mình thích, chờ nhân viên ghi lại đầy đủ gật đầu rời khỏi, lúc này mới lên tiếng hỏi Vệ Linh: "Nãy giờ hai người nói cái gì?"

Vệ Linh đem chuyện của Tiểu Vương và những vấn đề liên quan nói một cách ngắn gọn, tiếp đến cười trêu ghẹo: "Nói cho cùng tôi có phúc phần thưởng thức đồ ăn ngon đều nhờ cô."

"Còn có chuyện như thế." Kỳ Tham tỉnh ngộ gật gật đầu, vỗ tay cái bộp kêu phục vụ đưa thực đơn lần nữa.

Vệ Linh tò mò hỏi: "Không phải đã gọi rồi sao?"

"Ây... Nghe cô nói xong, tôi cảm thấy nhất định phải ăn nhiều hơn!" Kỳ Tham không chút khách khí sảng khoái nói.

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham mỉm cười.

Cơm ăn một nửa, thức ăn còn chưa mang lên đủ, điện thoại Vệ Linh để trên bàn chấn động, là Vệ Tân: "Tiểu Linh, em ở đâu? Trước bữa tối có thể trở về không?"

"Buổi chiều em không bận, tìm em có việc sao?" Trực giác Vệ Linh nghĩ nhất định liên quan tới việc trong nhà.

Quả nhiên khẩu khí Vệ Tân lập tức nặng nề: "Ban quản trị nhất quyết thông qua muốn cùng Kỳ gia bàn bạc hiệp nghị, bên đó nhận được tin tức của chúng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng liên hệ... Chú 2 và anh đều thấy không đáng tin cho lắm, tối nay nhà chúng ta phải bàn bạc một lần nữa."

Vệ Linh không quá an tâm ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham ở đối diện cũng đang tò mò nhìn mình, dơ dự một chút nói: "Được! Em sẽ về trước năm giờ."

"Em đang ở chung với Kỳ Tham?" Đột nhiên Vệ Tân hỏi.

"Đúng thế." Vệ Linh trả lời không hề do dự.

Âm thanh Vệ Tân hừ lạnh truyền tới rõ ràng: "Lúc nào rồi mà em còn cùng cô ta... Quên đi, về rồi nói."

"Được." Trên mặt Vệ Linh không biểu lộ gì, lên tiếng tạm biệt yên lặng kết thúc cuộc gọi, tiếp đó trầm tư cúi đầu ăn cơm.

Kỳ Tham nhai nghiền thịt bò trong miệng hỏi: "Liên quan tới nhà tôi?"

"...Ân." Tuy không tình nguyện đối diện vấn đề này nhưng Vệ Linh hít sâu thở dài thừa nhận: "Hình như đã quyết định ngồi xuống bàn bạc."

Kỳ Tham hiểu biết nửa vời Ồ một tiếng: "Nếu như có thể thuận lợi giải quyết, cũng coi như chuyện tốt đi, đừng không vui."

"Ừm, tôi không sao." Vệ Linh nhìn cô cười cười.

Không ngờ hội đồng quản trị và các cổ đông lại dễ dàng thông qua chuyện hiệp nghị với Kỳ gia.

Trong khoảng thời gian ngắn lại phải mở cuộc họp cổ đông năm, sáu lần, hình như vấn đề tài chính của Vệ thị bắt đầu lung lay, tình hình này đã nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện, nên các cổ đông đã quen với sự an nhàn bắt đầu lo lắng bất an. Vì lẽ đó chỉ cần có biện pháp nhất định sẽ đồng ý ngay tức thì.

Mà người chịu đựng áp lực trực tiếp chính là tổng giám đốc - Vệ nhị gia.

Vệ Linh về tới nhà, tất cả mọi người đã an vị ở phòng khách, vẻ mặt và biểu hiện không ai giống ai, rõ ràng tâm sự nặng nề.

Nhìn người cuối cùng cũng đã về, Vệ Tân hắng giọng nhắc nhở mọi người tập trung: "Nếu hội đồng quản trị đồng ý, vậy đại biểu chúng ta phải chuẩn bị hòa giải?"

Vệ nhị gia không tiếng động gật đầu, nhìn con gái và vợ, lên tiếng: "Tối nay muốn nghe ý kiến của tất cả. Muốn bỏ bộ phận nào, hoặc lưu bộ phận nào..."

Vệ tam gia tỉnh táo nói: "Tôi nghĩ chúng ta không nên gấp gáp thảo luận phương án làm gì, tốt nhất nên yên lặng theo dõi xem đối phương đưa ra điều kiện như thế nào. Kiểu hiệp nghị thế này, không thể nào giải quyết dứt khoát một lần, ít nhất phải tới lui vài lần."

"Đây không phải tác phong làm việc của chúng ta." Vệ Tân thận trọng nói ra ý kiến: "Đối phương có chuẩn bị mà đến, chí ít ở lần nói chuyện đầu tiên chúng ta phải giữ vững nguyên tắc và lợi ích của mình."

Vệ nhị gia biểu thị tán thành: "Trước tiên chúng ta cứ mang tư thái lắng nghe, còn địa điểm gặp là ở Vệ thị."

Yên lặng một hồi, lúc này Vệ Linh mới nói: "Kỳ gia đã liên lạc lại rồi đúng không? Có nói người nào chịu trách nhiệm đàm phán không?"

Vệ tam gia nghi hoặc nhìn Vệ Linh: "Ai đại diện đàm phán quan trọng sao?" Đồng thời mở thư mời Kỳ gia gửi tới: "Quả thật có nói tới... Người tên: Bạch Thảo."

Vệ Linh chờ đợi chú út nói tiếp, nhưng không thấy gì nhất thời ngẩn ra: "Chỉ có một mình Bạch Thảo?"

"Trong này chỉ có một cái tên này." Vệ tam gia trả lời.

Toàn thân Vệ Linh rét run: "Một mình Bạch Thảo?... Làm sao có khả năng? Những người còn lại không định lộ diện?"

Sau ba ngày, dưới lầu cao ốc tập đoàn tài chính Vệ thị, một chiếc xe thương vụ cao cấp chậm rãi quẹo vào chỗ đậu VIP, Vệ Tân Vệ Linh và Vệ Minh đã sớm chờ sẵn trước cửa, ba người liếc mắt nhìn nhau, từ từ tiến lên nghênh tiếp.

Tài xế nhanh tay mở cửa, một giọng nữ truyền ra: "Cám ơn!" Bạch Thảo mặc quần áo màu trắng, vẻ mặt mang theo nụ cười giao tiếp đúng chuẩn bước ra, ánh mắt trời khiến cô phải nheo mắt lại, tùy ý nhìn bốn phía, mới thảnh thơi bước lại chỗ ba anh em Vệ thị, ung dung tháo kính râm: "Kẹt xe nên tới trễ, thành thật xin lỗi!"

Vệ Linh, Vệ Tân và Vệ Minh lần lượt lễ phép bắt tay chào hỏi, trong lúc đó không nhịn được hướng mắt nhìn lướt qua chiếc xe ở phía sau, nhưng kính xin đề phòng nhìn trộm, tối thui một mảnh không nhìn được bên trong.

Bạch Thảo cất bước vào cao ốc, tùy ý nói: "Kỳ Tham cũng đi chung với tôi nha!"

Vệ Linh không nhúc nhích, quay đầu nhìn chiếc xe lần nữa.

Kính xe trượt xuống, đột nhiên Kỳ Tham nhô đầu ra, cười vẩy vẩy tay: "Vệ Linh!"

Vệ Linh nghe Kỳ Tham dùng ngữ khí vui vẻ gọi tên mình, tim đập muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặt nóng lên, lập tức giơ tay chào hỏi: "Sao cô cũng tới?"

"Hay hai người nói chuyện một lúc đi." Bạch Thảo và hai anh em Vệ thị đã đi xa xoay người lại nói: "Chuyện hôm nay phải thảo luận chắc không liên quan với cô quá nhiều."

Căn bản Vệ Tân cũng không muốn Vệ Linh tham dự, âm thầm làm cử động biểu thị tùy ý nàng muốn làm gì thì làm.

Vệ Linh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kỳ Tham bước ra khỏi xe, thoải mái nhìn cô nói: "Hôm nay để tôi làm chủ, tôi dẫn cô lên phòng tiếp khách ăn chút điểm tâm uống trà."

"Ừm." Kỳ Tham híp mắt nhìn tòa cao ốc cao chót vót, nhếch miệng cười: "Công ty nhà cô rất lớn."

"Cũng còn tốt." Vệ Linh không muốn nói nhiều.

Kỳ Tham vuốt cằm, nhìn một vòng lần nữa: "Chẳng trách chị Quân và mọi người muốn chinh phục nơi này."

Vệ Linh giật mình, từ miệng Kỳ Tham nói ra, chắc không tầm thường, bất đắc dĩ nói: "Đúng đó, các nàng đều là người làm đại sự."

"Cô đang lo lắng chuyện công ty sao?" Kỳ Tham với Vệ Linh bước vào thang máy, không biết dừng lại ở tầng mấy, khi bước ra đập vào mắt là phòng tiếp khách hết sức xa hoa.

Vệ Linh suy nghĩ, cười khổ lắc đầu: "Vấn đề này tôi không có khả năng khống chế."

"Quả nhiên cô không giống bọn họ." Kỳ Tham nói: "Hai người lúc nãy, tôi vừa nhìn đã không thích tiếp xúc."

Vệ Linh hỏi: "Trực giác của quá khứ còn xót lại hay sao?"

"Có lẽ." Kỳ Tham đưa mắt nhìn bố trí một lượt, không quá để tâm: "Nhưng tôi càng tin cảm giác hiện tại hơn."

Gần như cùng thời gian, Bạch Thảo đã đến phòng họp tầng cao nhất, Vệ nhị gia và Vệ tam gia đã có mặt chờ đợi, song phương chạm mặt lần đầu, Bạch Thảo tùy tiện lấy danh thiếp đưa cho hai người, dửng dưng chọn chỗ ngồi xuống, dựa lưng vào ghế Oa một tiếng: "Da thật đẳng cấp, Vệ gia không hổ là giàu nứt vách đổ tường."

Vệ nhị gia, Vệ tam gia hoàn toàn không hiểu nỗi, nghi hoặc nhìn nhau.

Nhân viên mang trà lên, Bạch Thảo hưởng thụ ghế da thư thích xong, tiếp tục thản nhiên ngồi thẳng dậy bưng ly trà uống một ngụm, hai tay để trên bàn, mở miệng nói: "Chúng ta có thể bắt đầu chưa?"

Vệ Tân trả lời: "Bất cứ lúc nào cũng được, trước tiên bên cô cứ nói ra yêu cầu, chúng tôi sẽ cân nhắc... Thật không tiện, hình như cô quên mang văn kiện?"

Bạch Thảo nhếch môi, dùng ngón trỏ chỉ vào đầu mình: "Không cần bất kỳ văn kiện nào, những gì tôi muốn nói đều nằm ở trong này."

"Sao?"

"Tổng giám đốc Vệ và phó tổng giám đốc không cần khách sáo nhiều làm gì, tôi không muốn lãng phí thời gian, không bằng để tôi trình bày mục đích tới đây."

Bạch Thảo gõ gõ xuống bàn, rất có tiết tấu, thẳng thắng nói tiếp: "Xét thấy Vệ thị đang chịu công kích khắp nơi trên thị trường, mà tôi đối với Vệ thị hiểu khá rõ, bây giờ tôi chỉ có hai điều kiện muốn các người tiếp nhận và phối hợp thực thi. Một: Rút lại tất cả các kế hoạch và đầu tư nhằm vào chúng tôi, tập trung tài chính của các người vào một chỗ đồng thời tiến hành kiểm kê toàn diện. Hai, sau khi chuyện thứ nhất làm xong thì phải công khai báo cáo của các người, bao gồm đầu tư cổ phần, đầu tư tài chính, cuối cùng xin mời chuyển cho chúng ta 40% cổ phần."

Vệ Tân tức giận: "Cô nói chuyện cười gì đây!"

"Ai nha, đúng là không quản được tính khí!" Bạch Thảo thờ ơ lấy gói thuốc và bật lửa trong túi ra, tự mình châm một điếu, nhẹ nhàng hút một hơi, nở nụ cười yêu tà: "Vỗn dĩ chúng tôi muốn 50%, thế nhưng cảm thấy để lại cho các người chút đỉnh, mới hạ xuống 40%."

Vệ nhị gia cười, cúi đầu đặt tay đè lên phong thư lớn mà lần trước các nàng nhờ Vệ Linh mang về, nói: "Bạch tổng, dáng vẻ này của cô không giống tới đây bàn bạc hiệp nghị, trái lại chỉ đơn giản thông báo quyết định vọng tưởng của mình mà thôi!"

"Xin lỗi, chúng ta chưa bao giờ đưa ra quyết định vọng tưởng nào." Bạch Thảo nhả khói thuốc, nhìn chằm chằm phong thư cách đó không xa, nụ cười không thay đổi: "Các người đã xem báo cáo tài chính chúng ta gửi rồi chứ? Mỗi một con số bên trong đều được tính toán kỹ lưỡng, không cần nhìn lại, lỗ thủng quá nhiều. Ngài là tổng giám đốc, phải rõ ràng hơn nhiều, tôi không cần lãng phí miệng lưỡi lặp lại."

"Lỗ thủng?" Vệ nhị gia duy trì nét cười: "Làm sao tôi không biết. Số tài liệu giả lập này đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Bạch Thảo khiêu khích Ồ một tiếng, nhóm người lấy lại phong thư, bật lửa trực tiếp đốt cháy, vẻ mặt Vệ Tân với Vệ Minh nhất thời đứng ngồi không yên. Bạch Thảo ném phong thư đang cháy qua một bên, nói: "Ba năm trước, các người nhận được sự giúp đỡ của tập đoàn Nhạc Sinh thanh tẩy một lần, nhưng bù cái được cái không, dựa theo thống kê không trọn vẹn, phỏng chừng tổn thất khoảng 30% tới 36%. Đương nhiên, công ty con dưới cờ các người quá nhiều, bao nhiêu đó không tính là gì, với mắc xích bên trong các người đã mấy lần buôn bán bất động sản, nhưng điều trung chuyển tiền bạc qua công ty tài chính của mình, kiếm lời khoảng chừng 80% tới 120%, tiền sinh tiền, cuối cùng đều dùng để đắp vào lổ hỏng do Vệ đại gia gây ra... Do Vệ thị đầu tư quá nhiều hạng mục nên vấn đề tài chính lưu chuyển không kịp, các người lấy tiền từ sản nghiệp khác đắp qua, đồng thời làm tài khoản đen..."

"Đủ rồi!" Vệ nhị gia giơ tay đánh gãy lời Bạch Thảo, nụ cười mang theo vài phần hàn ý: "Cô nói có căn cứ gì? Hơn nữa những gì cô vừa nói hoàn toàn không liên quan tới số liệu cô gửi cho chúng tôi."

Bạch Thảo không khách khí: "Đương nhiên không có. Một phần báo cáo hoàn mỹ làm sao có khả năng tồn tại số liệu thiếu xót và tài khoản đen đây? Nhưng số liệu dù sao cũng là số liệu, một thêm một không thể bằng một trăm, số liệu sẽ không nói láo."

"Số liệu không biết nói láo." Vệ nhị gia chậm rãi xê dịch thân thể, biểu hiện thả lỏng: "Vì lẽ đó coi như các người thần thông quảng đại có thể tính ra toàn bộ số liệu tập đoàn Vệ thị, đồng thời có thể biết hoạt động nghiệp vụ của chúng tôi gần như chính xác?"

Nụ cười của Bạch Thảo trở nên thần bí: "Như vậy... Ngài có thể suy nghĩ thêm, ở phương diện tài chính, quả thật đúng như lời ngài vừa nói."

Câu nói này giống như viên đạn bắn trúng tim, nó khiến vẻ mặt Vệ nhị gia vốn bình chân như vại lập tức biến sắc, tái nhợt, thậm chí không khống chế được đứng bật dậy: "Cô nói cái gì?"

Bạch Thảo vẫn cười cười, trực tiếp đứng dậy, dụi tàn thuốc xuống mặt bàn, cầm túi xách và kính râm lên: "Tôi đã sớm nói, nội bộ Vệ thị thế nào ngài phải rõ ràng hơn tôi, còn hai điều kiện tôi đưa ra, xin ngài mau chóng cân nhắc và cho tôi câu trả lời chắc chắn, bằng không lần sau gặp mặt, ngài sẽ phải khó chịu hơn nhiều."

Nói xong Bạch Thảo xoay người bước nhanh rời khỏi phòng họp, lấy điện thoại gọi Kỳ Tham: "Này? Tán gẫu với Vệ Linh có hài lòng không? Bên tôi tuyên bố đình chiến, xuống lầu rời đi nè!"

Bóng lưng Bạch Thảo biến mất sau cánh cửa, Vệ nhị gia ôm ngực ngồi xuống ghế, bệnh tim tái phát, Vệ tam gia với hai đứa cháu không để ý chuyện khác lập tức đẩy ghế chạy lại tiếp ứng.

"Nói anh cả... Anh cả làm tốt công tác chuẩn bị..." Vệ nhị gia há miệng hô hấp không khí, trong lòng vướng víu cùng đau đớn khiến Ông không cách nào nói nguyên vẹn một câu.

Trên đường Bạch Thảo và Kỳ Tham quay về, thấy xe cấp cứu nhanh chóng lướt qua xe hai người.

"Không phải ba Vệ Linh có chuyện gì chứ?" Kỳ Tham quay đầu nhìn ra sau, cô có cảm giác xe cứu thương chạy ra từ cao ốc Vệ thị.

Bạch Thảo bấm nút mở cửa xe xuống, tay khoát lên bệ cửa, xấu xa nói: "Chuyện này cô có thể gọi cho Vệ Linh để xác thực!"

Kỳ Tham khinh thường nhìn Bạch Thảo, phòng ngừa vạn nhất lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vệ Linh: Bên cô có vấn đề gì không?

Chờ thật lâu, về tới nhà mà Vệ Linh vẫn chưa trả lời.

"Xem ra Vệ nhị gia thực sự bị tức tới mức phải vào bệnh viện!" Bạch Thảo vừa vào phòng khách liền nhao nhao thông báo.


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc