Biện Ái Pháp Tắc


Yêu cầu nhỏ này cũng không thành vấn đề nhưng Vệ Linh không chắc nếu nàng đem vật nhỏ này về cho bác cả có tạo ra phản ứng dây chuyền gì không… Đặc biệt là tình hình ở nhà đang rất phức tạp, nguy cơ trùng trùng, nàng chỉ lo lắng sẽ liên lụy Cung Khả Khả mà thôi.

Trong lúc Vệ Linh do dự chưa quyết định thì Tô Oánh giơ tay nhận lấy con hổ bằng đất, nhẹ nhàng nựng gương mặt nhỏ bé của Khả Khả, âm thanh không lớn nói: “Như vậy đi, em đưa cho chị, nếu như chị Vệ không chịu làm, chị cũng giúp em đưa cho ba ba em.”

Vệ Linh nhíu chặt mày, không nhiều lời, xoay người vẫy tay tạm biệt những người khác, sau đó sóng vai với Tô Oánh rời khỏi Kỳ gia.

Mới ra cửa lớn, Tô Oánh nhìn con hổ trong tay hỏi Vệ Linh ngay: “Phiền phức lần này nhà cô có mấy phần thắng?”

Vệ Linh cũng nhìn con hổ do Cung Khả Khả nặng, trầm tĩnh hỏi ngược lại: “Hình như tôi đoán không lầm, Khả Khả là do cô đưa tới Kỳ gia?”

Vẻ mặt Tô Oánh lắng đọng, nhưng chỉ giây lát rồi vụt sáng, tay vuốt ve tượng đất, thản nhiên nói: “Thời điểm chuyện bác cả cô bùng nổ, tôi đã biết Cung Khả Khả tồn tại. Nhưng lúc đó tôi không nói với Kỳ Tham, cô biết tại sao không?”

Vệ Linh chậm rãi lắc đầu, biểu thị nguyện ý lắng nghe.

Tô Oánh nghiêm túc nói: “Cô thật sự hiểu rõ Kỳ Tham sao? Tôi biết cho dù có nói với Kỳ Tham, ở nước ngoài Vệ đại gia có con riêng, với tính cách của cô ấy, sẽ không lấy đứa bé uy hiếp người khác.”

Vệ Linh nghe tới chỗ này ánh mắt nhu hòa hơn nhiều: “Đúng là…”

“Sự tồn tại của đứa nhỏ này chỉ khiến Kỳ Tham thêm buồn phiền và lo lắng.” Tô Oánh tiếp tục phân tích: “Cô ấy là người coi trọng tình cảm, một khi biết Cung Hồng Bình có con, có thể sẽ không lấy người này làm con cờ trong tay, chuyện của bác cả cô sẽ không nháo lớn… Như vậy, Cung Hồng Bình không cần vì bảo vệ bác cô mà lựa chọn tự sát.”

Đột nhiên Vệ Linh hiểu rõ chuyện trước kia Tô Oánh đã tính toán kỹ lưỡng, mặt trầm xuống: “Tại sao cô lại tốn công sức nhằm vào bác tôi? Cung nữ sĩ đã tạ thế, mục đích khi đó cũng thuận lợi đạt được, bây giờ cần gì phải kéo Khả Khả vào?”

“Vì cần!” Tô Oánh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Vệ Linh, nắm chắc phần thẳng nở nụ cười: “Tôi có thể vô điều kiện đứng bên cạnh Kỳ Tham, tới lúc thể hiện thành ý của mình rồi. Năm ngoái hai người xác định quan hệ tôi có thể duy trì khoảng cách với cô ấy, nhưng cô không quý trọng cơ hội, nên lần này tôi không tiếp tục nhượng bộ. Khả Khả là họ Vệ, tình hình hiện giờ con cờ này rất có giá trị, tôi chỉ cần biết bao nhiêu đây là đủ.”

Vệ Linh lạnh giọng nói: “Cô nghĩ làm vậy Kỳ Tham sẽ hài lòng sao? Cho dù khiến nhà tôi phá sản, chưa chắc cô có được Kỳ Tham, những chuyện này và tình cảm không thể nào trao đổi được.”

Tô Oánh cười nhạo: “Không sao, ít nhất tôi đồng ý thử lần nữa, trước khi hai người yêu nhau, Kỳ Tham lo lắng cho cảm nhận của cô đã chủ động xa lánh tôi, thế nhưng hiện tại, mặc kệ là thân phận hay quan hệ địa vị, thì cô mới là người cách xa cô ấy nhất. Có được ưu thế này, nhất định tôi sẽ không do dự nắm lấy. Còn cô, làm được sao?”

Vệ Linh không giải thích, đoan trang trả lời: “Tôi vẫn yêu Kỳ Tham, cách yêu của tôi không giống cô, tôi cần phải kiên trì với nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, tôi sẽ không vì tranh thủ mà làm ra một ít việc trái ngược.”

“Đúng, đây cũng chính là khuyết điểm về mặt tình cảm của cô.” Tô Oánh vừa thưởng thức vừa khinh thường: “Tình cảm cô dành cho Kỳ Tham chân thành một trăm phần trăm, đồng thời cũng không chịu bỏ xuống nguyên tắc của bản thân, càng không muốn thoái nhượng một phần, kết quả cuối cùng sẽ mất đi cô ấy.”

Vệ Linh ôn hòa trả lời: “Yêu một người không thể nào nói đúng hay sai, còn xử lý việc gì đó quả thật tôi rất bướng bỉnh và kiên quyết. Nhưng tôi sẽ làm Kỳ Tham yêu tôi lần nữa, quá khứ là vậy, và tương lai cũng sẽ như vậy. Tôi không quan tâm các người làm cái gì, nói cái gì, tôi vẫn không buông tay, cái này cũng là nguyên tắc của tôi.”

Ý cười không giảm, Tô Oánh giả vờ khiêm tốn khom người với Vệ Linh, dõng dạc nói: “Hy vọng cô bắt đầu cầu khẩn, sau này sẽ không vì sự cố chấp của mình mà trả giá đắc, mất hết tất cả.” Cô đưa tượng đất cho Vệ Linh: “Đừng lúc nào cũng mạnh miệng, thực tế luôn tồn tại lằn ranh, còn cái này cô tự mình xử lý đi, ngược lại từ lúc sinh ra tới giờ, khái niệm về người ba đối với tiểu Khả mà nói rất là mơ hồ.”

Vệ Linh nắm đồ chơi nhỏ, nhìn Tô Oánh lướt qua người mình rời khỏi, nàng từ từ tiến vào ô tô đậu bên đường chờ mình đã lâu.

Về đến nhà, Vệ Linh đi thẳng vào phòng ba mẹ, nói cho Vệ nhị gia còn đang nằm liệt giường kết quả mình tới Kỳ gia. Vệ nhị gia lực bất tòng tâm dựa đầu giường hỏi Vệ Linh có ý kiến gì không? Nàng cân nhắc tới sức khỏe của ba mình, chỉ nói lát nữa sẽ cùng bác cả và các anh bàn bạc xem thế nào.

“Con có biết người bên đó đã bắt đầu thu mua cổ phiếu của chúng ta với quy mô lớn không?.” Sắc mặt Vệ nhị gia vì bệnh tình dằn vặt mà tái xanh, con hổ có tiếng xưa này đã mất đi uy thế bảy, tám phần: “Trong thời gian ngắn bọn họ có thể nhìn thấu tài vụ của chúng ta có lỗ thủng…”

Vệ Linh nhẹ giọng hỏi: “Từ lúc nào xuất hiện lỗ thủng?”

“Năm, sáu năm trước đã có. Nhà chúng ta đầu tư rất nhiều lĩnh vực, không phải đều có thể kiếm lời, để duy trì giá cổ phiếu trên thị trường đành phải lấy bên này đắp bên kia, kết quả mãi mãi không lắp được lỗ thủng!” Vệ nhị gia nắm chặt tay đấm xuống giường, đau đớn nhắm chặt hai mắt, thở dài một hơi thật dài: “Ba với anh họ con đã bàn, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất xử lý triệt để vấn đề này… Thời gian không đủ dùng… Quả thật số liệu chỉ là số liệu nhưng nó không biết nói dối…”

Vệ Linh lo lắng ba mình kích động quá ảnh hưởng sức khỏe, vội vàng động viên: “Ba, ba đừng gấp, hãy yên tâm tịnh dưỡng sức khỏe, chuyện còn lại giao cho bác và anh giải quyết đi.”

Vệ nhị gia lắc đầu: “Giải quyết không được, nếu chúng ta có thời gian hai năm còn có thể, nhưng hiện tại quá gấp, chúng ta lại bị đám người ở Kỳ gia nhìn chằm chằm, không làm được thì sản nghiệp mấy chục năm sẽ bị người khác cướp đi.”

Vệ Linh im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Ba, nếu như những người bên Kỳ gia có cách giải quyết các lỗ thủng của chúng ta… Các nàng đưa ra điều kiện, ba có đồng ý không?”

“Cái gì?” Vệ nhị gia mở lớn hai mắt, thẳng tắp trừng con gái: “Không! Bọn họ không thể làm được, cũng không có lý do giúp đỡ chúng ta! Bọn họ thật sự có tinh lực và thực lực làm như vậy, chắc chắn đã sớm chiếm công ty chúng ta rồi!”

Vệ Linh tiếp tục hỏi: “Con chỉ đưa ra giả thiết các nàng đồng ý giúp chúng ta giải quyết nguy cơ, thù lao là 40% cổ phần Vệ thị, nếu như vậy, ba thấy sao?”

“Con nghĩ có khả năng này?” Vệ nhị gia mạnh miệng hỏi ngược lại.

Vệ Linh khẳng định gật đầu một cái: “Đúng.”

Ánh mắt Vệ nhị gia trở nên bất định nói: “Các nàng dẫn dắt con có ý nghĩ này hay là dự đoán cả nhân?”

“Là dự đoán của cá nhân con!”

“40%… Hình thức và lợi nhuận của tập đoàn chúng ta những năm gần đây luôn trong trạng thái bão hòa…” Vệ nhị gia lầm bầm nói: “Bọn họ thu cổ phần vào tay đại biểu gánh chịu nguy hiểm, trước khi gánh chịu chắc chắn sẽ có phương án giải quyết… Đã như vậy, hoàn toàn có thể thảo luận.”

Vệ Linh mừng rỡ trong lòng: “Thật sự có thể?”

Đột nhiên Vệ nhị gia hô hấp khó khăn, nhưng giơ tay ngăn cản không cho con gái bước qua, lớn tiếng nói: “Đi gọi bác cả, chú út và anh họ con, làm theo lời con nói, lập tức bàn bạc đưa ra một phần hiệp nghị! Nhanh!”

Một tháng sau, sáng sớm tinh mơ đại diện Vệ thị tới đưa cho Kỳ Tề một phần văn kiện. Kỳ Tề cầm một xấp A4 ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay rót ly trà uống mấy ngụm cho tỉnh táo.

Nghe động tĩnh, Quân Tuyết và Lạc Diệu từ trên lầu đi xuống, ngáp dài chào buổi sáng, ngồi xuống hỏi: “Chuyện gì a, mới sáng sớm…”

Kỳ Tề tiện tay lật vài tờ, rồi đưa cho Quân Tuyết: “Người của Vệ gia mang tới.”

Quân Tuyết tập trung tinh thần coi văn kiện, Bạch Thảo và Nhạc Lộ cũng mơ màng đi xuống, nghiêng ngã, ngáp ngắn ngáp dài.

“Thông qua phần văn kiện này, hình như tôi đã nhìn thấy con đường về nhà.” Quân Tuyết cười đưa văn kiên cho Nhạc Lộ: “Rốt cuộc Vệ gia bắt đầu đi theo lối chúng ta dự đoán.”

Nhạc Lộ lành lạnh xem xét các điều khoản trên văn kiện, xem xong liền giao cho Lạc Diêu và Bạch Thảo, xoay người đi về phòng, khẩu khí hờ hững nói: “Rất tốt, tôi muốn ngủ thêm hai tiếng nữa.”

“Nhưng chúng ta ứng phó thế nào đây?” Bạch Thảo lên tiếng.

“Tối hôm qua không phải đã dạy Kỳ Tham những hình thức trù tính chung sao?” Nhạc Lộ không quay đầu tiếp tục tiến lên: “Dựa theo tốc độ Kỳ Tham lĩnh ngộ, chắc chắn ngày mai sẽ có phương án.”

Quân Tuyết biểu thị khẳng định: “Kỳ Tề, mặc dù phương diện số liệu em gái cô có chút trì độn, nhưng xét tổng thể vẫn rất thông minh.”

Không biết Nhạc Lộ nghĩ cái gì lại lắc lư quay lại: “Hay để Kỳ Tham tới Nhạc Sinh theo chúng ta khổ luyện hai năm, sau đó càng không có vấn đề gì.”

“Không được.” Kỳ Tề nhướn mày nói: “Ở dưới tay cô chịu khổ một mình tôi là đủ rồi, đừng hại em gái tôi.”

Lạc Diêu ngáp một cái: “Trước đây là ai khóc ròng ròng giãy dụa nhất định phải từ Ninh thị nhảy qua Nhạc Sinh?”

Kỳ Tham lạnh giọng ‘Ha ha’, chuyển qua nhìn Quân Tuyết đang bày ra bộ dáng vô tội: “Có sao? Rõ ràng là boss bất lương bán tôi đổi một ít cổ phần!”

“Hình như không có quan hệ gì tới tôi… Vậy tôi đi ngủ.” Bạch Thảo ném phần tài liệu lên bàn dự định chạy trốn.

“Kỳ Tề, lúc đó đều là cô tùy hứng tạo ra vấn đề đó chứ.” Quân Tuyết, Nhạc Lộ và Lạc Diêu trăm miệng một lời đánh Kỳ Tề trở về nguyên hình.

Thân là người trong cuộc Kỳ Tề bụm mặt ngáp liên tục: “Đời này may mắn nhất chính là gặp được các nữ nhân có tính logic không quá kém cỏi.”

Quân Tuyết phất phất tay: “Được rồi, đừng lắm lời, ngủ thêm ba tiếng sau đó tất cả tập hợp.

Lần này không có ai dị nghị, mạnh ai nấy về phòng.

Vài ngày sau, hai bên tiến hành bàn bạc hiệp nghị lần thứ hai ở cao ốc tài chính Vệ thị. Đại diện cho Kỳ gia vẫn là Bạch Thảo, nhưng lần này liên quan tới cổ phần công ty, toàn thể gia tộc Vệ gia đều có mặt đông đủ.

Bàn hội nghị thật dài, dãy bên này chỉ có Bạch Thảo, còn bên kia là Vệ đại gia, Vệ nhị gia, Vệ tam gia, còn có Vệ Tân, Vệ Linh và các hậu bối, tỉ lệ nhân số đúng là chênh lệch quá nhiều.

Bạch Thảo lại là người yêu thích cảm giác 1 VS nhiều người, cô châm điếu thuốc, tùy ý đưa phần văn kiện cho thư ký Vệ thị phân chia mỗi người một phần, mới từ tốn nói: “Đây chỉ là phương án lập dàn giáo, chờ các người hoàn tất thủ tục chuyển giao 40% cổ phần, trao quyền cho chúng tôi xem số liệu tài vụ thực tế, lúc đó bước cuối cùng sẽ được thực hiện.”

Từ thời niên thiếu Vệ nhị gia đã bắt đầu tiếp xúc với số liệu, cổ phiếu tài chính, mấy chục năm kinh nghiệm lập tức nhìn ra những thứ bên trong văn kiện đã được tính toán logic và vô cùng kín đáo, trong lòng mất đi vài phần tâm ý xem thường, thế nhưng sau khi xem hết phần, quả thật thiếu phần kết nên đưa ra dị nghị: “Cái này không bằng các người nói một cách hoàn chỉnh thì hay hơn.”

Bạch Thảo nhả khói thuốc, cười nói: “Chúng ta vẫn chưa chính thức hợp tác, chuyện bảo lưu là tất yếu! Nửa bộ phận thao tác phía sau, bên tôi đã có phương án, nhưng hiện giờ không thể lấy ra.”

“Làm sao chúng tôi dám cam đoan các người không phải kiểu há miệng chờ sung rụng đây?” Vệ nhị gia cười lạnh, đè bảng kế hoạch dưới tay.

Bạch Thảo bình yên nở nụ cười: “Hợp tác phải có thương có lượng mới tốt. Hiện tại chúng tôi chỉ có thể đồng ý với các người, trước khi cổ phần thay đổi, bên tôi sẽ bổ sung vào các xí nghiệp dưới cờ và tài khoản thiếu hụt, cách thức vận hành đã được ghi rõ trong bảng kế hoạch này. Đương nhiên không tính bất kỳ thù lao gì, nhưng các người cũng phải phối hợp giao tổng kết tài vụ ra để mọi chuyện tiến hành thông thuận hơn.”

Vệ nhị gia híp mắt: “Mời cô tiếp tục nói.”

Bạch Thảo không lãng phí thời gian tiếp tục nói: “Dựa theo những gì chúng tôi dự tính, nếu kế hoạch tiến hành được một phần ba thì các lỗ thủng sẽ được bù đắp khoảng bốn mươi lăm phần trăm. Nếu muốn chúng tôi tiếp tục tiến hành các người phải chuyển giao 40% cổ phần.”

“40% là quá nhiều.” Vệ đại gia lên tiếng: “Vệ thị là tập đoàn gia tộc nhưng bên trong vẫn còn các cổ đông khác, cả nhà chúng tôi có 80%, cho các người 40%, thì quyền lực đúng là không thể phân cao thấp.”

Bạch Thảo ngửa đầu thở ra vòng tròn khói thuốc: “A, ngài nói vậy cũng đúng, bất quá đối với 40% cổ phần chúng tôi lại có dự định khác.”

Vệ tam gia cảm thấy thú vị sờ cằm: “Không ngại nói nghe một chút.”

Bạch Thảo duỗi bốn ngón tay: “Chuyển nhượng 40%, không phải chuyển tới danh nghĩa chúng tôi, cân nhắc cho lợi ích hai bên, một: nếu thị trường chứng khoán có biến động quá lớn sẽ ảnh hưởng tới căn cơ tập đoàn, hai: chúng tôi không có hứng thú với cách điều hành công ty của các người. Cái chúng tôi cần chính là hoa hồng của 40% cổ phần, còn có mỗi khi hội họp cổ đông chúng tôi phải có quyền bỏ phiếu quyết định hoặc phủ định.”

Vệ nhị gia bình tĩnh nói: “Quyền quyết định hoặc phủ định có khác gì việc nắm quyền hành trong tay!”

“Khác nhau rất lớn đó chứ!” Bạch Thảo xoay ghế, bắt chéo chân nhìn cả nhà Vệ gia: “Trừ trường hợp khẩn cấp liên quan với chuyện tồn vong của tập đoàn, còn những thứ khác tuyệt đối chúng ta sẽ không tham gia, càng không có ý kiến gì với quyết định của các người. Nói cách khác, việc nhỏ chúng tôi sẽ không làm.”

“Các cuộc họp cổ đông sẽ không phân chia rõ ràng như thế, nhưng nếu như các người đã có được 40% cổ phần trong tay sau đó không thực hiện đúng như lời đã nói, mà toàn bộ mọi chuyện đều nhúng tay can thiệp, chúng tôi có thể làm được gì đây! Đề nghị này có chỗ chưa được thỏa đáng.” Vệ đại gia nói.

Bạch Thảo bình chân như vại nở nụ cười, chỉ tay về phía Vệ gia: “Rất đơn giản, đem 40% cổ phần chuyển cho người trong nhà các người, như vậy chưa đủ làm các người yên tâm sao?”

Hướng Bạch Thảo chỉ rõ ràng chính là Vệ Linh, đang ngồi ở giữa Vệ Khác và Vệ Duyệt.

Không chỉ ba trưởng bối trong nhà giật mình, ngay cả Vệ Linh vừa nghe Bạch Thảo nói cũng chấn kinh không nhẹ, vạn phần hoài nghi tự chỉ vào phần: “Tôi?”

“Chính là cô!” Bạch Thảo bỏ tay xuống đầu gối, lưu manh vô lại nở nụ cười: “40% chuyển cho cô, người nhà cô yên lòng, chúng tôi cũng yên tâm.”

Trưởng tử Vệ Tân vỗ bàn đứng lên: “Đùa gì đây!”

Bạch Thảo liếc nhìn hắn, buồn cười hỏi: “Làm sao? Ý của anh là cả người nhà của mình cũng không tin nổi?”

“A Tân, không được thất thố.” Vệ đại gia khẽ quát, ra hiệu kêu con mình ngồi xuống, nghi ngờ nhìn Bạch Thảo: “Tôi không biết các người quyết định như vậy có phải đã trải qua căn nhắc rồi không?”

Bạch Thảo trả lời: “Không chỉ cân nhắc mà còn cân nhắc kỹ lưỡng. Hay để tôi thử phân tích cẩn thận cho các người nghe một chút. Thứ nhất trong bảng chuyển nhượng cổ phần, người nhận là Vệ Linh, còn phải ghi rõ người thừa hưởng lợi ích mỗi quý và hàng năm là chúng tôi, điểm này pháp luật cho phép, cũng không xung đột. Thứ hai người nắm giữ cổ phần và người được hưởng lợi ích không ai có thể tùy tiện mua bán cổ phần mà chưa được sự đồng ý của đối phương, điều khoản này nhằm ngăn chặn cả hai bên. Thứ ba, ở những cuộc họp cổ đông quan trọng, đều phải do cả hai tham dự và thống nhất quyết định, một bên đưa ra quyết định sẽ không có hiệu lực. Thứ tư, giữa người nắm giữ cổ phần và người thừa hưởng lợi ích, bên nào vi phạm hiệp nghị, bên còn lại có thể giữ lấy quyền lợi tuyệt đối!”

Một chiêu hiểm ác lập dị… Nghe xong Bạch Thảo nói, hầu như tất cả người của Vệ gia đều yên lặng trong lòng nói một câu như vậy.

Ý này chính là: 40% cổ phần là do Vệ Linh và đám người ở Kỳ gia song phương quyết định, bất cứ bên nào đưa ra quyết định không được đối phương đồng ý đều vô hiệu. Một mặt là hy sinh quyền lực, để người họ Vệ an tâm, nhưng mặc khác không đơn giản có được lợi ích mà còn hạn chế sự tự chủ của Vệ thị.

Bạch Thảo nhìn vẻ mặt bất định của bọn họ, liền vui vẻ vỗ tay: “Được rồi, hôm nay cái tôi muốn nói chính là thứ này. Các người hãy cân nhắc trong ba ngày, các người có thể không đồng ý với đề nghị của chúng tôi… Đương nhiên, nếu không đồng ý, chúng ta lập tức trở thành kẻ địch.”


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc