Biện Ái Pháp Tắc


“Nói cẩn thận, đi tìm hồi ức mới đúng, chính là công viên trò chơi mà Tô Oánh nói, như thế nào, cô có thời gian đi chung không?” Kỳ Tham nhìn Vệ Linh hỏi.

Vệ Linh trầm mặc lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Để Tô Oánh dẫn cô đi thay đổi cảm giác, nói không chừng nghĩ ra gì đó… Ngày mai tôi có việc, cô… Đi chơi vui vẻ.”

“Công viên trò chơi thích hợp với trẻ con hơn.” Kỳ Tham nói: “Tôi không thích chơi những thứ đó, nhưng trước đây đã từng đi nên muốn quay lại một lần xem thử. Nếu cô bận, thì chúng ta hẹn lần khác.”

“... Ân.” Vệ Linh trả lời.

Quân Tuyết ở bên cạnh thấy rõ mọi chuyện, nhưng không tiện nhiều lời, chỉ có Nhạc Lộ cầm đũa gắp con tôm, nhìn Vệ Linh nhàn nhạt nói bóng gió: “Nếu coi trọng món nào, nhất định phải mau chóng ra tay, đừng để người khác có cơ hội cướp ngang.”

Vệ Linh nhìn Nhạc Lộ, nhưng cô không tiếp tục nói nữa, trực tiếp bỏ con tôm vào miệng nhai nhai, mắt nhướn nhướn lên muốn nàng tự mình nghiền ngẫm.

Cơm nước xong, Vệ Linh, Vệ Duyệt và Vệ Khác tạm biệt ra về, ngay lúc nàng tiến vào xe, Quân Tuyết bước lên ôm bả vai nàng, cười híp mắt nhỏ giọng nói: “Vệ Linh à, tôi thấy thế này, yêu một người không thể cứ im lặng chờ đợi, một khi thời cơ thích hợp lập tức nắm chặt không buông.”

“... Thời cơ thích hợp… Là lúc nào?” Vệ Linh khó hiểu nhìn Quân Tuyết.

Quân Tuyết như người chị lớn vỗ vỗ vai Vệ Linh, cười thả tay xuống: “A, vấn đề này phải tùy theo cảm nhận của từng người, nhưng nếu thời cơ tới, tôi tin chắc cô sẽ cảm nhận một cách chính xác.”

Vệ Linh vẫn không rõ, đành mang tâm tình thất thần về nhà.

Hôm sau, Vệ Linh không thể làm gì được. Đại khái cảm giác ghen tuông len lỏi khắp cả người khiến nàng không nhớ dự định ban đầu.

Vốn dĩ Kỳ Tham cũng có rủ Vệ Linh cùng đi, nhưng lúc đó nàng nghĩ nếu đồng ý nhất định Tô Oánh sẽ nghĩ nàng chen chân vào, lại sợ dáng vẻ không đủ tự tin của mình nên dứt khoát từ chối lời đề nghị của Kỳ Tham, trong lòng tự an ủi, trở về chốn cũ không cần quá nhiều người. Kỳ Tham có thể nhớ lại chuyện trong quá khứ không phải tốt rồi sao? Kết quả từ hôm qua tới giờ tự bản thân chuốc lấy bất an buồn bực.

Giữa trưa Kỳ Tham gửi cho Vệ Linh tấm hình. Trong hình Kỳ Tham ngồi trên đầu xe, có vẻ chơi rất hài lòng, đồng thời có nửa gương mặt tinh xảo xuất hiện ở một góc, Vệ Linh liếc mắt cũng nhận ra đó là Tô Oánh.

Ghen tuông tăng vọt chuyển thành căm tức, Vệ Linh bỏ điện thoại xuống, mãi cho tới ba giờ chiều mới thấy không cam lòng gửi tin nhắn cho Kỳ Tham: Cô có nhớ được gì không?

Hình như Kỳ Tham chơi đùa rất tận hứng, mãi tới choạng vạng mới gửi thêm tấm hình kèm thèm lời nhắn: Bây giờ chuẩn bị đi về, đáng tiếc không nhớ được gì.

Bức ảnh thành công thu hút sự chú ý của Vệ Linh: Cổng lớn, bảng đèn lập lóe hàng chữ sân chơi XXX, nhất định Kỳ Tham đã chụp trước khi rời khỏi.

Nhưng vấn đề quan trọng chính là công viên này không phải chỗ Tô Oánh tổ chức buổi họp fan trong quá khứ!!!

Vì bảo đảm bản thân không có nhìn lầm, Vệ Linh cầm điện thoại đi tìm Vệ Duyệt, đưa tấm hình cho em họ xem, hỏi có phải năm đó mọi người tới công viên này chơi hay không? Vệ Duyệt ngạc nhiên trả lời đương nhiên không phải, là sân chơi XXXX mới đúng, vì đó là nơi Vệ Duyệt được Tô Oánh ký tặng đồng thời cũng chỗ phát hiện mình thích Kỳ Tham nên chắc chắn không nhớ lầm.

Như vậy, Tô Oánh nhớ lầm sao?

Nhưng Vệ Linh nhanh chóng phủ nhận giả thiết này: Cho dù Tô Oánh có nhớ lầm, nhưng tốt xấu năm đó cô cũng tổ chức buổi họp fan, chắc chắn phải có tới trước để tổng duyệt, mặc dù sân khấu có bố trí thay đổi thì hoàn cảnh tổng thể, các loại hình bố cục khẳng định phải như cũ.

Tô Oánh thay đổi địa điểm đột xuất hay cố tình? Vệ Linh không dám khẳng định suy nghĩ của mình, thấy trời đã tối chắc Kỳ Tham và Tô Oánh tách ra rồi, nàng trầm trầm khí, chủ động gọi cho Kỳ Tham.

“Chào buổi tối, Vệ Linh!” Âm thanh trong trẻo của Kỳ Tham truyền vào tai.

Vệ Linh cắn cắn môi: “Chào buổi tối. Còn ở ngoài sao?”

“Đang trên đường về nhà.” Hôm nay Kỳ Tham chơi tận hứng nên ngữ điệu nhẹ nhàng hơn nhiều: “Mới tạm biệt Tô Oánh không lâu.”

Vệ Linh nhỏ giọng ‘Ừm’ một tiếng: “Hai người đi công viên… Đã từng tới trước kia sao?”

“Tô Oánh nói là chỗ tôi gặp cô ấy trong quá khứ.” Kỳ Tham trả lời: “Bất quá hôm nay không nhớ gì cả, còn chơi đã đống trò.”

Lúc này Vệ Linh khẳng định Tô Oánh cố ý, nhưng không thể nói với Kỳ Tham, đành phải thở dài một hơi: “Như vậy lần này có ngồi vòng quay ngựa gỗ không?”

“A? Không có.” Kỳ Tham nghi hoặc trả lời: “Vòng quay ngựa gỗ chỉ dành cho trẻ con, nói tới mới nhớ tôi không chú ý trò đó ở chỗ nào.”

Vệ Linh ‘Ừ’ yên tâm đôi chút: “Không sao rồi, tôi chỉ muốn hỏi thăm hôm nay cô chơi có vui hay không thôi. Nghe giọng điệu của cô chắc chắn không tệ rồi, vậy về nhà nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon…”

“Vệ Linh, Vệ Linh?” Kỳ Tham nhanh chóng gọi tên nàng, nở nụ cười: “Tôi cảm nhận được cô nói chuyện không chuyên tâm, hôm nay rất bận sao?”

Vệ Linh trầm giọng: “Không có bận, nhưng hơi mệt một chút, Kỳ Tham.”

Kỳ Tham lanh lẹ đáp: “Ở đây, làm sao?”

“Đột nhiên tôi nhớ có một nơi đặc biệt muốn dẫn cô đi. Có điều trễ lắm rồi, chắc cô cũng mệt nên hôm nào chúng ta đi.” Giọng Vệ Linh ôn hòa hơn nhiều: “Tối nay ngủ sớm một chút.”

Kỳ Tham không chịu bỏ qua: “Chỗ nào a? Có phải rất quan trọng? Chắc chắn quan trọng nên cô mới đặc biệt muốn dẫn tôi đi, xa không?”

“Đối với tôi và cô thì rất quan trọng.” Vệ Linh rơi vào cảm giác mất mát: “Cũng không xa, nhưng bây giờ đã tối.”

“Bây giờ đi liền được không?” Kỳ Tham tràn đầy phấn khởi: “Chỗ nào? Tôi kêu tài xế qua nhà đón cô! Đúng rồi cô ăn tối chưa? Có cần tôi mua đồ đem tới không?”

Vệ Linh mở miệng kinh ngạc: “Không… Ạch… Cô nhất định muốn đi luôn trong tối nay sao?”

“Đột nhiên có ý tưởng thì làm ngay đừng kéo dài tới ngày mai.” Ngữ khí Kỳ Tham trịnh trọng hơn: “Không nói nữa, tôi đang tới chỗ cô, khoảng chừng hai mươi phút, gặp ở ngoài cửa!”

Trái tim Vệ Linh như lấp đầy bọt biển, ướt át bão hòa khó chịu cả ngày nay: “Ừm!”

Mười lăm phút sau, xe Kỳ gia dừng trước mặt Vệ Linh, Kỳ Tham mở cửa ghế phụ bước ra, tay cầm bọc đồ ăn nóng hổi còn bóc khói, sau đó nho nhã lễ độ giúp nàng mở cửa sau, đợi nàng vào rồi cũng chui vào ngồi chung.

“Chúng ta đi chỗ nào?” Kỳ Tham mang theo ý cười dò hỏi.

Vệ Linh giấu tâm sự trong lòng không trực tiếp trả lời Kỳ Tham, nói địa chỉ cho tài xế: “XXX đường biệt thự khu bắc, ngừng ngay giao lộ là được, cám ơn.”

“Khu biệt thự?” Kỳ Tham nghe Vệ Linh nói địa chỉ, tò mò truy hỏi: “Ở đó là hộ gia đình đúng không? Tới đó làm cái gì?”

“Tới nơi tôi sẽ nói cho cô biết.” Vệ Linh nắm tay Kỳ Tham đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vỗ về để cô an tâm, đồng thời muốn thông qua tiếp xúc tự an ủi trái tim bất an của mình.

Trên đường khá yên tĩnh, đèn xe rọi sáng mỗi một tấc đất, Vệ Linh bình tĩnh ngắm cảnh đêm quen thuộc bên ngoài, nhất thời không để ý Kỳ Tham bối rối, nghiêm túc suy nghĩ chút nữa sẽ nói thế nào với cô.

Nửa tiếng sau, tài xế dừng xe theo sự chỉ dẫn của Vệ Linh, nàng ra hiệu Kỳ Tham xuống xe, rồi nói với tài xế: “Phía dưới có khu đậu xe, chú có thể chạy xuống đó.” Nói xong, nắm tay Kỳ Tham đi lên bậc thang.

Tuy Kỳ Tham vạn phần không rõ nhưng vẫn cố gắng giữ trong lòng, im lặng theo sau Vệ Linh.

Xung quanh đèn đường sáng chưng, bảo an tuần tra luân phiên, nhân viên vệ sinh luôn luôn đảm bảo xung quanh sạch sẽ mười phần, Vệ Linh im lặng dừng lại trước cửa sắt của một biệt thự, liếc nhìn vào trong, hít sâu ngửi mùi cỏ xanh cùng Thảo tử, xoay người nói với người đang vô cùng tò mò nhìn ngó xung quanh: “Chúng ta tới rồi.”

“Híc, hả?” Kỳ Tham nhướn cao lông mày, tới giờ vẫn không hiểu Vệ Linh dẫn cô đến chỗ này làm gì.

Vệ Linh thò tay vào túi xách lấy ra chùm chìa khóa quơ quơ trước mặt Kỳ Tham, sau đó cúi người mở cửa, lúc Kỳ Tham lên tiếng hỏi ‘Đây là nhà cô?’ thì nàng đã đẩy cửa bước vào trong.

Do không ai mở đèn ngoài sân, nên Vệ Linh chỉ đành dựa vào trí nhớ đi vào cửa chính, mượn ánh sáng điện thoại bật công tắc bên hông, cả khoảng sân lớn lập tức sáng bừng.

Vệ Linh đứng dưới mái hên, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn dáng vẻ mờ mịt của Kỳ Tham đứng trên đường nhỏ đánh giá chung quanh. Buổi tối ở đây đặc biệt yên tĩnh, cây cối cao lớn, mặt cỏ nhẵn nhụi, lá cây khô héo rụng đầy dưới đất, còn có hoa dại màu trắng màu tím xen lẫn, tất cả đều bị ánh đèn soi sáng.

Từ lúc ánh đèn đột nhiên sáng lên, tâm tình Kỳ Tham cũng theo đó khẩn trương, cô quan sát phong cảnh một vòng, mới xoay người nhìn Vệ Linh đứng trước cửa. Tối nay Vệ Linh mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean đen, chân mang giày xăng-đan... Dáng người yểu điệu phối hợp với mọi thứ gần kề đứng là quá hoàn mỹ, nhưng trên mặt rõ ràng có tâm sự, làm cho mọi thứ gần như ngưng trệ và lu mờ.

Hai người cách nhau mười mấy mét, từng người im lặng mấy phút… Vệ Linh lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Kỳ Tham, không lớn không nhỏ nói: “Không biết chỗ này có tạo cám giác gì không? Hoặc nhớ lại chuyện gì? Tôi định dẫn cô tới những chỗ khác trước, ở đây sẽ tới cuối cùng… Nhưng hôm nay tôi không khắc chế được tâm tình của mình, tôi lo lắng cô nhớ quá nhiều chuyện cũ sẽ tạo thành sự xung kích ký ức, cũng sợ cô không nhớ được.”

Kỳ Tham nhìn vẻ mặt ưu sầu của Vệ Linh, hình như xuất hiện chất lỏng ở khóe mắt, không nhịn được giơ tay lau cho nàng.

Vệ Linh nắm chặt tay Kỳ Tham, cảm nhận sự tồn tại chân thật, liền dùng sức nhiều hơn, nói tiếp: “Vừa nãy tôi nghĩ, cho dù cô có thể nhớ lại hay không, không còn quan trọng nữa… Cô quên hết mọi chuyện giữa hai chúng ta, nhưng tôi sẽ nói với cô từng chút từng chút… Giống như biệt thự này, là cô mua cho tôi, là thiên đường của hai chúng ta, tuy cô không nhớ nhưng tôi vẫn nhớ, chỗ này vẫn còn, sớm hay muộn tôi cũng sẽ dẫn cô tới, để cô biết sự tồn tại của nó.”

Ánh mắt và ngôn ngữ của Vệ Linh làm lòng Kỳ Tham nóng rực, lên tiếng hỏi: “Như vậy chỗ nào là cô và tôi…”

Vệ Linh mau mau lắc đầu ngăn cản không để Kỳ Tham tùy ý phỏng đoán: “Tôi sẽ không nói rõ ràng ý nghĩa chỗ này, cũng không tùy tiện nói ra quan hệ giữa hai ta trong quá khứ. Bởi vì tôi muốn cô tự mình suy nghĩ, tôi muốn cô tự mình cảm nhận, không nên nghe người khác nói thế nào là thế đó… Tôi cảm thấy phải để cô tự mình rõ ràng, hiện tại cô có còn muốn tiếp tục đoạn tình cảm trước kia không? Còn muốn tiếp tục trở về dấu ấn trong quá khứ không?”

“... Tôi có chút không hiểu ý của cô, Vệ Linh.” Trán Kỳ Tham thấm mồ hôi, nhưng lại nghe Vệ Linh nói để tự mình cảm nhận, vội vã trở ngược tay, nắm chặt tay nàng.

Vệ Linh dang hai tay ôm Kỳ Tham, dựa bả vai cô, âm thanh nhợt nhạt nói: “Ý của tôi là, nhìn phía trước có lẽ sẽ tốt hơn. Cần phải nhìn rõ con đường mình phải đi, chắc cô rất cực khổ. Hiện giờ cô mất trí nhớ, tôi tin tưởng cô cũng sẽ vì tương lai mà quyết định làm như vậy… Bây giờ chuyện giữa hai gia đình chúng ta cũng gần giải quyết xong, cho dù không phải hòa hợp nhưng cũng coi như chấm dứt công kích… Nên cô không cần băn khăn nữa, lần này nhất định tôi sẽ cùng cô, mãi cho tới khi cô xác định con đường cô muốn đi… Có thể con đường không giống trong quá khứ, cũng có thể…”

Ở trong lòng người yêu nói xong lời muốn nói, Vệ Linh mới buông lỏng tay, cùng Kỳ Tham nhìn nhau, khoảng cách hai người rất gần, cảm nhận Kỳ Tham bình tĩnh hơn, ánh mắt trong trẻo hơn, nàng nâng khóe môi, lần nữa lấy hết dũng khí, nhắm mắt dán lên môi mỏng của đối phương, nhưng rất nhanh rời khỏi, sau đó xoay người muốn đi vào biệt thự.

Kỳ Tham lập tức kéo tay Vệ Linh lại, chấp nhất muốn xác định một số chuyện, cùng nàng giao lưu ánh mắt.

Vệ Linh lại trở ngược nắm tay Kỳ Tham, mỉm cười, kéo cô đi: “Vào trong nhìn một chút thôi… Rất rộng rãi, cách bố trí rất thoải mái…”


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc